Chương 278: Người không biết không sợ


Quý Noãn lại nhìn Phong Lăng một lúc, sau đó đành phải đứng dậy ngồi vào bàn ăn.

Phong Lăng mở túi nilon, lấy sữa đậu nành và bánh bao hấp trong hộp đồ ăn ra:
Tôi biết rất có thể cô không ngon miệng, nên đã mua hai loại nhân bánh.

Một loại là nhân thịt bò hành tây, loại khác là nhân bí ngòi trứng gà, ít nhiều gì cô cũng phải ăn một chút.
Quý Noãn không nói không rằng, uống một hộp sữa đậu nành, sau đó lại tiện tay cầm lấy bánh bao cắn một miếng.

Vị thịt bò thơm nồng lập tức tràn ngập khoang miệng, Quý Noãn không khỏi buồn nôn, chợt đứng dậy vọt vào phòng tắm nôn khan vào bồn cầu một hồi.


Bà Mặc?
Phong Lăng giật mình, bỏ đồ ăn trong tay xuống rồi đứng dậy chạy theo.

Thấy Quý Noãn nôn hồi lâu cũng không nôn ra bao nhiêu, nhưng rõ ràng dạ dày không thoải mái, vẫn đang nôn khan, thế là cô vội đi rót cốc nước, chờ Quý Noãn nôn xong thì đưa nước cho cô.


Sao tự nhiên lại buồn nôn vậy? Cô khó chịu ở đâu hả? Cần đi khám bác sĩ không?
Phong Lăng ân cần nhìn cô chằm chằm.


Không sao, lúc mới đến thành phố T thì dạ dày tôi đã thường xuyên khó chịu vậy rồi.

Có thể là do vừa rồi tôi quá căng thẳng.
Quý Noãn súc miệng rồi rửa mặt bằng nước lạnh, sau đó trở lại bàn ăn nhìn bánh bao hấp.

Thật sự cố không thấy ngon miệng, hễ ngửi thấy mùi nhân bánh thịt bò là buồn nôn.

Rõ ràng bánh rất thơm, cũng rất sạch sẽ, nhưng cô cứ buồn nôn.

Bánh nhân rau củ mà cô cũng không muốn ăn, cuối cùng chỉ cần lấy ly sữa đậu nành uống được nửa ly, sau đó ôm cái bụng đang cuộn trào không ngừng, nói:
Thật sự là uống không trôi, uống nữa chắc cũng sẽ nôn ra mất.
Thấy Quý Noãn thật sự ăn không vào, cũng uống không trôi, Phong Lăng thấy cô uống được nửa ly sữa đậu nành thì cũng không ép buộc cô nữa:
Vậy cô về phòng nằm nghỉ một lát đi, tôi đi mua thuốc dạ dày cho cô!

Không cần đâu, lát nữa là khỏe, về Hải Thành rồi nói.
Quý Noãn lại quay về ghế sofa ngồi xuống.

Nơi đó đối diện với cửa, cô cứ khư khư ngồi đó nhìn vào cánh cửa im lìm.

Từ sáng đến xế chiều, Mặc Cảnh Thâm vẫn không xuất hiện.

Quý Noãn ôm gối ôm ngồi dựa trên ghế sofa, lại cầm điện thoại lên gọi điện lần nữa.

Điện thoại vẫn tắt máy không có ai nghe.

Cô thở dài một hơi, nhìn cửa phòng vẫn im lìm từ đầu đến cuối.


Bà Mặc, bây giờ dạ dày của cô đã đỡ hơn chút nào chưa?
Phong Lăng tránh né chủ đề liên quan đến Mặc Cảnh Thâm, ngồi bên cạnh cô nhẹ giọng hỏi.

Quý Noãn không trả lời, im lặng một lúc lâu mới bình tĩnh nói:
Phong Lăng, chúng ta về Hải Thành thôi.
Sắc mặt Phong Lăng hơi khựng lại một chút, cô nhìn vẻ bình tĩnh của Quý Noãn rồi gật đầu nói:
Được, để tôi đi đặt vé máy bay.
Quý Noãn không nói gì nữa, chỉ dựa vào ghế sofa ngửa đầu nhìn căn nhà mà mình đã ở trong ba tháng qua.

Suốt chặng đường từ căn hộ đến sân bay, từ khi lên máy bay đến khi hạ cánh xuống Hải Thành, Quý Noãn không nói câu nào.

Lúc ra khỏi sân bay Hải Thành, một chiếc Porsche màu bạc đã chờ sẵn bên ngoài, rõ ràng là tới đón cổ.

Lúc về Quý Noãn đã cố ý không gọi xe, cũng không nói cho nhà họ Quý và nhà họ Mặc biết rốt cuộc mình ngồi chuyến bay nào, tại sao lại có xe tới đón? Cô đưa mắt nhìn sang Phong Lăng, cô ấy nói:
Hiện giờ chúng tôi không tiện báo tin cho nhà họ Mặc biết chuyện của ông Mặc.

Trước khi lên máy bay tôi đã gọi cho Bác sĩ Tần, nói rằng sáng nay dạ dày cô hơi khó chịu, lại lo tình trạng của cô hôm nay không ổn lắm, có thể say máy bay nên bảo Bác sĩ Tần dành thời gian tới đây.

Hôm nay anh ấy rảnh rỗi nên tự mình lái xe đến sân bay.


Tần Tư Đình?

Quý Noãn chỉ hơi khựng lại rồi không nói thêm gì nữa.

