Chương 166: Vẻ đẹp đáng kinh ngạc


Chỉ các gian phòng ngủ và phòng khách thời xưa.

Chỉ các nơi nghỉ chân, hóng mát của khu nhà.

Người Quảng 8Nam coi trọng nhất là những thương nhân lớn của thời cổ đại.
Trong tay ông lão là một cái chày nhỏ, cứ mỗi lúc lại nện một cái lên dưa gang mềm mại như đang mát-xa cho nó.
Đoàn người Lục Cẩm Tú đứng chờ một lúc lâu, hơi mất kiên nhẫn, không ngờ rằng lại không có ai ra mở cửa.
Bởi vì phải đi mua đồ nên lúc này là lúc mặt trời đã dần lên cao.
Theo tôi được biết ở nước Ả Rập thì các vị hoàng tử không chỉ nuôi sư tử và hổ mà còn nuôi cả mãng xà...


Lão Dương ơi, ông đừng nói gì nữa.
Ông nhìn xem kia là gì...
Giám đốc Ngô cũng bắt đầu run rẩy đôi chân.
Nghiêm túc mà nói, từ đầu thì hắn mới là người gây họa, mọi người coi như là cùng nhau gánh vác nên hắn cũng không biết nên nói gì.
Thế nhưng nhìn thấy căn nhà trước mắt này, hắn hoàn toàn không còn thái độ gì nữa.
Bọn họ có mấy cái xe xịn thì có là gì.
Bởi bên cạnh con hổ tự nhiên lại xuất hiện thêm một con rắn với những đốm hoa.
Nó còn thô hơn cả những vết trên cánh tay của lão Ngô, con rắn đang bò xèn xẹt đến trước mặt bọn họ.
Giám đốc Ngô nhắm chặt mắt sợ hãi nói:
Ôi trời ơi, sau này tôi sẽ không bao giờ ăn canh thịt rắn nữa.
Bởi vậy, Kim Đại Tráng phát hiện ra mình có muốn nuôi một con ngựa cũng không dễ dàng gì.
Hắn đưa tay bấm chuông cửa, bên trong lại không hề có tiếng trả lời.
Lão tú tài đang ở trong bếp, chăm chú dồn hết tâm trí vào việc nên bánh dưa gang.
Tôi sợ quá rồi.
Con rắn này to như vậy cơ mà!
Tất Tiểu Nghiệp bị dọa đến ngơ ra, mắt chữ A miệng chữ O nhìn tình cảnh trước mắt.
Không thể tin được, cậu bị dọa đến mức không thể động đậy được nhưng tim cậu lại đang kích động không thể chịu được.
Trên cầu lại không có thứ gì che chắn, ánh nắng trực tiếp chiếu rọi vào bọn họ.
Mọi người đều cảm thấy nóng bức, bọn họ có thành ý mà người ta đến cửa cũng không thèm mở như vậy thì quá là khinh thường bọn họ rồi.
Kim Đại Tráng tức giận nói:
Chúng ta cứ về trước đi, cứ thế này mãi không được.
Ngược lại, Tất Tiểu Nghiệp đang chơi con rắn được khắc bằng ngọc kia rất tự nhiên.
Bị tiếng hát của Tất Tiểu Nghiệp gây chú ý, mọi người đều đổ dồn ánh mắt về đấy.
Dưới ánh nắng mặt trời, trên cây cầu đá cổ xưa là một con hổ to lớn đang chạy đến.
Dưới ánh nắng chói chang, toàn thân nó với bộ lông như đang bùng cháy nhảy đến đây.
Mỗi người ở đây đều cảm nhận được sự lạnh toát từ chiếc đuôi rắn lướt qua chân mình.
Mặc Lục Cẩm Tú trở nên trắng bệch.
Tuy rằng bà tỏ ra điềm tĩnh nhưng trên thực tế thì bà vẫn hơi sợ.

