Chương 89: Sắp chia tay


Nghe Tô Hòa giải thích xong, sống lưng Lý Thục Phân lập tức dựng thẳng lên.

Bà hỏi Bí thư thôn:
Ông nghe rõ chưa? Tiên sinh là chỉ n8gười có học vấn, chứ không phải là chỉ người đàn ông như cách hiểu của các ông. Đây chính là sự khác nhau giữa người có học vấn và người khô3ng có học vấn. Người không có học vấn, ngay cả người ta nói cái gì cũng nghe không hiểu, khi không lại đi tấu hài!


Bí thư thôn:

9
Đại! Học! Thủ! Đô!
Bốn chữ này đại diện cho cái gì?
Đại diện cho đỉnh núi cao vời vợi trong lòng tất cả học sinh, cho chốn thiêng liêng không thể xâm phạm.
Tô Hòa gật đầu,
Đúng vậy, ngày hai mươi tháng Giêng cháu sẽ đi thủ đô nhận việc. Aizz, không còn mấy ngày nữa…

Tô Hòa thở dài, xoay người về phía đám học sinh lớp học bổ túc, nói:
Khóa học bổ túc đến đây là kết thúc. Trong mấy tháng tiếp theo, các em hãy tuân theo phương pháp ôn tập mà chị đã nói. Các em tiếp tục cố gắng, ra sức thi đậu trường đại học mình vừa ý.


Nếu các em có vấn đề gì về mặt học tập thì có thể viết thư cho chị, gửi đến khoa Y Đại học Thủ đô là được. Nếu chị thấy thì chắc chắn chị sẽ trả lời. Được rồi, các em về trước đi. Bận rộn suốt kỳ nghỉ đông rồi, các em về nhà yên tâm nghỉ ngơi vài ngày, lên tinh thần tham gia khảo sát đầu năm học. Một lần nữa, chị chúc cho tất cả các em đạt được thành tích như ý trong kỳ thi đại học vào mấy tháng sau.


Nếu thôn Tô Gia có nhiều người đi học, rồi người có ăn học xuất thân từ thôn Tô Gia cùng nhau thi đậu đại học, đợi đến khi bọn họ công thành danh toại rồi, có năng lực quay về xây dựng quê hương thì chắc chắn thôn Tô Gia sẽ trở nên hưng thịnh.

Có sự khích lệ của Tô Hòa, trong lòng Bí thư thôn càng thêm phấn chấn. Sau khi Lý Thục Phân lấy tiền mừng chia cho người trong đội chiêng trống đến chúc mừng, Bí thư Chi bộ thôn vô cùng thức thời dẫn hết người đi, để lại không gian cho hai mẹ con Tô Hòa và Lý Thục Phân.

Mẹ, đêm nay con thu xếp đồ đạc, ngày mai đến nhà bà ngoại một chuyến, ngày kia chúng ta sẽ lên đường.
Tô Hòa nói.
Bọn họ vốn tưởng rằng chỉ cần cố gắng nhiều hơn một chút là có thể đuổi kịp bước chân của Tô Hòa, trở thành người làm mưa làm gió trong huyện Tế Nguyên. Thế nhưng, bây giờ xem ra, cái ý tưởng này không khác gì mơ mộng hão huyền.
Nếu nói thi đại học chẳng khác nào một bước lên trời, thì vào giờ phút này, Tô Hòa đã bay thẳng ra ngoài bầu trời, mà bọn chúng vẫn còn cực khổ ngồi xổm dưới đất ngắm nhìn bầu trời, cúng bái đại thần.

Các em về đi, đi từ từ thôi. Về mặt học tập, có cái gì không hiểu, thì cứ viết thư hỏi chị. Nếu có em nào thi đậu Đại học Thủ đô, hoan nghênh tới tìm chị, chị làm sẽ làm người hướng dẫn cho các em.

Chờ cho đám học sinh lớp học bổ túc đi về hết, Tô Hòa mới quét dọn sạch sẽ phòng học đã mượn dùng một tháng của trường Tiểu học Hồng Kỳ. Sau đó, cô lấy ra hai mươi tờ đại đoàn kết đưa tận tay cho Bí thư Chi bộ thôn trước mặt tất cả người dân trong thôn.

Bí thư Chi bộ, đây là tiền thuê phòng học ở trường Tiểu học Hồng Kỳ một tháng của cháu. Bác đừng từ chối. Bác hãy lấy số tiền này mua thêm một ít sách và đồ dùng dạy học tốt. Cháu là người của thôn Tô Gia, cháu hy vọng trẻ em thôn Tô Gia đều có cơ hội học hành, bước ra khỏi thôn Tô Gia, đi đến huyện Tế Nguyên, đi đến Long Thành, thậm chí là đi ra khỏi Long Thành, tới tỉnh X, mở rộng tầm mắt, hướng về phía bầu trời to lớn.


