Chương 74: MAY MÀ KHÔNG PHỤ SỰ KỲ VỌNG



May mà không phụ sự kỳ vọng!


Tô Hòa đặt bình phỉ thúy đỏ trước mặt ông Cố, dặn dò:
Để bảo đảm hiệu quả của thuốc không bị mất nhanh, bình t8hường không nên mở nắp bình ra. Bình phỉ thúy đỏ đựng ba mươi viên thuốc Hóa Tà, một ngày uống ba lần, mỗi lần một viên, uống trước khi ăn nửa giờ. T3ình huống bình thường chỉ cần uống thuốc ba ngày sẽ tỉnh lại. Từ khi tỉnh dậy, kiên trì uống thuốc bảy ngày sẽ có thể bảo vệ tính mạng, không gặp ngu9y hiểm.


Thấy mắt ông Cố lóe sáng, Tô Hòa biết ông muốn nói gì. Cô cười, lắc bình phỉ thúy đỏ chứa thuốc Hóa Tà:
Ba mươi viên là đủ rồi.


Sau khi uống thuốc đủ bảy ngày, thuốc Hóa Tà không còn tác dụng nên không cần dùng nữa. Thuốc viên còn thừa mọi người có thể dùng lúc khẩn cấp5 như nhồi máu cơ tim, nhồi máu não, hay bệnh tắc động mạch. Nhưng quan trọng là vẫn phải đúng bệnh hốt thuốc, thuốc Hóa Tà không thể chữa khỏi trăm bệnh.

Sau khi tiễn ông Cố và Trương Khánh Dân, Lý Thục Phân lập tức đi ra từ phòng in bài thi, dáng vẻ thần bí, nhỏ giọng hỏi Tô Hòa:
Con gái, hai người vừa đến lúc nãy mẹ thấy có một người giống ba Tuyết Lai. Lần trước họ tới đón Tuyết Lai mẹ có gặp một lần. Còn ông già đi cùng là ai vậy? Họ tìm con có chuyện gì à?


Mẹ, tên của người ta không phải Tuyết Lai, mà là Cố Trường Tranh. Ông lão kia là bác sĩ Trương Khánh Dân mà con đã nói với mẹ, là ân nhân của nhà mình đó. Lúc trước con một thân một mình ở Long Thành, không có bác ấy giúp đỡ, cho con làm việc tại phòng khám để kiếm tiền thì có lẽ con ăn cũng không đủ no.

Tô Hòa từ từ kể lại mọi chuyện cho Lý Thục Phân nghe. Thực ra trong lòng cô đang cân nhắc có nên kể chuyện cô bị Đại học Long Thành đuổi học với Lý Thục Phân và Tô Kiến Quốc hay không.
Tô Hòa dặn dò Lý Thục Phân vài câu, lúc này thấy hơi đau đầu nên về phòng.
Nên giải thích cho Lý Thục Phân và Tô Kiến Quốc việc cô bị Đại học Long Thành đuổi học thế nào đây?
Tô Hòa cho rằng đây là chuyện vô cùng khó khăn.

Ồ... Ra là vậy! Con gái mẹ tài giỏi nhất. Bệnh mà bác sĩ thủ đô còn không chữa khỏi được nhưng con gái mẹ lại làm được. Ba con mới nói với mẹ ông ấy cảm thấy đùi ngứa ngáy khó chịu. Sẽ nhanh khỏi thôi, đúng không?

Tô Hòa gật đầu. Ngứa là do dây thần kinh đang hồi phục. Chờ các dây thần kinh hồi phục, xương cốt bị gãy cũng phát triển vững chắc thì chân của Tô Kiến Quốc sẽ dần cử động linh hoạt được.

Mẹ à, mấy ngày này mẹ để ý ba nhé, bị ngứa cũng không được gãi. Con chạy tới trạm y tế xem ở đó có nước thuốc dùng hết ngứa không. Nếu có con sẽ mua cho ba một ít để không bị cơn ngứa hành hạ nữa. Mẹ cũng đừng vội in bài thi. Bây giờ không cần phải đẩy nhanh tốc độ, cứ từ từ in là được. Mẹ đừng để mình mệt.

Mặt của ông Cố đỏ bừng, ho khan che giấu sự xấu hổ. Để một người gần bằng tuổi con trai ông nhìn thấu tâm sự, ông cảm thấy thật mất mặt.
Ông hắng giọng, nghiêm mặt nói:
Nếu thuốc Hóa Tà có thể khiến Trường Tranh tỉnh lại thì cháu Tô là đại ân nhân của gia đình họ Cố chúng tôi. Nếu cháu Tô cần giúp đỡ thì có thể đến thẳng thủ đô tìm gia đình tôi. Mẹ của Trường Tranh chắc cháu đã gặp, cháu có thể tìm bà ấy.

