Chương 90: Lại mở huyền giới tùy thân


Tối hôm đó, Tô Hòa lại ngắt một mầm của Hắc Ngọc Thảo ngâm thành thuốc nước để cho Tô Kiến Quốc uống.

Lý Thục Phân đã xếp đồ cho 8cô xong. Cô trò chuyện với bà vài câu, sau đó đi về phòng, nhìn đám linh thảo đã được cô nuôi trồng nhiều ngày.
Nếu cô phải đi t3hì tất nhiên là phải mang theo đám linh thảo này, còn cả chiếc đỉnh dùng để nấu thuốc kia nữa, để ở nhà chỉ là đồ bỏ đi thôi.
Về9 chiếc đỉnh nấu thuốc, cô có thể bỏ vào ba lô để mang đi. Nhưng còn đám linh thảo trồng trong chậu thì phải làm sao đây?
Tô Hòa 6đang vò đầu bứt tai, vắt óc suy nghĩ muốn bạc cả đầu thì đột nhiên cô nhớ đến mảnh đất màu mỡ ba nghìn dặn trong huyền giới tùy thân mà 5cô đã xem nhẹ vào đời này.
Còn nhớ lúc cô mới sống lại đã từng xem xét huyền giới tùy thân, chẳng qua là lúc đó mảnh đất màu mỡ ba nghìn dặm bị lôi kiếp bổ xuống chia năm xẻ bảy, vỡ thành mảnh nhỏ. Linh thổ vốn phì nhiêu bị cháy đen như than, không còn một ngọn cỏ. Vì vậy, cô mới bỏ suy nghĩ dùng đến huyền giới.
Nói đến cuối cùng, Lý Thục Phân còn không quên nói:
Đây chính là con gái do con sinh ra, hai người cảm thấy như thế nào?

Còn có thể cảm thấy thế nào nữa?
Đối với Dược Hoàng, mảnh đất màu mỡ ba nghìn dặm bên trong huyền giới tùy thân thật sự chỉ là râu ria. Chỉ cần là dược liệu mà cô cần, thì tất nhiên sẽ có đệ tử núi Dược Vương hết lòng trồng trọt. Có điều, đối với cô của bây giờ, có được mảnh đất màu mỡ để trồng linh thực dược thảo là rất quan trọng.
Không nói tới phạm vi mảnh đất màu mỡ ba nghìn dặm đều khôi phục, chỉ cần có được chu vi ba dặm để dùng là cô đã cảm thấy vừa lòng lắm rồi, tới mức nằm mơ cũng có thể cười tỉnh.
Nhưng nhìn tình huống hiện giờ, Tô Hòa cảm thấy đây là lúc phát huy tác dụng của huyền giới tùy thân.
Tạm thời không nhắc tới chuyện mảnh đất màu mỡ ba nghìn dặm trong huyền giới tùy thân có thể gieo trồng linh thực dược thảo hay không. Chỉ nói riêng chức năng chứa đồ của huyền giới tùy thân đã đủ để cô động lòng rồi.
Bác dâu Miêu Xảo Trân của Tô Hòa hận không thể đuổi Lý Thục Phân về nhà. Thế nhưng bà biết bà cụ Lý rất thích Tô Hòa có bản lĩnh, cho nên cũng kéo theo việc không ghét Lý Thục Phân vô cùng thích khoe khoang. Lúc này, bà phải gắng gượng đè nén tất cả cảm xúc muốn nổi điên xuống.
Khóe môi Miêu Xảo Trân cứng đờ, trái lương tâm khen Tô Hòa:
Con bé Hòa có bản lĩnh, nếu là con gái của chị thì tốt biết bao.


Kiến Thiết, con phân xử cho mẹ đi. Con nói xem, Kiều Kiều có suy nghĩ lỗ mãng như vậy, sau này còn ai coi trọng nó nữa? Sao nó cứ không thực tế như vậy chứ? Con nhất định phải giúp mẹ khuyên nhủ Kiều Kiều, thủ đô không phải là nơi mà dân chúng bình thường như chúng ta có thể đi, cứ yên tâm ở lại thôn Tô Gia thôi. Hai mươi năm qua chúng ta sống bình yên vô sự, tại sao bây giờ cứ phải đi ra ngoài chứ?

