Chương 277: Trước giờ mặc cảnh thâm đã hứa chuyện gì thì sẽ không bao giờ nuốt lời
-
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
- Thanh Thanh Thùy Tiếu
- 1477 chữ
- 2022-02-06 10:13:27
Nếu hai ngày nay Mặc Cảnh Thâm quá bận, không có thời gian bay tới thì Quý Noãn và Phong Lăng tự bay về Hải Thành cũng không sao.
Nhưng sao ngay cả điện thoại cũng không gọi? Chờ mãi đến mười hai giờ đêm cũng không có tin tức, Quý Noãn nghĩ, có thể Mặc Cảnh Thâm đang ngồi trên máy bay từ nước ngoài về, nên lộ trình hơi lâu chút mà thôi.
Không đợi được điện thoại, cũng không đợi được người, cô đành phải đi tắm trước rồi đi ngủ.
Sáu giờ sáng hôm sau, điện thoại di động của Phong Lăng bỗng đổ chuông.
Quý Noãn nghe thấy tiếng chuông điện thoại, dù không phải của mình nhưng vẫn ngồi bật dậy.
Phong Lăng ngủ ở phòng dành cho khách ở sát vách.
Lúc Quý Noãn đi vào, Phong Lăng đang nghe máy, vẻ mặt hơi nghiêm túc nặng nề.
Bình thường Phong Lăng rất ít khi bộc lộ cảm xúc ra mặt.
Trong khoảnh khắc ấy, Quý Noãn liền vô thức cảm thấy...
có chuyện xảy ra! Sau khi nghe máy xong, Phong Lăng để điện thoại di động xuống, ngước mắt nhìn về phía Quý Noãn đang đứng trước cửa phòng.
Sao bà Mặc dậy sớm vậy?
Phong Lăng nhìn cô, sau khi im lặng hai giây thì bình tĩnh hỏi.
Không ngủ được, nghe thấy bên cô có tiếng động nên qua xem thử.
Quý Noãn vào phòng liền tiện tay kéo rèm cửa ra giúp Phong Lăng, lại làm như lơ đãng hỏi:
Ai mà gọi tới sớm vậy?
Một người anh em cũ trong Căn cứ XI.
Nắng sớm ẩn trong mắt Phong Lăng sau khi màn cửa được mở ra, cô nhìn vào đồng hồ:
Chắc là Tổng Giám đốc Mặc có việc nên tạm thời không thể tới được.
Bây giờ chúng ta ra sân bay, hôm nay về Hải Thành.
Tay Quý Noãn khựng lại trên rèm cửa, yên lặng một lát rồi mới dời mắt nhìn sang Phong Lăng.
Nói thật đi Phong Lăng, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?
Phong Lăng không trả lời, vén chặn xuống giường:
Ăn sáng trước đi, ông Mặc đã dặn mỗi ngày cô nhất định phải ăn uống đúng giờ.
Chúng ta gọi thức ăn ngoài hay gọi di giúp việc tới nấu cơm? Dù sao tôi cũng không biết nấu, nấu ra đoán chừng cô sẽ không ăn được.
Cô nói thật cho tôi biết đi, dù xảy ra chuyện gì cũng đừng giấu tôi.
Quý Noãn nhìn chằm chằm vào bóng lưng Phong Lăng, hơi cất cao giọng, không cho cô cơ hội tránh né.
Phong Lăng dừng bước, lại đưa mắt nhìn sang Quý Noãn,
Bà Mặc, tôi tin ông Mặc nhất định sẽ trở về.
Bây giờ việc cô phải làm là bình an trở lại Hải Thành.
Anh ấy đã xảy ra chuyện gì?
Nghe thấy câu
Tôi tin ông Mặc nhất định sẽ trở về
, tim Quý Noãn vô thức thắt lại.
Phong Lăng sẽ không tùy tiện nói ra câu này.
Biết Quý Noãn nổi tính truy hỏi nguồn cơn, hơn nữa quả thật cũng không giấu được, Phong Lăng nhìn cô một lát rồi nói:
Vài ngày trước, ông Mặc bay sang Campuchia.
Gần đây bên đó không yên ổn lắm, còn có vài băng nhóm xã hội đen lúc trước từng gây thù ở Mỹ ẩn nấp gần đó.
Trước mắt người của chúng tôi đã mất liên lạc với ông Mặc, không tra được tín hiệu và vị trí của ngài ấy.
Chúng tôi chỉ biết có một nhóm buôn bán vũ khí sát biên giới cũng đến đó trước khi xảy ra tai nạn, không biết có phải đã chạm mặt hay không...
Quý Noãn im lặng nhìn Phong Lăng chằm chằm, hồi lâu mới tiêu hóa hết những lời cô ấy nói, đồng thời lặp đi lặp lại trong lòng.
Băng nhóm xã hội đen từng gây thù ở Mỹ? Mặc Cảnh Thâm là người của nhà họ Mặc, căn cơ vững vàng như vậy, lịch sử lập nghiệp của anh ấy cũng sạch sẽ, hoàn toàn không cần dựa vào xã hội đen để làm bàn đạp.
Trước kia rốt cuộc anh ấy đã làm gì ở Mỹ? Đang yên đang lành sao tự nhiên lại sang Campuchia? Nơi đó khắp nơi đều là nguy hiểm rình rập, có thể thấy được bom mìn ở mọi nơi.