Ông Cố lăn lộn trong chốn quan trường nhiều năm như vậy nên biết tầm quan trọng của việc mượn sức người khác.
Lý Thục Phân vẫn suy nghĩ thật thà chất phác như trước đây.
Tô Hòa mỉm cười:
Sau khi Cố Trường Tranh trở về không biết đã xảy ra chuyện gì, đột nhiên hôn mê. Lúc vào bệnh viện, bác sĩ nói cần phẫu thuật mở hộp sọ mới có thể giữ được tính mạng. Nhưng phẫu thuật mở hộp sọ quá nguy hiểm, chỉ không cẩn thận một chút cũng sẽ biến thành người đần độn.


Ba mẹ Cố Trường Tranh lo lắng cho an nguy của anh ấy nên không muốn làm phẫu thuật. May mắn trước kia thuốc con chế cho Cố Trường Tranh có tác dụng. Nếu không phải vậy thì sao bố Cố Trường Tranh có thể chạy từ thủ đô đến đây tìm con lấy thuốc chứ!

Hôm nay ông tới vì muốn lôi kéo Tô Hòa. Nếu Cố Trường Tranh tỉnh lại sau khi dùng thuốc Hóa Tà của Tô Hòa thì chứng minh được rằng y thuật của Tô Hòa hơn hẳn mấy chuyên gia y học giỏi nhất nước ở thủ đô. Bởi vậy, việc lôi kéo vị kỳ tài này không hề thua thiệt đối với nhà họ Cố.
Nếu thuốc Hóa Tà của Tô Hòa không thể giúp Cố Trường Tranh tỉnh lại thì Tô Hòa cũng không có mặt mũi nào tự tới cửa rước nhục.
Tô Hòa đồng ý:
Vậy cháu sẽ không tiễn hai bác nữa. Hai bác đi thong thả. Chúc hai vị một năm mới vui vẻ, bình an, trường thọ, khỏe mạnh, may mắn.

Dưới cái nhìn của cô, người có bản lĩnh, có thể kiếm được tiền, sống một cuộc sống thoải mái, vậy là đủ. Còn chuyện có học đại học hay không, bây giờ cô không còn cố chấp nữa. Cô không cần chứng minh bản thân với bất kỳ ai.
Nhưng đối với Lý Thục Phân và Tô Kiến Quốc, kể cả bà ngoại và nhà bác cả, thân phận
sinh viên
mang ý nghĩa không hề tầm thường.

Ôi, là vậy sao. Vậy chúng ta phải cảm tạ người ta đàng hoàng. Nếu con giới thiệu với mẹ sớm hơn thì mẹ đã lấy một miếng thịt kho để họ mang về ăn rồi. Đầu năm đến nhà mình làm khách, đâu thể để người ta tay không mà về, ngay cả bữa cơm cũng chưa được ăn chứ.

Ngồi trên giường suy nghĩ sáu bảy phút, Tô Hòa mới chợt có suy nghĩ, nghĩ đến một chủ ý ngu ngốc.
Trước đó chẳng phải Trương Khánh Dân nói có thể giới thiệu cô vào tổ nghiên cứu của một vị giáo sư khoa Y ở Đại học Thủ đô sao? Tuy nói sau này cô không thể lấy bằng tốt nghiệp của Đại học Thủ đô nhưng để lừa Lý Thục Phân và Tô Kiến Quốc thì không khó.
Ít ra thì tiếng tăm của Đại học Long Thành không thể so được với Đại học Thủ đô, đến cả người không đi học cũng biết sự chênh lệch đó.
Có đôi khi, muốn nghĩ thông suốt một việc rất khó. Giống người sắp chết khát đứng trước bức tường cao bao quanh đập nước. Rõ ràng người này chỉ cách mấy mét sẽ đến được nơi chứa nước uống cả đời không hết, nhưng người này lại chỉ có thể trơ mắt nhìn.

Nếu một ngày đập nước phía trên bị rò nước thì cái đập đó sẽ sớm bị sập.

Ngàn dặm đê điều nguy hiểm chính là vậy.

Trước đó, Tô Hòa mê mang trong sương mù nên cô không nghĩ ra cách nào để giải thích cho Lý Thục Phân và Tô Kiến Quốc hiểu. Nhưng sau khi cô nghĩ ra một biện pháp, thì các biện pháp khác cũng lần lượt xuất hiện trong đầu.

Khi cô cứu Cố Trường Tranh không nhận hồi đáp, có nghĩa là, đã kết nhân quả. Chỉ khi cô tìm đến Cố Trường Tranh hoặc người có quan hệ trực hệ với Cố Trường Tranh giúp đỡ thì nhân quả này mới được hóa giải.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979.