Lý Kiến Thiết mang vẻ mặt mê man ngẩng đầu,
À
một tiếng rồi gãi ót nói,
Mẹ, thật ra con cảm thấy suy nghĩ của Kiều Kiều là đúng đấy. Bọn con còn trẻ, nên đi ra đời xông xáo một lần. Mẹ nhìn em họ con đi, nó thi đậu đại học, ra ngoài xông xáo nửa năm, bây giờ được mời đi Đại học Thủ đô dạy học. Rồi mẹ nhìn lại con và Kiều Kiều đi, sắp bị nuôi thành đồ bỏ đi luôn rồi.

Dọc đường đi, với tính cách thích khoe khoang mà không được khoe thì sẽ khó chịu của Lý Thục Phân, tất nhiên là gặp người nào bà cũng thông báo tin tức Tô Hòa được Đại học Thủ đô mời làm giáo viên. Người khác nghe được đều hâm mộ, chỉ có một mình Tô Hòa là cảm thấy không được tự nhiên.
Cô có lòng định tán gẫu với Lý Thục Phân về vấn đề
tầm quan trọng của khiêm tốn
, thế nhưng thấy bà nói năng hăng say như vậy, cô cũng ngại chặt đứt đam mê của bà. Vì vậy, cô đành phải đi theo sau bà cả đoạn đường, gặp ai cũng cười. Người ta khen một câu, cô liền tỏ vẻ cảm ơn, thuận tiện khách sáo khen nhau vài câu, còn trong lòng thì lại rất bất đắc dĩ.

Con đừng nói lung tung mấy thứ vô bổ này với mẹ được không. Mẹ chẳng hơi đâu mà nói với con. Chị họ con sắp đi thủ đô rồi, để mẹ xem con làm sao đi Long Thành buôn bán.


Kiều Kiều à, con nghe mẹ nói đi. Con không có bản lĩnh giống chị họ con thì cứ yên phận ở nhà đi. Mẹ không cầu con kiếm núi vàng núi bạc cho gia đình, mẹ chỉ cần con có thể tự nuôi sống mình là được. Đến lúc đó, ba mẹ sẽ tìm cho con một chàng trai tốt để gả, tình cảm hòa thuận, giúp chồng dạy con cả đời, không phải như vậy là tốt lắm sao?


Em xem Kiều Kiều đi, suốt ngày chỉ biết tính toán mua tất bán bít tất, hôm nay mua một đôi tất này, ngày mai mua một đôi tất khác. Em không biết đâu, chỉ trong tháng Giêng thôi mà nó đã mang về nhà mấy chục đôi tất rồi. Chị có, Vệ Quân có, Kiến Thiết có, mẹ cũng có, nhiều đến nỗi mỗi ngày đi một đôi tất cũng không hết, cũng không thể một ngày đổi hai ba đôi tất được đúng chứ. Aizz, cái thứ phá của này, mua tất đến nỗi không cần tiền luôn đây mà.

Lý Kiều Kiều tự dưng lại bị mắng thì bĩu môi lẩm bẩm:
Lúc đi tất mới cũng không thấy mẹ có ý kiến gì. Hơn nữa, con mua tất là vì kiếm tiền, là vì nghiên cứu thị trường. Là nghiên cứu thị trường đấy, mẹ hiểu không?


Cái gì? Thị trường muối giảm()? Sao bột mì gạo không giảm đi?