Mới vừa đi tới cạnh xe thì cửa xe bên tài xế liền mở ra.

Tần Tư Đình không mặc áo blouse trắng của bệnh viện, chỉ mặc áo sơ mi sáng màu và quần âu.

Sau khi xuống xe thì nhìn cô, trên mặt vẫn là nụ cười cà lơ phất phơ, anh nhíu mày với cô:
Ôi trời, bà Mặc học hành thành tài trở về, khí chất trông thật khác thường, rất ra dáng quản lý kinh doanh cốt cán trong tương lai.

Sau này, nếu mấy lão già của công ty nhà họ Tẩn mà tranh giành mối làm ăn với bà Mặc trong thương trường, e rằng sẽ không đánh lại cô mất.

Bác sĩ Tần, anh bận việc ở bệnh viện như vậy còn bảo anh tới sân bay đón, thật sự là làm phiền anh rồi.
Quý Noãn khách sáo gật đầu với anh ta.


Phiền phức gì chứ, cô để hành lý xuống rồi lên xe đi.
Tần Tư Đình không nhiều lời, ra hiệu cho Quý Noãn lên xe rồi vòng qua xe giúp Phong Lăng lấy hành lý bỏ vào cốp xe.

Quý Noãn vốn định tự khiêng hành lý của mình, nhưng động tác của hai người kia vừa thuần thục lại nhanh nhẹn, tay cô thoáng chốc trống không.

Cô cũng không miễn cưỡng, liền ngồi vào ghế sau.

Thấy Quý Noãn rõ ràng không có hứng thú, Tần Tư Đình đóng cốp xe lại, đưa mắt nhìn Phong Lăng:
Cô ấy biết hết rồi hả?
Phong Lăng đáp:
Không thể nào giấu giếm quá nhiều.

Dù nhìn bà Mặc vẫn bình tĩnh, nhưng tôi không biết rốt cuộc bây giờ tâm trạng cô ấy thế nào.

Bình tĩnh?
Tần Tư Đình cười gần:
Bình tĩnh mới lạ đó.

Có điều ngoài mặt không khiến người ta lo lắng cũng tốt.

Nếu lúc này cô ấy không thể kiểm soát được tâm trạng của mình thì ai có thể giúp được cô ấy chứ? Trên đời này cũng chỉ có một mình Mặc Cảnh Thâm là để tâm đến tất cả cảm xúc và cảm nhận của cô ấy thôi.

Bây giờ Mặc Cảnh Thâm không có ở đây, cô ấy chỉ có thể dựa vào chính mình.
Nói rồi Tần Tư Đình bước đến cạnh xe, gõ gõ vào cửa sổ sau xe.

Quý Noãn hạ kính xe xuống, ngước mắt nhìn anh ta:
Bác sĩ Tẩn?

Phong Lăng nói sáng nay cô mới ăn một miếng bánh bao đã nôn ra, bị sao vậy?

Không có gì, bây giờ đã khỏe rồi.

Dù sao cũng tiện đường đưa cô về Ngự Viên, giữa đường có chạy ngang qua bệnh viện của chúng tôi, tôi dẫn cô vào bệnh viện kiểm tra trước nhé.

Không cần phiền phức vậy đâu, về thẳng Ngự Viên là được...
Tần Tư Đình không để ý tới cô nữa, mở cửa xe rồi ngồi vào ghế lái.

Phong Lăng cũng ngồi vào xe, nhìn sang cô, nói:
Đến bệnh viện kiểm tra thêm cũng tốt, nếu không tôi cũng thật sự không yên tâm.
Chỉ là nôn một chút thôi, có gì mà không yên tâm chứ? Trước đây khi nôn, Quý Noãn cứ tưởng mình có thai.

Bây giờ cô còn thậm chí không nghĩ đến khả năng này, vậy nên cô sẽ có thể thế nào chứ? Cùng lắm là dạ dày khó chịu mà thôi.

Cuối cùng, Quý Noãn không nói thêm gì nữa.

Dẫu sao Tần Tư Đình cũng đến sân bay đón cô, anh ta muốn đưa cô đến bệnh viện trước thì đến bệnh viện trước vậy, không thể buộc anh ta mau chóng đưa cô về Ngự Viên được.

Mà bây giờ cô cũng không thể xuống xe giữa đường, đành phải tùy theo bọn họ thôi.

Trong xe, Tần Tư Đình nhìn đồng hồ, vừa lái xe vừa nhìn Quý Noãn qua gương chiếu hậu:
Cậu ấy sẽ trở về thôi, cô đừng lo lắng quá.

Nam Hành đã cử người đến đó rồi, chỗ đó khắp nơi đều là hiểm nguy.

Hiện giờ bọn họ vẫn không thể xác định được là cậu ấy bị mai phục hay gặp tình huống nào khác, cô đừng đi lung tung.


Đầu tiên, Quý Noãn im lặng một lúc, lát sau mới nói:
Tôi thậm chí còn không biết anh ấy đã từng làm gì ở Mỹ, muốn đi lung tung tôi cũng không biết đi đâu, còn có thể làm gì đây?
Tần Tư Đình cười khẽ:
Người không biết không sợ, đây là chuyện tốt.

Người không biết không sợ? Nghĩa là tình hình còn nguy hiểm và cấp bách hơn tôi nghĩ à?
Quý Noãn ngước mắt nhìn thẳng vào anh ta.

Tần Tư Đình nhíu mày rồi tiện tay đánh lái, chạy vào đường cao tốc, không trả lời.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình.