Chương 22: Buổi tối “Trò chơi và Án mạng”
-
Giả Thuyết Thứ 7
- Paul Halter
- 4142 chữ
- 2020-05-09 03:24:55
Số từ: 4132
Người dịch: Xuân Hồng
Nxb Hội Nhà Văn
Tối Chủ nhật tiếp theo, ông Gordon Miller đón thanh tra Archibald Hurst và tiến sĩ Alan Twist. Donald Ransome cũng có mặt. Như một cuộc hội ngộ nhỏ của những chuyên gia tội phạm, được tổ chức theo mệnh lệnh của tiến sĩ Twist dưới tiêu đề ‘trò chơi và án mạng’. Sheila Forrest không có mặt, vì đã lên thủ đô vào chiều hôm đó và sẽ lưu lại Devon vài ngày, tại nhà một người bạn.
Bốn người đàn ông lựa thế ngồi thoải mái trong những chiếc ghế hành trước lò sưởi nổ lép bép. Ông Gordon mang ra chai Whisky hảo hạng nhất của mình. Ông ta đùa cợt,
Một tạo vật kỳ diệu, một món quà từ ông bạn Jack Radcliffe, người chăn cừu.
Ngọn lửa lung linh phản chiếu từ thứ chất lỏng màu hổ phách, nhảy múa trong ba cặp mắt long lanh đầy vẻ đề phòng và trong tròng kính của tiến sĩ Twist. Trầm ngâm và bình tĩnh, nhà tội phạm học có vẻ chìm vào trạng thái mộng tưởng êm dịu. Ransome, ngả người ra sau với hai chân bắt chéo, toát lên vẻ bình tĩnh vắng bóng ở anh ta suốt cả tuần qua. Bàn tay phải của anh ta, luôn luôn cử động, nghịch một chiếc khăn lụa quấn hờ quanh cổ. Còn những cử chỉ của chủ nhân ngôi nhà thì chậm và uể oải hơn, nhưng ánh mắt bồn chồn của ông ta cho thấy vẻ lo lắng tiềm ẩn.
Hurst thì như sôi sùng sục. Cả buổi tối hôm trước ông đi tới đi lui trong căn hộ của mình, chờ Twist, trong lúc đó nhà tội phạm học đã đi vắng được vài tiếng, tới rạp chiếu phim phố Oxford nơi Sheila Forrest có thói quen tìm đến vào các chiều thứ Bảy. Hút hết điếu xì gà này đến điếu xì gà khác trong khi tiếp tục mài mòn lớp thảm, ông không sao ngăn được những hình dung về người bạn của mình, trong một chiếc áo choàng thể thao lạ lẫm, hòa lẫn vào đám đông trước cửa rạp hát giống như một người hâm mộ trẻ tuổi đang đợi minh tinh xuất hiện. Mãi đến tận 11 giờ, Twist mới chường mặt, và ngồi đến nửa đêm rồi rời nhà Hurst, để lại ông bạn trong trạng thái gần như mất trí, tuy thế Hurst vẫn nhớ như in một vài đoạn hội thoại giữa họ.
‘Một ngày đáng nói, Archibald ạ, một ngày đáng nói! Và một cô gái đảng bàn! Tôi luôn nghĩ cô ấy buồn tẻ và thiếu sinh khi. Thật là một sai lầm! Một sinh linh nhạy cảm với những cảm xúc rất sâu sắc, mẫu người hiếm khi gặp được, lạy Chúa!’
‘Twist, anh tìm hiểu được gì từ cô Forrest?’
‘Rất nhiều điều tôi chưa hề biết. Cô ấy thật tinh tế, thật nhạy cảm làm sao. Tôi xin thề với anh, bạn của tôi ạ, nếu tôi trẻ lại ba mươi năm…’
‘Trời ạ, anh sẽ kể với tôi những gì cô ấy nói cho anh biết chứ? Và chuyện gì khiến anh đi lâu như vậy?’