Trẻ em là tương lai của cả xã hội, mà trẻ em thôn Tô Gia chính là tương lai của thôn Tô Gia.

Tô Hòa tưởng rằng đám học sinh lớp bổ túc không nỡ xa mình, nên mới tốt bụng khuyên nhủ thêm.
Thế nhưng đám học sinh này lại chẳng cảm động chút nào. Bảo bọn chúng thi Đại học Thủ đô… không phải là nói chuyện viển vông sao? Ngay cả Đại học Long Thành, bọn chúng cũng chưa chắc có thể thi đậu.
Còn không bằng động viên thiết thực một tẹo, ví dụ như cổ vũ bọn chúng cố gắng hơn nữa, để thi vào Học viện Tây Sơn, hoặc là cao đẳng như cao đẳng sư phạm Tây Sơn chẳng hạn.
Bí thư thôn rất muốn nói với Lý Thục Phân một câu
bà thôi đi
, thế nhưng thấy Tô Hòa đứng ở bên cạnh, mà Lý Thục Phân lại là mẹ ruột của Tô Hòa nên ông ta chỉ có thể lặng lẽ nuốt câu nói xuống bụng, đồng thời len lén lườm Lý Thục Phân một cái.

Con bé Hòa thật sự đi trường Đại học Thủ đô làm cô giáo à?

Trong lòng Bí thư thôn vừa sốt ruột vừa thấp thỏm như có bảy tám con thỏ hoang giẫm đạp.
Tô Kiến Quốc, ông cưới được một người vợ tốt quá nhỉ!
Nói hay như thể trình độ văn hóa của mình cao lắm vậy.
Lý Thụ6c Phân dường như nghe thấy tiếng lòng của Bí thư thôn. Bà cố ý ngẩng đầu, ưỡn ngực, tự hào nói:
Đây chính là con gái do tôi sinh ra, là ngư5ời có văn hóa, có học vị.

Trước kia Tô Hòa chỉ thi đậu Đại học Long Thành thôi là đã làm cho đám học sinh đến học lớp bổ túc kích động tới mức không thể kiềm chế được rồi. Bây giờ, bọn chúng lại đột nhiên biết được Tô Hòa đến Đại học Thủ đô nhậm chức.
Là đi nhậm chức, chứ không phải đi học!
Trong lòng đám học sinh đến học lớp bổ túc đều chết lặng. Một số ít học sinh lanh lợi đứng tại chỗ nói chúc mừng với Tô Hòa rồi mới hăng hái chạy về nhà mình. Phần lớn học sinh còn lại thì bị kinh ngạc đến ngây người bởi tin tức này, trong đầu hoàn toàn bùng nổ, cứ ngơ ngác trở về nhà, ngồi đầu giường khóc thành tiếng.
Lý Thục Phân há miệng, muốn hỏi vì sao Tô Hòa không ở thêm vài ngày, nhưng nghĩ tới chuyện Tô Hòa đi thủ đô là có chuyện nghiêm túc cần làm, thì bà cũng hiểu được yêu cầu của mình như vậy là vô lý, đành phải nuốt lời muốn nói vài bụng, lau nước mắt rồi gật đầu.


Ừ, một mình con ra ngoài phải biết tự lo cho mình. Tuy rằng, trời đất bên ngoài rộng lớn, phong cảnh cũng xinh đẹp, nhưng lại có nhiều người xấu, con phải cẩn thận mới được.


Con trai đi xa thì mẹ lo lắng, mà tất nhiên con gái xa nhà thì lòng mẹ cũng vậy.

Phản ứng của Lý Thục Phân khiến Tô Hòa dở khóc dở cười,
Mẹ, mẹ làm sao vậy? Con đâu có ra chiến trường, mẹ đâu cần phải khóc thế chứ?



Trước đây một mình con lén đi Long Thành học đại học cũng không thấy mẹ lo lắng thế này… Đại học Thủ đô ở ngay thủ đô, an ninh trật tự rất tốt, cho dù có kẻ xấu thì cũng không nhiều lắm đâu. Chờ con đến thủ đô, sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa, con sẽ đón ba mẹ lên ngay. Đến lúc đó, ba mẹ có thể đi dạo Thiên An Môn, Cố Cung, xem các nơi hoàng đế từng ở.


Lý Thục Phân vừa lau nước mắt vừa bĩu môi nói:
Lúc con đi Long Thành, mẹ lo lắng lắm chứ sao không, còn suýt nữa khóc mù cả mắt. Ba con thì ngày nào đi làm về cũng lén lau nước mắt…


Nghe Lý Thục Phân nói vậy, trong lòng Tô Hòa trở nên ấm áp.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979.