Chương 91: Miêu xảo trân thỏa hiệp
-
Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979
- Thủy Trường Đông
- 1548 chữ
- 2021-12-31 05:38:58
Lúc này, Lý Vệ Quân hoàn toàn không muốn nói chuyện nữa rồi. Trong lòng ông như có gió bắc thổi vù vù, lá vàng bay, vô cùng tiêu điều.
Ông8 hoàn toàn không hiểu, cả đời ông lao động mệt nhọc giống như chó chính là vì để hai đứa không lương tâm này được ăn no mặc ấm, sống cuộc sống đầ3y đủ. Vậy tại sao vào trong mắt con trai và con gái thì ông lại trở thành người không có chí tiến thủ, cả đời chưa làm được gì tiến bộ?
L9úc này, tâm trạng của Miêu Xảo Trân cũng không tốt hơn Lý Vệ Quân bao nhiêu. Lúc bà biết Lý Kiều Kiều muốn đi, trong lòng của bà lạnh phân nửa. C6ó điều, tốt xấu gì bà còn có thể tự an ủi mình, ít nhất còn một trong hai đứa ở lại bên bà, không giống như Lý Thục Phân và Tô Kiến Quốc, chỉ sin5h được một đứa con gái, mà đứa con gái này lại có bản lĩnh lớn hơn trời, hở một chút là bay lên trời sánh vai cùng mặt trời. Tuy rằng nó có thể kiếm tiền, nhưng lại để hai vợ chồng già ở nhà, cuộc sống cũng không vui vẻ mấy đâu.
Bọn họ đều nói con chê nhà nghèo nên chạy trốn, sẽ không trở lại nữa. Thậm chí còn có người nói con bị người khác lừa gạt, bị bán làm vợ người vùng khác… Bây giờ con có bản lĩnh, mẹ càng muốn để cho bọn họ xem, lời nói ra khỏi miệng, sớm muộn gì cũng tự vả mặt.
Tô Hòa im lặng. Cô có thể đoán được, sau khi mình rời nhà đi Long Thành học đại học, Lý Thục Phân và Tô Kiến Quốc phải đối mặt với đủ loại đồn đãi, thế nhưng lại không ngờ những lời đồn đại đó ác độc như vậy. Thật là đơm đặt về người khác không chút nương tay.
Mẹ, chuyện đã qua hết rồi, chờ con đi thủ đô, ổn định mọi thứ thì con sẽ đón ba mẹ lên. Đến lúc đó, mấy kẻ nói xấu chỉ có hâm mộ thôi.
Tô Hòa đã được trải nghiệm cảm giác vạn người nhìn chăm chú. Cái cảm giác đó phải nói là lưng như bị kim chích, cả đời khó quên.
Sau khi về đến nhà, Tô Hòa không kìm được mà nói với Lý Thục Phân:
Mẹ, hay là sau này chúng ta khiêm tốn một chút đi? Con cảm thấy mẹ gặp ai cũng nói con sắp đi Đại học Thủ đô dạy học thì có vẻ không được hay lắm…
Lý Thục Phân lườm Tô Hòa, cười lạnh nói:
Mẹ cố ý nói như vậy đấy. Con không biết trước đây con đi Long Thành học đại học, người trong thôn đã nói như thế nào đâu.
Tô Hòa nói chuyện với Lý Thục Phân vài câu thì đã bị Lý Thục Phân đuổi về phòng. Bà bảo cô nghỉ ngơi sớm để ngày mai còn lên đường.
Tô Hòa trở lại phòng, lấy quyển vở Hồng Kỳ ở đáy hòm ra, lật xem sơ qua rồi bỏ vào huyền giới tùy thân, thuận tiện nhìn thoáng qua động tĩnh trong huyền giới tùy thân.
Thời gian trong huyền giới tùy thân giống như ngừng lại, mầm linh thực dược thảo không có bất cứ dấu hiệu lớn lên, cũng không có bất cứ dấu hiệu khô héo yếu dần… Đây đã là tình huống tốt nhất trong dự đoán của Tô Hòa rồi.
Buổi họp gia đình này mục đích chính là để Lý Thục Phân điên cuồng khoe con gái có bản lĩnh lại suýt chút nữa biến thành đại chiến gia đình giữa Lý Kiều Kiều, Lý Kiến Thiết và Miêu Xảo Trân, may mà bà cụ Lý lên tiếng giải vây vào giây phút mấu chốt.
Bà cụ Lý vui tươi hớn hở ngồi đầu giường đất nói:
Xảo Trân, con cháu tự có phúc của con cháu, con lo lắng thay cho Kiến Thiết và Kiều Kiều làm cái gì. Tuy rằng tính tình của Kiều Kiều khá bộp chộp, làm việc không có đầu óc, nhưng con cũng biết tính tình của Kiến Thiết chững chạc cỡ nào mà, lại còn có con bé Hòa nữa.