‘Sau bộ phim, chúng tôi uống nước ở quán Britannia. Rồi đi ăn tối. Và đi dạo… Thật là một buổi tối đáng giá, Archibald ạ, tôi không nghĩ mình có thể quên được những thời khắc ấy! Nếu anh thật sự hiểu cô ấy, nếu anh hình dung được tất cả xúc cảm mãnh liệt ẩn giấu trong người thiếu nữ nhỏ bé đó…’
Viên thanh tra phải mất hơn nửa giờ mới kéo được bạn mình trở lại mặt đất.
‘Giờ thì tôi đã biết thực chất mọi chuyện,’ Twist tuyên bố, vẻ mặt ông đột nhiên sa sầm. ‘Cô ấy đã thành thật kể với tôi mọi chuyện tôi muốn biết. Tôi không cần phải gượng ép, nhưng tôi thấy xấu hổ với sự lá mặt lá trái của mình. Thật là một vai khó chịu! Không, Archibald, tôi sẽ không nói gì thêm với anh lúc này đâu. Nhưng đêm mai tôi có kế hoạch tổ chức một bữa tiệc nhỏ. Hang ổ của ông Gordon dường như rất phù hợp. Tôi tin chắc ông ta sẽ không từ chối. Cuối cùng chúng ta sẽ biết về giả thuyết thứ bảy. Một vài điểm còn chưa rõ ràng, nhưng tôi tự tin sẽ moi được từ hai kẻ tình nghi của chúng ta. Những yếu tố cơ bản của vụ việc tôi đã biết từ trước khi cô Forrest thú thực với tôi ngày hôm nay, và chắc chắn tôi sẽ suy luận được phần còn lại mà không cần lời khai của cô ấy. Nhưng giờ, tôi có thế đi theo những chi tiết khiến một số kẻ phải lần mò ở phố Goring vào cái đêm cuối cùng của tháng Tám ấy, với độ chính xác có thể khiến Gordon Miller và Donald Ransome phải sững sờ. Họ sẽ thấy rằng tôi có khả năng suy luận siêu hạng và thiên tài hiếm có về phân tích khoa học. Đã bị lừa gạt rồi, nên tôi sẽ xuất hiện trước họ như một nhà tiên tri, và tôi chẳng hề ngại ngần lãnh nhận vai trò này.’
Chính chủ nhân ngôi nhà, sau khi móc những viên bi thép ra khỏi túi, là người mở đầu cuộc thảo luận.
Ông đã nói với tôi, thưa tiến sĩ Twist, về buổi tối ‘trò chơi và án mạng’. Tôi hình dung việc này không thể không liên quan gì đến những sự kiện gần đây phải không?
Donald Ransome góp lời, nhìn nhà tội phạm học với vẻ giễu cợt,
Về phần mình, tôi mạo muội cho rằng, ông sẽ không tạm biệt chúng tôi cho tới khi tìm ra lời giải cuối cùng cho bí ẩn này.
Tất cả đều không phải là không thể,
Twist trả lời.
Nhưng để tìm được lời giải ấy, mỗi người các ông phải cam kết trung thực và tuân thủ luật chơi, kể cả nếu như làm thế đồng nghĩa với việc nhận tội giết người. Nên gìn giữ tinh thần trọng danh dự đó, như các bậc thầy của một môn phái thể hiện khi đối diện với nhau. Chẳng hạn, chúng ta hãy xem xét hai nhân vật chính của câu chuyện mà một anh chàng tên Peter Moore nói đến…
Miller và Ransome đáp lại bằng nụ cười mỉm.