Việc này cả thế giới đều biết! Anh ấy đến đó làm gì?
Xin lỗi bà Mặc, việc này phải chờ sau khi ông Mặc về, ông ấy sẽ đích thân trả lời cho cô biết, tôi không tiện nói quá nhiều.
Phong Lăng nhẹ giọng đáp:
Nhưng xin cô hãy tin tưởng, đúng như cô nói, ông Mặc trước giờ luôn trong sạch, ngài ấy không có bất kỳ quá khứ đen tối nào.
Nhưng nhiều năm trước, có một vài tình huống phức tạp ở Mỹ.
Mặc dù bản thân ông Mặc không liên quan trực tiếp đến xã hội đen, nhưng trong mắt đối thủ cạnh tranh với Căn cứ XI, mạng của ông Mặc trị giá cả chục tỷ.
Bọn chúng sẽ không tùy tiện lấy mạng ông Mặc đầu.
Tuy nhiên, nếu thật sự là mai phục, thì bọn chúng cũng sẽ không dễ dàng thả ông Mặc ra...
Cho nên, cô nói bây giờ anh ấy không thể trở về, có nghĩa là...?
Phong Lăng dừng lại, nhìn cô:
Ông Mặc mất tích rồi, bây giờ người của căn cứ đã khẩn cấp đi tìm.
Nhưng hiện giờ không ai biết rốt cuộc ông Mặc gặp phải chuyện gì.
Ông Mặc đã ngắt tín hiệu liên lạc trước khi xảy ra chuyện...
Chuyện này rốt cuộc là sao? Không thể nào, anh ấy nói rằng anh ấy chỉ ra nước ngoài công tác thôi mà.
Quý Noãn bỗng quay về phòng ngủ, cầm điện thoại di động gọi cho Mặc Cảnh Thâm.
Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau...
Quý Noãn hơi nhíu mày, tiếp tục gọi đến số khác của Mặc Cảnh Thâm.
Số điện thoại làm việc, số điện thoại cá nhân, cả số không thường dùng tới, mỗi số cô đều gọi một lần.
Nếu không phải tắt máy thì là không kết nối được, hoặc là điện thoại đang ngoài vùng phủ sóng.
Thấy Quý Noãn vẫn đang gọi điện thoại, Phong Lăng tiến lên phía trước:
Người của chúng tôi đã đi tìm rồi, ông Mặc nhất định sẽ bình an trở về.
Bà Mặc, chúng ta về Hải Thành trước đi, tôi về với cô.
Quý Noãn cố gắng bình ổn cảm xúc, ngước mắt nhìn Phong Lăng:
Anh ấy nói tôi hãy đợi anh ấy trở về.
Anh ấy nói sau khi về nước sẽ đến đón tôi.
Trước giờ Mặc Cảnh Thâm đã hứa thì sẽ không bao giờ nuốt lời.
Tôi ở lại đây chờ anh ấy, có lẽ anh ấy đang trên máy bay về nước, có lẽ bây giờ đã đáp xuống sân bay thành phố Trôi, tôi sẽ đợi anh ấy.
Phong Lăng muốn khuyến Quý Noãn, nhưng rõ ràng thấy cô đang kìm nén cảm xúc, cuối cùng cũng biết không thể ép buộc cổ vào lúc này, thế là đành nói:
Được, vậy chúng ta chờ thêm chút nữa.
Tôi chờ với cổ.
Quý Noãn không nói gì thêm, chỉ cầm di động ngồi trên ghế sofa, nhưng lại nhìn chăm chăm ra ngoài cửa phòng.
Nửa tiếng sau, ngoài cửa chợt có tiếng động, tiếp đó là tiếng chuông cửa vọng vào.
Quý Noãn lập tức đứng bật dậy, bước nhanh ra cửa.
Khoảnh khắc cửa mở ra, vẻ mặt cô rất vui mừng, nhưng kết quả người đứng ngoài lại là một người đàn ông trung niên xa lạ.
Cô à, đây là bữa sáng cô mới đặt qua điện thoại.
Người đàn ông trung niên đó khách sáo mỉm cười với cô, sau đó đưa cái bọc chứa hai hộp đồ ăn cho cô.
Vẻ mặt của Quý Noãn lập tức khựng lại.
Phong Lăng bước nhanh tới nhận lấy bọc thức ăn.
Sau khi trả tiền xong, cô kéo Quý Noãn vào phòng rồi đóng cửa lại.
Đây là thức ăn ngoài mà tôi vừa đặt.
Bà Mặc, cô muốn ở đây chờ cũng được, nhưng cô phải ăn chút gì đó.
Tôi không đói, cô ăn đi.
Quý Noãn trở lại ghế sofa, ngồi xuống.
Đây là lời dặn của ông Mặc, cô nhất định phải ăn sáng.
Tôi thật sự không đói...
Bà Mặc, nếu khi ông Mặc trở về, phát hiện cô không chịu ăn uống đàng hoàng, đuổi việc tôi trong cơn nóng giận, vậy thì tôi sẽ thất nghiệp.
Cô biết đấy, tôi không có ý định trở về Mỹ, một nữ vệ sĩ thất nghiệp ở Trung Quốc thì rất khó tìm được công việc mới trong thời gian ngắn.