Chương 165: Đến nhà thăm hỏi
-
Hắc Thiên Kim
- Tống Tượng Bạch
- 2697 chữ
- 2022-02-04 06:13:31
Bởi Chi Chi tự cảm thấy mình đã làm sai, sợ rằng bố không vui nên hai ngày hôm nay cô đều bám lấy bố.
Hôm nay, cô và bố đ8ã hẹn cùng nhau đi lên núi.
Một bên của công viên là những dãy núi nối liền nhau.
Cùng lúc đó họ cũ6ng muốn đưa Nhị Hổ và Tiểu Hoa lên núi đi dạo.
Dù sao chúng cũng phải làm quen với địa bàn mới của mình.
Bởi vì 5ở trong thành phố nên bình thường cô đều không dám thả chúng đi quá xa.
Tiền tiêu vặt của Tất Tiểu Nghiệp nhiều đến mức tiêu không hết nên cũng thoải mái vung tay chọn lấy một con rắn được điêu khắc trông vô cùng sống động.
Cũng không biết những vết vằn trên nó được dùng chất liệu gì mà khắc tạo nên, ông chủ lưu loát nói rằng đó là một loại chất liệu thần kỳ.
Cuối cùng từ cái giá 8000 ban đầu cậu đã trả giá xuống 2800.
Lần này ông ta cũng như đại diện nhà họ Tất đến thành phố Tây Hồ đầu tư kinh doanh.
Nhìn thấy dáng vẻ tò mò của Tất Tiểu Nghiệp, ông ta còn nghiêm túc giải thích rằng:
Bọn họ hắn sẽ không thiếu thốn những thứ này.
Mua quà cho người già và trẻ con để thể hiện thành ý của chúng ta, cũng khiến người ta dễ dàng đồng ý hơn.
Chu Mộc lại có sắc mặt trầm trọng:
Quyền cước có lợi hại thế nào thì cũng có so được với súng không? Con xem xem lần này nguy hiểm biết bao nhiêu.
Cảm thấy bố lại chuẩn bị giáo huấn mình, cô vẫn nên lặng lẽ đi tìm nấm thôi.
Nói không chừng lúc về nhà còn có thể bảo ông làm cho cô một bát canh nấm tươi để uống vào bữa trưa.
Chu Mộc cũng rất bất lực, ông luôn muốn tạo ra một môi trường chân không vô khuẩn cho đứa con gái mình, thế nhưng cũng lại lo đứa con gái này không thể trưởng thành.
Bố ơi, bố nhìn này, ở đây có nấm, có thể ăn không ạ?
Chi Chi mừng rỡ chỉ vào một cây nấm đầy màu sắc.
Vừa hay đó là chỗ mà Tiểu Hoa lướt qua nên đám cỏ khô phía dưới đã bị đuối của Tiểu Hoa quét một lượt, lộ ra cây nấm.
Chu Mộc nghiêm túc xem một lúc mới chỉ vào cây nấm có hoa văn đẹp nhất mà nói:
Cái này không được ăn, có độc đấy.
Chi Chi nghe vậy liền nhổ hết những cây nấm khác, chỉ chừa lại mỗi đám nấm đẹp đẽ kia.
Thế nhưng nơi đây lại mang lại cảm giác như lâm viên của Giang Nam.
Lúc bước vào công viên đã có thể cảm thấy sự đẹp đẽ của cảnh vật nơi đây, không hổ là công viên lớn nhất của thành phố.
Vậy thì họ càng chắc chắn thêm về chuyện đầu tư ban đầu.
Bố yên tâm, con rất lợi hại.
Con rất khỏe, còn biết đánh quyền, biết phi dao, người bình thường không có cách nào thắng con được.
Chi Chi có chút thờ ơ nói.
Trên thực tế từ nhỏ tới lớn cô chưa bao giờ thua khi đánh nhau.
Bánh này ăn vào sẽ không thấy ngấy.
Chi Chi và Chu Mộc không quá kén ăn thể nhưng lão tú tài lại rất kén ăn.
Hơn nữa ông rất thích dáng vẻ ăn hết mình của Chi Chi và Chu Mộc, nhìn đã thấy khẩu vị tốt hơn hẳn.
Sau khi dặn dò hai cha con trở về sớm để ăn trưa thì ông liền đi chuẩn bị dưa gang.
Hôm nay Chu Mộc cưỡi Thạch Biểu.
Nó là một con ngựa rất to với cái mông đen thui, bộ lông thì phát sáng và cái đầu thì vô cùng to.
Trên đỉnh núi có những ngọn gió lớn thổi tung bay lông ngựa.
Khi lên đến đỉnh núi, Chi Chi và bổ đều xuống ngựa để chúng có thể tự mình ăn cỏ và đi dạo.
Hai người có tư thế xuống ngựa giống hệt nhau, vô cùng đẹp trai mà xoay người nhảy xuống.
Lục Cẩm Tú từ gốc gác là một người của thành phố Đại Kinh còn có thể cúi đầu thì những người khác càng không cần nói.
Bọn họ ăn uống vui vẻ, lúc làm việc thì lại rất nghiêm túc.
Nhưng khác với mọi người, Tất Tiểu Nghiệp khi ăn cơm uống rượu đều rất nghiêm túc, còn lúc làm việc lại cười đùa vui vẻ.
Tuy rằng bọn chúng đã được thuần phục, sẽ không tùy tiện tấn công người khác.
Thế nhưng dù sao thì người lạ cũng không ai biết, bỗng nhiên có hai con vật to lớn như vậy sẽ đều cảm thấy đáng sợ.
Lão tú tài cười híp mắt.
Trên đường đi còn ghé qua vườn thú của công viên.
Chi Chi nhìn con hổ ỉu xìu trong đó, cả những con khỉ trông chán nản khiến cô luôn cảm thấy như vậy không tốt.
Hay là thả chúng đi hoặc nuôi chúng thật tốt chứ nhốt chúng trong chuồng như vậy, đối diện với những thanh sắt lan can kia trông thật đáng thương.
Nó cũng là một con ngựa có thể lực rất tốt, rất phù hợp với việc leo núi.
Chi Chi chọn Đại Phong bởi nó vốn là một con ngựa chạy rất nhanh, không hề thua kém mấy con ngựa đực, hơn nữa nó còn rất hiền lành.
Dạo gần đây Tiểu Phong đã lớn, gần như không còn cần cô ở bên cạnh nữa nên cô có vẻ hơi buồn.
Lỗ quá, lỗ quá rồi...
Tất Tiểu Nghiệp bị ông chủ nói như vậy lại cảm thấy ngại ngùng.
Cậu đứng một bên nhếch miệng cười.
Dù sao cũng vẫn là thanh niên.
Ông lão ở nhà nấu cơm.
Hôm nay ông lão chuẩn bị làm món bánh dưa gang.
Sức khỏe của lão tú tài rất tốt, chẳng qua ngày thường nếu không tự mình làm cơm thì cũng sẽ bảo nhà ăn của trường học đem đồ ăn tới.
Thế nhưng vào cuối tuần khi Chi Chi về nhà, ông lão nhất định sẽ toàn tâm toàn ý chuẩn bị món ngon.
Gần như ông lão đã chọn ra món ăn ngon nhất trong tất cả những món ăn của cả tuần để làm cho Chi Chi ăn.
Ông cảm thấy chiếc bánh dưa gang này rất ngon, ăn vào sẽ không bị dính rằng, còn dai dai và rất tốt cho sức khỏe.
Thế nhưng Tiểu Hoa không thích phơi nắng nên lúc bọn họ đang chạy ở trên đường thì Tiểu Hoa sẽ luôn nằm trong đám cỏ hoặc dưới bóng cây.
Thứ duy nhất phát ra là tiếng loạt xoạt ở ven đường.
Người khác khi nghe thấy có thể sẽ cảm thấy sợ hãi, thế nhưng từ nhỏ Chi Chi đã lớn lên cùng Tiểu Hoa nên đã quen thuộc với tiếng động của nó.
Nó trông xinh đẹp mà lại còn biết cách bảo vệ mình.
Chi Chi cũng phải học cách bảo vệ mình như nó.
Chi Chi nghe thấy bố lại bắt đầu giáo huấn liền lè lưỡi.
Ai da, từ lúc cô đi quán karaoke về, mấy ngày nay chỉ cần nhìn thấy bất cứ đồ vật gì là bố cũng có thể liên hệ nó với cô được...
Tất Tiểu Nghiệp cảm thấy choáng váng, không ngờ mình lại giỏi như thế.
Nghe được ông chủ vừa bọc đồ lại cho mình vừa cằn nhằn:
Người Quảng Nam các cậu biết làm ăn quá rồi.
Vừa mới ép giá là ép đến tận gốc, không chừa cho chúng tôi một chút lãi nào.
Chi Chi quyết định dẫn theo Đại Phong ra ngoài dạo một vòng, có khi còn có tâm trạng tốt hơn.
Hai cha con cười hai con ngựa ngẩng cao đầu, đằng sau còn có một con hổ và một con rắn.
Tổ hợp này có chút kỳ quái, cứ chầm chậm đi đến cầu rời khỏi đảo giữa hồ.
Hai chú ngựa sung sướng tự đắc ngậm hai nhánh cỏ, ngẩng đầu nhìn bầu trời hóng gió.
Lúc này, Lục Cẩm Tú cùng một đoàn người đi đến trung tâm thương mại Quốc Hoa lớn nhất của thành phố Tây Hồ để chuẩn bị mua một số lễ vật, đến nhà tạ lỗi.
Trước đây Lục Cẩm Tú cao cao tại thượng làm một cô con gái của nhà họ Lục, thế nhưng sau khi đi Quảng Nam bà lại thay đổi rất lớn.
Nếu như vậy thì trên thực tế, đây là một hoàn cảnh vô cùng rối loạn.
Làm như thế thì kết quả cuối cùng sẽ là mọi người đều không đạt được thứ gì tốt.
Vậy nên Lục Cẩm Tú cảm thấy đắc tội với người khác không bị coi là một chuyện xấu, ngược lại còn có thể thiết lập nên một mối liên hệ.
Tiếng vảy rắn chạm vào những cây cỏ, còn có cả tiếng của một thân hình quá nặng đè sụp những cọng cỏ khô cũng giống như một bản nhạc nhẹ với nhịp điệu quen thuộc.
Những ngọn núi ở gần công viên không cao lắm, cũng không hề dốc.
Những cái cây ở đây cũng không to mà lại thẳng tăm tắp giống như những cây rau ở trong vườn rau.
Không ngờ rằng cậu lại cẩn thận chọn quà cho Chị Chi, mà không những thế các chú cũng rất cẩn thận chọn quà cho cô ấy.
Một đoàn người đứng trước những cửa hàng túi, có cả cửa hàng mỹ phẩm, cửa hàng đồ ăn, hỏi một cách nghiêm túc rằng có thứ đồ nào phù hợp với một cô gái mười lăm tuổi hay không.
Sau khi mua xong những món đồ dành cho thiếu nữ, đoàn người ấy lại đi đến phố đồ cổ để mua những thứ cho người già như kính lão, những đồ trang sức bằng đá ngọc.
Chu Mộc nhìn thấy con gái cứ buồn bực suốt dọc đường nên quan tâm hỏi han:
Sao thế con?
Con chỉ cảm thấy bọn chúng rất đáng thương.
Nếu như con bị nhốt lại như vậy, còn phải ăn những đồ ăn không ngon thì chắc chắn sẽ chết mất.
Chi Chi cau mày nói.
Không được nói linh tinh.
Tất Tiểu Nghiệp rất tò mò xem mọi người mua đồ.
Cậu phát hiện ra mọi người chỉ mua đồ tặng cho ông lão và cô gái ấy thế nhưng người họ muốn tìm lại là bố của cô gái ngày hôm qua.
Lão Trần là người được ông của Tất Tiểu Nghiệp - Tất Đại Nghiệp dẫn theo bên mình.
Thế nhưng người Quảng Nam lại có cách nghĩ của những người làm kinh doanh đơn thuần.
Tuy rằng tìm một vị lãnh đạo ra mặt sẽ dễ dàng hơn, thế nhưng có thể gặp phải hậu họa về sau.
Bây giờ bọn họ có thể dùng quan hệ với một vị lãnh đạo nhờ giúp đỡ việc này nhưng sau này người khác cũng có thể có mối quan hệ tốt hơn với lãnh đạo để nhờ giúp đỡ chiếm lấy mảnh đất.
Lúc làm ăn khi cần cúi đầu sẽ cúi đầu, cũng không phải việc gì lớn.
Nếu có thể dùng cách đơn giản để làm việc thì không cần phải khiến nó phức tạp lên.
Thực ra lúc sự việc xảy ra vào tối hôm đó, dù đứng ở lập trường của ai thì cũng cho rằng nên tìm một vị lãnh đạo ra mặt chèn ép hoặc cứ dễ dàng mà lấy đất xung quanh công viên này về.
Đây quả thực là chốn bồng lai tiên cảnh.
Vùng đất thành phố Tây Hồ này có mặt trời cao chót và nóng bức, khô hạn.
Máy bay bay qua đây khiến những bãi sa mạc và hoang mạc như đang muốn nuốt lấy thành phố này.
Chu Mộc vẫn luôn bị bệnh ù tai.
Lúc trong thành phố gần như không lúc nào là không bị.
Khi lên núi thì dễ chịu hơn nhiều, cả người xem ra có vẻ thoải mái hơn bình thường.
Mọi người cùng nhau sắp xếp các món quà xong liền cùng nhau đi đến đảo giữa hồ và không hề gọi Liễu Trường Thành đi cùng.
Lục Cẩm Tú cảm thấy lúc Liễu Trường Thành nói đến Chu Mộc, tuy rằng là khen ngợi hết lời nhưng lại khiến người khác phản cảm, gây ấn tượng ban đầu xấu khiến cho người khác không thích Chu Mộc.
Đều đã là người sõi đời dù ít dù nhiều cũng đều có thể cảm nhận được điều đó.
Vì thế nên cưỡi ngựa cũng dễ dàng hơn, chạy lên núi bằng con đường bao xung quanh thì rất nhanh đã đến được đỉnh núi.
Tuy rằng không thể so với những ngọn núi sâu của thôn Bình Khẩu thể nhưng ở trong thành phố Tây Hồ thì đây đã là ngọn núi cao nhất rồi.
Đứng trên đỉnh núi có thể thu toàn bộ thành phố Tây Hồ vào trong mắt, tầm mắt ở đây có thể phóng đi rất xa.
Mà làm ăn tuy rằng là vì lợi nhuận nhưng quá trình nhất định phải có sự chân thành.
Một đoàn người đi đến đảo giữa hồ.
Ngay lần đầu tiên nhìn đã bị cảnh vật trước mắt làm cho choáng ngợp.
Cô cưỡi trên lưng ngựa, ngắm nhìn trại nuôi một màu xanh mướt, đất trồng rau có một màu vàng óng ánh là tâm trạng đã tốt lên nhiều.
Suốt dọc đường có cùng Nhị Hổ thi nhau đuổi bắt.
Phía sau, Tiểu Hoa thoải mái xê dịch một chút rồi bỏ đi rất xa với tốc độ không hề chậm.
Bổ rất thích đi lên núi, Chi C3hi cũng thích không khí ở trên núi.
Lúc còn nhỏ cô đã lớn lên ở trên núi.
Thế nhưng núi ở bên này lại không sâu 9thẳm và dốc đứng như bên thôn Bình Khẩu, vậy nên hai bố con đã chọn một con ngựa để cưỡi ngựa lên núi.
So với bọn chúng thì Nhị Hổ lại có bộ lông óng mượt, thân hình to gấp đôi chúng nên nhìn nó uy phong biết bao nhiêu.
Con hổ ở bên trong kia cũng giống như những con chó hoang đã bị rụng lông, trông cứ lờ đà lờ đờ.
Chúng nhìn thấy Nhị Hổ đi qua kêu gầm một tiếng là liền quỳ xuống...
Hai bố con quá là ăn ý.
Vào trong núi, bầu không khí như dễ ngửi hơn hẳn.
Hít một hơi thật sâu sẽ cảm thấy được những điều không vui đều biến mất hết.
Ông lo lắng lại mâu thuẫn.
Hai bố con vừa hái nấm vừa nói chuyện cùng nhau.
Trên cây thi thoảng có tiếng chim hót, Nhị Hổ đã chạy lung tung vào tận trong núi, Tiểu Hoa cũng không biết đã bò lên đâu.
Sau đó lúc lên cầu họ liền thấy được sự kinh diễm ở đây.
Dưới cây cầu là hồ nước xanh biếc có thể nghe được tiếng nước chảy đập vào chân cầu kêu rào rào.
Đến công của đảo giữa hồ, họ nhìn thấy bên trong hàng rào sắt là một vùng cỏ mọc um tùm.
Sao lại có ai nhốt con lại chứ?
Chu Mộc không thích nghe con gái nói những lời như thế.
Đi qua vườn thú sau đó lại đi qua khu vườn rau, còn có cả trại nuôi rồi mới đi đến núi.
Tâm trạng của Chi Chi trùng xuống nhanh mà tốt lên cũng rất nhanh.
Bố ơi, cây nấm ấy đẹp thật đấy.
Tiếc quá ạ!
.
Chu Mộc đưa tay ôm đầu con gái nói:
Tuy rằng không thể ăn nhưng nó đã trở thành một cây nấm rất thành công.
Bên trong không chỉ có những thú vui hoang dã mà còn nuôi cá ngựa.
Đoàn người tự đi đến đây, đến đón bọn họ đầu tiên là một chú ngựa trắng nhỏ mà trên đầu và mông có một vết bớt màu đỏ.
Thế nhưng chú ngựa vẫn rất xinh xắn với đôi mắt ướt long lanh, nhìn bọn họ vừa tò mò vừa hoang mang.
Thấy bọn họ không đi vào, chú ngựa cúi đầu gặm cỏ rồi ngẩng đầu lên nhìn bọn họ.
Sau đó lại cúi đầu gặm cỏ và rồi lại ngẩng đầu lên nhìn họ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.