Bình thường, trong những tình huống tương tự, lời giải thích cho điều bi ẩn nhất sẽ được tôi để dành đến phút cuối cùng, mà theo lý thuyết trong trường hợp này chính là sự biến mất của David Cohen nơi hành lang dẫn tới phòng anh ta. Nhưng xét thực tế thì dĩ nhiên đó không phải là một bí ẩn nữa, bởi tất cả mọi người đều đã biết nó được thực hiện như thế nào: đơn thuần chỉ là một trò bịp. Một mưu mẹo khéo léo, rõ ràng rồi, nhưng tôi sẽ cho quý vì thấy rằng suy luận dựa trên lý trí thuần túy sẽ đưa tới một và chỉ một lời giải duy nhất mà thôi.
Để phòng hờ có người không nhớ, tôi sẽ nhắc lại sơ qua tình huống vụ án. Bắt đầu từ thời điểm bác sĩ Marcus, lấy cớ là nhận diện, đề nghị nhà Minden đến nhìn anh chàng ở trọ của họ, lúc này đang khổ sở vì một ‘cơn bệnh’, nằm run rẩy trên chiếc càng có hai bác sĩ dịch hạch khiêng. Ngay sau đó, bác sĩ Marcus và nhà Minden rời phòng nạn nhân và bước ra hành lang, dừng lại trao đổi độ một phút trước lối vào phòng của vợ chồng Minden. Rồi bác sĩ Marcus ra hiệu cho những người khiêng cáng cứ đi tới. Đám rước nhỏ bắt đầu đi dọc hành lang và, đến giữa chừng, xảy ra một sự cố để Cohen biến mất. Lưu ý rằng hoạt cảnh ấy rất mơ hồ, diễn ra sấp bóng trước thứ ánh sáng lờ mờ hắt ra từ phòng của anh chàng thuê nhà. Do đó, có thế lúc đám rước bắt đầu thì nạn nhân đã không còn ở trên cáng nữa. Và vì vậy, anh ta biến mất theo đúng nghĩa. Lời khai của vợ chồng Minden, những người đáng tin cậy duy nhất, rất chắc chắn ở một điểm: không ai có thể thoát khỏi hành lang, xét từ phía họ đang đứng.
Do đó, bài toán đặt ra là thế này: Cohen biến mất, hoặc từ trong phòng hoặc từ hành lang tương ứng với quãng đường mà những người khiêng cáng đã đi. Tường, trần nhà, sàn nhà, chấn song của ô cửa sổ duy nhất: tất cả đều được kiểm tra kỹ, không cho kết quả gì. Không có cách thoát ra được. Cũng không hề có chỗ ẩn núp nào trong phòng. Vậy David Cohen đi đâu? Cứ cho rằng anh ta đã đổi quần áo với một bác sĩ dịch hạch đi, thì anh ta đã đi đâu mới được chứ?
Ba người khởi hành và chỉ có hai người đến nơi. Xét về lý trí thì chúng ta không thế chấp nhân chuyện một con người bỗng dưng biến mất, cho dù đó là ai, và chúng ta buộc phải xem xét lại các giả định cơ bản: liệu thực tế ban đâu có đúng là có ba người trong phòng của anh chàng thuê nhà kia không?
David Cohen đang nằm trên cáng, quờ quạng chân tay. Bác sĩ Sheldon thì bật ra những tiếng thở dài nôn nóng. Ít nhiều chắc chắn Sheldon chính là Kosminski, căn cứ theo chiều cao của anh ta. Như thế thì còn bác sĩ Ross đứng ở đầu cáng. Anh ta chưa hề phát ra âm thanh gì. Thực tế, dấu hiện sống duy nhất là anh ta hơi lắc lư, như thể đang cố giữ thăng bằng cho chiếc cáng bị rung lắc bởi cơn vật vã của kẻ được cho là người bệnh.
Tiến sĩ Twist dùng lại để nhìn cử tọa của mình, lúc này vẫn im lặng. Ông nói tiếp:
Việc lắc lư có thể thực hiện dễ dàng bởi bác sĩ Sheldon, với việc rung lắc chiếc cáng. Do đó chẳg có gì chứng minh rằng bác sĩ Ross là một người bằng xương bằng thịt. Thật trùng hợp, trang phục của anh ta lại không để lộ ra một phân da thịt nào. Nhân vật bí ẩn của chúng ta được phủ kín tới tận mắt. Thậm chí, đôi tay cũng được bảo vệ bằng loại bao tay dày. Trông anh ta khá chắc nịch và mặc chiếc áo choàng dài tới mắt cá chân. Cố áo dựng lên bao lấy mặt nạ bằng giấy bồi dày, và anh ta còn mặc thêm một chiếc áo khoác ngắn dài gần tới hông. Giả sử đó chỉ là một hình nộm rỗng, tương tự nhân vật kỳ thủ của Maelzel mà thật tình cờ, ông Gordon đây đã chế tạo ra rất khéo. Giả sử chiếc áo khoác ngắn vừa được nhắc đến có một lối mở ở phía lưng cho phép ai đó lách vào trong ‘người rỗng’. Giả sử có ai đó là David Cohen và anh ta thực hiện màn trình diễn này trong lúc vợ chồng Minden và bác sĩ Marcus đang ở đầu kia hành lang. Một màn trình diễn mà chắc chắn không mất đến một phút và không có nhân chứng nào nhìn thấy cả, nhất là khi nó diễn ra sau lưng ‘bác sĩ Ross’. Có cần tôi tiếp tục không, các quý ông?
Donald Ransome liếc mắt sang Gordon Miller với vẻ giễu cợt và châm biếm, và ông này trịnh trọng nhận xét,
Trời ơi, quả là một lời giải thích hợp lý. Nhưng trò bịp này để làm gì chứ? Ông có thể khai sáng cho chúng tôi được không, tiến sĩ Twist?
Được thôi,
chuyên gia tội phạm trả lời, húng hàng ho,
nhưng họng tôi đang khô khốc rồi.
Ông muốn rót thêm chứ?
vị chủ nhà hỏi, như thể vừa nhận ra sự chểnh mảng trong tiếp đãi của mình.
Không… ồ, vâng. Họng tôi khô khốc vì nói, các ông hiểu cho. Tốt rồi, tôi sẽ trả lời câu hỏi của ông, và sau đó đến lượt ông. Hãy nhớ quy tắc cuộc chơi của chúng ta nhé.
Ông Gordon và Ransome gật đầu một lượt, rất hòa nhã và nhẹ nhàng.
Chúng ta hãy xem xét các chi tiết thực, và chỉ chi tiết thực thôi,
tiến sĩ Twist tiếp tục, chụm các đầu ngón tay lại với nhau và ngả người trên ghế bành.
Lời giải thích cho vụ biến mất, như chúng ta vừa thấy, hàm ý về sự đồng lõa của chính David Cohen, và dĩ nhiên cả bác sĩ Sheldon cùng bác sĩ Marcus. Vì thế, trò lừa gạt này nhằm vào vợ chồng Minden. Hãy quan sát họ một chút và đánh giá tác động tổng thể của trò bịp mà họ là nạn nhân.