() Phiên âm của
thị trường muối giảm
(shì chǎng diào yán) và phiên âm của cụm
nghiên cứu thị trường
(shì chǎng tiáo yán) gần giống nhau.
Miêu Xảo Trân:


Rốt cuộc thằng nhóc này đứng về phía ai vậy?
Nói là làm, Tô Hòa ném chậu dùng để trồng linh thực dược thảo và vài mầm non vào trong huyền giới tùy thân. Sau đó, cô âm thầm quan sát một lúc lâu, thấy linh thực dược thảo không hề có dấu hiệu khô héo thì mới thở phào một hơi.
Tô Hòa lặng lẽ đi vào nhà bếp, lấy cái đỉnh từ trong tủ bát đũa, rồi lấy nắp đỉnh từ trên bếp lò xuống, bỏ hết vào trong huyền giới tùy thân. Sau đó, cô lặng lẽ trở về phòng, nằm trên giường suy nghĩ phương pháp khôi phục huyền giới tùy thân.
Đoạn đường từ nhà cô đến nhà bà ngoại là đoạn đường ngắn không đến tám dặm, vậy mà cô lại mệt mỏi toát mồ hôi cả người. Cô vừa đi vào cửa liền chạy vào trong bếp, cầm cái ca tráng men uống hết ba ca nước, khó lắm mới làm dịu được cổ họng gần như muốn bốc khói.
Ngược lại, Lý Thục Phân khoe khoang cả dọc đường lại đang mặt mày hớn hở khoe với bà cụ Lý và bác dâu Miêu Xảo Trân của Tô Hòa, rằng Tô Hòa lợi hại cỡ nào, chịu khó cố gắng cỡ nào, làm gia đình vẻ vang cỡ nào.

Trước đây, chị họ con đi Long Thành nên con muốn đi Long Thành. Bây giờ chị họ con đi thủ đô, con liền theo chị họ đi thủ đô. Mẹ đừng suốt ngày lải nhải tẩy não cho con nữa. Ngày mai chị con đi rồi, ngày mai con cũng đi theo luôn, đến tháng Chạp ăn Tết con lại về.

Mấy câu nói của Lý Kiều Kiều chọc cho Miêu Xảo Trân nổi giận. Miêu Xảo Trân khổ không chỗ nói, thấy Lý Kiến Thiết vẫn luôn ngoan ngoãn ngồi ở một bên, thì lập tức tìm được đối tượng kể khổ.
Còn việc không thể gieo trồng linh thực dược thảo trong huyền giới thì sao chứ?
Cô hoàn toàn có thể lợi dụng chức năng chứa đồ, giúp đồ không lớn lên không bị hỏng của huyền giới tùy thân để tạm thời chứa linh thảo mà cô khó lắm mới dùng dựng linh thuật gieo trồng được. Đợi khi đến thủ đô, tìm được nơi dừng chân thích hợp, cô sẽ lấy linh thực, dược thảo đó ra ngoài để trồng.
Một đêm nhanh chóng trôi qua, rạng sáng ngày hôm sau, Tô Hòa bị Lý Thục Phân gọi dậy.
Ăn qua loa bữa sáng xong, Lý Thục Phân liền kéo Tô Hòa về nhà mẹ đẻ.
Miêu Xảo Trân hết lòng khuyên bảo.
Vừa nghe Miêu Xảo Trân nói tới chuyện chồng con, Lý Kiều Kiều lập tức ngừng cãi cọ,
Mẹ, con không nói mấy chuyện này với mẹ nữa, đầu óc của mẹ mãi không nghĩ thoáng ra được. Hôm nay, nhân lúc có cô và chị họ con ở đây, con nói thẳng ra luôn. Ai thích tình cảm hòa thuận giúp chồng dạy con thì người đó đi mà làm, Lý Kiều Kiều con đây không làm.

Rốt cuộc con đang nói giúp cho ai đấy?

Lý Kiến Thiết không để ý đến ánh mắt tóe lửa của Miêu Xảo Trân, chỉ lo nói tiếp:
Mẹ, thật ra bản thân con cũng đã suy nghĩ kỹ, người trẻ tuổi bọn con thì nên đi ra ngoài xông xáo. Nếu thành công thì có thể trở nên nổi bật giống như em họ. Còn nếu thất bại thì trở về thôn Tô Gia ngồi không cũng được, cứ coi như là ra ngoài mở mang đầu óc, dù sao cũng không thể như ba của con được…

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979.