Con cảm thấy với tính tình của con bé Hòa, ai có thể ức hiếp được nó? Nó không ức hiếp người ta đã là tốt lắm rồi. Cho dù đến thủ đô, gia thế bối cảnh của nhà ta đều không bằng những tay anh chị ở đó, nhưng con bé Hòa còn có những bản lĩnh thần ma gì kia mà. Con yên tâm đi, bọn nhỏ không thiệt thòi được đâu. Lúc trước, một mình con bé Hòa đi ra ngoài học đại học cũng không xảy ra việc gì. Lần này, có tới ba anh em cùng nhau đi mà.
Hơn nữa, con bé Hòa đi Đại học Thủ đô dạy học chứ đâu phải đi thủ đô bán bánh kếp đâu. Con bé làm công việc danh giá, người nào dám khinh thường?
Không phải Thục Phân nói rồi sao? Ngay cả quan chức lớn ở thủ đô cũng tới tìm con bé Hòa khám bệnh thì làm gì có người dám gây chuyện với bọn nhỏ chứ? Con yên tâm ở nhà đi. Nói không chừng một thời gian nữa, Kiều Kiều và Kiến Thiết đều làm ăn được ở thủ đô, nửa đời sau của con có thể sống cuộc sống bà chủ giàu có.
Người ta nói gừng càng già càng cay, lời nói của bà cụ Lý đúng là quá tinh tế.
Lúc đầu, bà cụ Lý khen ngợi tính tình Lý Kiến Thiết chững chạc, điều này làm cho lòng Miêu Xảo Trân rất dễ chịu. Tiếp theo, bà cụ Lý khen ngợi cháu gái ngoại, liệt kê các bản lĩnh của cháu gái ngoại một lần, loại bỏ không ít do dự trong lòng Miêu Xảo Trân. Sau đó, bà cụ Lý lại vẽ cho Miêu Xảo Trân một chiếc bánh nướng to mê người, mong con trai thành rồng, mong con gái thành phượng, làm sao Miêu Xảo Trân có thể không động lòng?
Ngay cả Lý Vệ Quân vừa mới bị Lý Kiến Thiết nói đến mức suýt chút nữa hoài nghi đời người cũng không nhịn được mà gật đầu. May mắn là ông im miệng vào giờ phút mấu chốt, mới tránh được buổi tối bị Miêu Xảo Trân dùng
cực hình dịu dàng
là nhéo vài cái bên hông.
Ở nhà mẹ đẻ, Lý Thục Phân lưu loát khoe khoang hơn ba tiếng đồng hồ, nói tới mức nước bọt văng tung tóe, toàn thân đều thoải mái, rồi mới dặn dò Lý Kiều Kiều và Lý Kiến Thiết về thời gian để ngày mai tới nhà tìm Tô Hòa. Nói xong hết rồi, bà ngâm nga khúc sơn ca trở về thôn Tô Gia. Trên đường đi, bà còn không quên khoe khoang vài câu bản lĩnh của Tô Hòa với người cùng thôn.
Nhưng bây giờ, Miêu Xảo Trân không còn suy nghĩ như vậy nữa, bởi vì bà biết đứa con trai mà bà hy vọng ở lại bên bà cũng muốn ra ngoài xông xáo làm ăn. Trái tim vốn lạnh phân nửa của bà, lập tức trở nên lạnh thấu xương, giọng nói cũng nghẹn ngào:
Tại sao đứa nào cũng không nghe lời khuyên của mẹ vậy? Ông bà ta có câu
cá không ăn muối cá ươn
. Các con nghe mẹ khuyên đi, ở nhà sống yên ổn qua ngày là được. Các con nói đi thủ đô, lạ nước lạ cái, làm cái gì mà không phí sức, làm cái gì mà không nhọc lòng, vất vả cỡ nào, ở nhà sống thoải mái không tốt sao?
Bởi vì Miêu Xảo Trân khăng khăng cho mình là đúng, cho nên Lý Kiều Kiều và Lý Kiến Thiết quyết tâm đi theo Tô Hòa, dứt khoát không giải thích với Miêu Xảo Trân nữa.
Lý Kiến Thiết quay đầu về phía đông, Lý Kiều Kiều quay đầu về phía phía tây, làm thế nào cũng không chịu nhìn Miêu Xảo Trân, chọc cho Miêu Xảo Trân suýt chút nữa tức chết.
Đợi khi có đầy đủ điều kiện, có thời gian rảnh rỗi, cô sẽ nghĩ cách thử khôi phục linh khí trong huyền giới tùy thân. Còn bây giờ, rõ ràng là cô không có điều kiện, cũng không có thời gian rảnh rỗi.
Ném quyển vở Hồng Kỳ vào trong huyền giới tùy thân xong, Tô Hòa ngẫm nghĩ rồi cất phần lớn tiền đang có vào trong đó, để tiền trong huyền giới tùy thân an toàn hơn để tiền trên người nhiều.
Trừ mấy thứ đó ra, Tô Hòa còn nghĩ tới khúc gỗ táo bị sét đánh, vì chém giết âm hồn nên đang có sự thay đổi lớn.
Nói một cách đúng hơn, khúc gỗ táo bị sét đánh không thể gọi là khúc gỗ táo bị sét đánh nữa rồi, mà nên đổi tên thành kiếm làm từ gỗ táo bị sét đánh.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.