Vợ chồng Minden rất tằn tiện, nói một cách nhẹ nhàng là vậy. Những căn phòng cho thuê đều bẩn thỉu và được bảo trì rất kém. Cảnh sát Watkins nhận thấy căn hộ của họ không có hệ thống sưởi ấm, hoặc sưởi ẩm không đáng kể, và tự chúng ta có thể khẳng định điều này. Thêm nữa, cái chết của anh chàng thuê nhà dường như chỉ khiến họ bận tâm vì một lý do: mất đứt ba tháng tiền nhà mà anh ta còn nợ. Bác sĩ Marcus nhấn mạnh với họ tình trạng tồi tàn của các căn phòng và nói rõ rằng, nếu một người thuê nhà bị nhiễm dịch hạch thì họ sẽ phải chịu trách nhiệm. Giờ hãy đặt mình vào vị trí của họ. Họ tin khu nhà đã bị nhiễm dịch hạch và hình dung những người thuê nhà đang chết dần, mặt xám ngoét và đầy mụn mủ; họ thấy những cái bóng hắc ám của các bác sĩ dịch hạch; và nghe bác sĩ Marcus nói rằng thuốc, dấm và những túi hương liệu nhỏ sẽ không có tác dụng gì với những người đã bị nhiễm bệnh. Họ thấy ba vị bác sĩ rời đi, đứng trơ lại chờ đợi… Một anh chàng thuê nhà đã bị nhiễm dịch hạch không thể đi được xa và có thể xuất hiện đột ngột như lúc anh ta biến mất. Ai có lý do để thực hiện một vố lừa hèn hạ như thế, nhằm hăm dọa họ và nhấn mạnh thói tham lam của họ cùng các hậu quả? Một người thuê nhà của họ, chắc chắn vậy, và chỉ có thể là David Cohen.
Lúc đó anh ta đang đi lại với cô Forrest và năm thì mười họa tới thăm ông, ông Gordon. Chính ông cũng thừa nhận thời gian đó thỉnh thoảng có gặp Kosminski. Hãy hình dung một buổi tối như thế này với ông, David Cohen, Stanley Kosminski và Ransome. Hãy hình dung rằng Kosminski kể về một chuyến công diễn mà anh ta đang lên kế hoạch cùng những khó khăn đang gặp phải và ông, Gordon Miller, dẫn các vị khách của mình xuống xưởng để cho họ xem những hình nộm và, đặc biệt là bản tái tạo nhân vật kỳ thủ Maelzel. Hãy hình dung Kosminski, được khích lệ rằng việc giúp đỡ ông cho phép anh ta chế tạo được hình nộm cần thiết cho chuyến công diễn của mình. Nhưng chắc chắn là anh ta cần được tập dượt. Rồi hãy hình dung rằng David Cohen xen vào với mong muốn cần dạy cho những người chủ nhà trọ của mình một bài học. Những ý tưởng bắt đầu manh nha. Nói cho cùng, căn phòng này toàn những nhân vật biết bày trò và David Cohen thì quá ư sung sướng vì đang nhận được sự thông cảm từ gia đình người yêu. Ai đó để mắt tới hình nộm bác sĩ dịch hạch và kế hoạch dần đã hình thành. Tôi giả định vai bác sĩ Marcus do một trong những diễn viên xuất sắc nhất thời đại của chúng ta đảm nhận: anh Donald Ransome. Và bây giờ, thưa các quý ông, tôi nhường lại sân khấu cho các ông.
Cảm ơn vì lời khen tặng,
nam tài từ nói, nhấc ly lên, trong khi ông Gordon ngắm nhìn tiến sĩ Twist với thái độ ngưỡng mộ của người trong nghề. Ransome uống cạn ly rượu, châm một điếu thuốc, nhìn ông bạn và nhún vai,
Có lẽ chúng ta cũng nên trút bỏ gánh nặng rồi.
Ông Gordon đặt những viên bi thép xuống, vẫn nhìn thẳng vào mắt nhà tội phạm học.
Ông rất am tường, tiến sĩ Twist. Thật sự đấy! Và đúng, thực tế đó là những gì đã diễn ra. Cohen hành động đúng như ông đã mô tả. Gã quá sung sướng khi thấy mình cũng có giá trị và muốn chứng tỏ với chúng tôi bản thân gã không thiếu ý tưởng. Gã mô tả về mấy vị chủ nhà trọ đúng như ông vừa suy luận, nói rằng gã muốn chuyển đi từ lâu rồi, rằng chẳng có điều gì khiến gã sung sướng hơn là dạy cho họ một bài học rồi tếch.
Từ đâu mùa hè, Kosminski đã chia sẻ hy vọng của cậu ta về một ‘chuyến lưu diễn kỹ thuật biến mất’. Đây là dự án được lên ý tưởng từ vài năm trước, công trình của một trong những ảo thuật gia vĩ đại nhất của thế kỷ chúng ta. Tuy nhiên, đó sẽ vẫn chỉ là một ý tưởng trừ phi cậu ta chế tạo được ‘người rỗng’. Tôi bảo cậu ta việc này có thể làm được, và một tháng sau tôi thực hiện cùng sự có mặt của David Cohen. Một tháng làm việc vô cùng cật lực. Ông không thể hình dung được mức độ phức tap thế nào: phải đủ chắc chắn và cứng cáp để chịu được trọng lượng của một người nằm trên cáng và không sụp xuống khi người đó chui vào trong; thế nhưng nó vẫn phải đủ linh hoạt, với các khớp nối, để người bên trong có thể di chuyển tới trước mà không khiến các nhân chứng nghi ngờ.
Một kỳ công nho nhỏ mà chúng tôi đã nhìn thấy khi kiểm tra tư trang của Kosminski.
Twist nhận xét.
Một kỳ công nho nhỏ,
Ransome nhắc lại đầy mai mỉa,
nhưng chưa hẳn hoàn hảo.
Đúng vậy,
nhà viết kịch xác nhận, chậm rãi gật đâu.
Thoạt tiên, những người khiêng cáng dự định sẽ là người Ấn Độ, giống như…
Giống như cách của người đầu tiên sáng tạo ra màn đánh lửa này. Tôi biết chương trình lưu điên và nhà ảo thuật mà ông đang nói đến,
Twist ngắt lời.
Tôi đoán là lúc Cohen nhắc đến vợ chồng Minden với các ông. thì Kosminski đang cầm con búp bê bác sĩ dịch hạch trên tay.
Đúng,
Ransome nói,
và tôi nhận xét rằng một bộ trang phục như thế sẽ rất hoàn hảo để che kín bất kỳ ai, một đề xuất khiến tất cả mọi người phấn khích, đương nhiên vì cái vẻ đáng sợ cua nó. Dần dần chúng tôi hình thành một ý tưởng. Và trong vòng hai tuần. chúng tôi đã sẵn sàng.
Tôi hình dung tất cả mọi cử động đều vận hành chính xác như cỗ máy đồng hồ,
Twist nhận xét.
Vâng,
Gordon Miller nói, giọng điệu hãnh diện thấy rõ. Ông muốn để mọi người biết rằng chính mình đóng góp một phần rất lớn trong việc tạo ra màn lừa gạt này.
Và lúc 10 giờ tối ngày 31 tháng Tám, Kosminski và tôi tới thăm Cohen: cậu ta giả trang làm một bác sĩ dịch hạch còn tôi là một thầy thuốc đáng kính thời Victoria. Cohen đã đợi chúng tôi và lo vụ hình nộm cùng cái cáng,
Ransome tiếp tục.
Và các anh đi lại trên phố đúng như thế,
Hurst kêu lên.
Tôi đi xe hơi của mình còn Kosminski sống cách đó không xa. Chúng tôi muốn đóng vai diễn của mình ngay từ đầu. Thật tình cờ, chúng tôi dụng phải một sĩ quan cảnh sát, và suýt nữa bị tóm.
Và ông, ông Gordon, ông không tham gia bữa tiệc này à?
Twist hỏi.
Không, tôi đã quá già cho những việc như thế rồi. Đấy là nói về chuyện diễn xuất,
ông nói thêm đầy ác ý.
Và đúng là may vì tôi không tham gia!
Ransome mỉm cười cay đắng.
Mọi việc xảy ra ít nhiều như ông mô tả, thưa tiến sĩ Twist. Chính Kosminski, tức bác sĩ Sheldon, bị vấp ngã, dĩ nhiên là rất tinh vi, trong phần biến mất giả vờ của bệnh nhân giữa hành lang. Cohen, tức Ross đang nằm nên không thể ngã được, đã chui vào trong hình nộm.
Cohen giữ nhiệm vụ đứng gần khu vực cầu thang trong khi nhóm còn lại: Kosminski, vợ chồng Minden và tôi đi tới phòng Cohen để tìm kiếm anh chàng thuê nhà vừa biến mất. Sau đó, mọi việc chuyển hướng xấu đi. Tôi đã nói với các ông rằng kỳ công nho nhỏ của ông bạn tôi vẫn chưa hẳn hoàn hảo mà.
Đã bao nhiêu lần tôi nhắc cậu hãy cẩn trọng nhỉ,
ông Gordon vặc lại vẻ gắt gỏng.
Cậu không thể chối rằng tôi đã cảnh báo rất nhiều lần, Donald.
Ông quay sang hai nhà thám tử.
Ở trước chiếc áo chẽn có hai thanh kim loại mỏng có thể rất nguy hiểm nếu người chui vào hình nộm cúi xuống. Chúng rất cần thiết để… xin khỏi bận tâm đến mấy chi tiết này nữa. Nhưng tôi đã dặn Cohen nhiều lần rằng đừng cúi xuống với bất kỳ giá nào.
Tôi đoán, các ông đã hiểu chuyện gì xảy ra rồi phải không?
Ransome nói.
Chắc hẳn gã có một cử động sai và…
Anh ta làm một động tác cửa cổ.
Trong khi Kosminski và vợ chồng Minden vẫn còn ở trong phòng phía sau, tôi đi tới đầu kia hành lang, làm ra vẻ như muốn hỏi gã xem có nhìn thấy bất kỳ ai không. Cohen đang dựa vào tường với bộ dạng rất lạ lùng, như thể sắp gục xuống. Mà chắc chắn đã gục xuống thật nếu không có bộ khung hình nộm giữ gã đứng thẳng. Cohen không nhúc nhích và không trả lời. Tôi lập tức vỡ lẽ chuyện gì đã xảy ra, gã đã có một cử động sai và bị mấy thanh kim loại cắt vào bụng.
Sau khi gạt được vợ chồng Minden, tôi giải thích tình hình với Kosminski. Chúng tôi đã rơi vào một nghịch cảnh thật sự. Cohen rõ ràng đã tới số. Mạch ngừng đập. Nếu còn chút hy vọng mong manh cứu sống được gã thì chúng tôi cũng sẽ cố gắng giúp, xin hãy tin tôi. Nhưng chẳng thể làm được gì hơn. Gây chú ý cho cảnh sát sẽ chẳng ích gì, ngoài việc khiến chúng tôi phiền phức to. Vì thế chúng tôi gạt bỏ giải pháp đó, đặc biệt khi chẳng có gì để quy trách nhiệm cái chết ấy cho chúng tôi. Chúng tôi nghĩ về những gì vợ chồng Minden có thể nói với cảnh sát, một câu chuyện lạ thường đến mức chẳng cảnh sát nào tin được, đặc biệt nếu không có ai trong nhà. Rõ ràng chúng tôi phải mang hình nộm và cái xác đi. Không suy tính nhiều, và vì đang vội, chúng tôi cáng cả đôi ra, rồi vùi cái xác vào chỗ đầu tiên mình gặp: một cái thùng rác ở ngưỡng cửa cách đó không xa. Trong lúc vội vã, chúng tôi quên xóa bỏ lớp hóa trang dịch hạch. Tự chúng tôi đấy mình…
Ransome ngừng lại một lúc, rồi tiếp tục.
Nhưng có một điều tôi muốn làm thật rõ với ông, tiến sĩ Twist. Câu chuyện ông từng kể với chúng tôi về viên cảnh sát phải xử lý một gã điên đã làm cái xác của Cohen biến mất rồi xuất hiện trở lại là một mớ bịa đặt từ đầu chí cuối!