Cửa của vườn thú không khóa à? Chết rồi, lần này chết thật rồi.
Giám đốc Ngô sợ hãi nói.
Lão Trần vẫn còn bình tĩnh, chỉ là lẳng lặng ở phía sau với đôi chân run rẩy.
Giám đốc Dương vẫn luôn không nói gì thì lúc này lại nói:
Mọi người đừng sợ, nói không chừng đây là thú cưng người ta nuôi đấy.
Kia là gì?
Những người khác thì nhìn vào trong hàng rào sắt còn Tất Tiểu Nghiệp vẫn đang chơi con rắn ở trong tay lại hoàn toàn thờ ơ, nhìn lung tung.
Thế mà lúc này lại như có người đang đi từ cầu đến đây...
Thực ra thì, đó không phải người...
Thế nhưng nghĩ kỹ lại, muốn nuôi ngựa thì đầu tiên phải cần một cái biệt thự thật to, không thể nuôi nó trong mấy căn nhà ở khu đô thị kia bởi chắc chẳng được mấy ngày thì ngựa sẽ chết mất.
Mà mua biệt thự lại không thể mua những căn nhà biệt thự liền kề hay gì đó mà nhất định phải mua biệt thự đơn lập.
Biệt thự còn nhất định phải có một cái sân rất to, còn phải có cả bãi cỏ...
Con hổ này đang mở cửa sao? Đây là con hổ sao? Đây thực sự là một con hổ tinh đấy được không? Tiểu Hoa ở bên kia cũng không rảnh rỗi.
Nó dùng chiếc đuôi to lớn của mình đuổi mọi người đẹp sang bên đường.
Một lát nữa chủ nhân và tiểu chủ nhân của nó đến đây, cả đám người này đứng ở giữa cổng chặn đường thì còn ra thể thống gì.
Ai mà biết được dưới hồ có cá mập hay cá sấu hay không chứ...
Mọi người tốt nhất là đừng có tách nhau ra.
Kim Đại Tráng vừa nghe đến cá sấu đã run cầm cập.
Hắn thu mình về chỗ bấm chuông cửa, thế mà lại nhìn thấy con hổ đang đi thẳng về hướng mình.
Thế nhưng trái tim phụ nữ luôn vô cùng mềm mại hoặc vô cùng cứng rắn.
Bây giờ, Lục Cẩm Tú đang thuộc loại thứ hai.
Lúc mà chân mọi người vẫn đang run rẩy thì bà lại vô cùng bình tĩnh.
Một loài gỗ chỉ có ở Trung Quốc, nhiều nhất ở vùng Quý Châu, Tứ Xuyên, Hồ Bắc.
Những ngôi nhà trước mắt lại hoàn toàn sử dụng đồ cổ.
Vốn dĩ lúc mua quà, thiếu gia trẻ tuổi nhà họ Kim còn cảm thấy rất tức giận, hơi mất tự nhiên.

Có khi nào không nghe thấy gì không? Căn nhà này to như thế lại là kiểu căn nhà cổ xưa.
Trước khi đến chúng ta liên hệ trước mới phải.
Giám đốc Ngô lật áo phông của mình lên làm quạt quạt chiếc bụng của mình.
Lục Cẩm Tú cũng hơi tức giận, không phải bà không muốn liên hệ mà là tên Liễu Trường Thành kia nói rằng Chu Mộc làm ông chủ của mỏ than Bình Khẩu nhưng chỉ quan tâm mỗi đến chuyện của con gái.
Hắn nhắm mắt lại, hắn xong đời rồi, mẹ kiếp! Kim Đại Tráng căng thẳng đến mức lộ ra cả khẩu âm của quê mẹ hắn.
Rất lâu sau đó lại không hề có chút động tĩnh gì.
Hắn khẽ hé mắt thì chỉ thấy con hổ đang đứng trước mặt mình thì móng vuốt của nó ra lắc cái thứ bên cạnh chuông cửa.
Kim Đại Tráng còn đang nghĩ lung tung thì con ngựa ở cửa lại thò đầu ra ngoài, khẽ đụng vào hắn.
Luồng khí nóng trong miệng nó dường như đang phun lên mặt hắn, hắn chỉ cảm thấy hơi ngứa ở cổ, chỉ muốn mình cũng có thể nuối những con ngựa như thế này.
Thực sự là quá ngầu.
Họ cho rằng những người thương nhân thời đó mới thật sự 3giỏi giang, người ta có rất nhiều những căn nhà lớn, hàng trăm người hầu, đầy tớ.
Không giống với bây giờ, chỉ cần ở 9một căn biệt thự vài trăm mét vuông đã cảm thấy mình lợi hại.
Muốn ở trung tâm thành phố, họ có thể mua nhà ở khu đô 6thị, nhưng dù có trang trí đẹp thế nào thì cũng chỉ là những căn nhà xi măng cốt thép được dán tường gỗ, đặt vào trong đó nhữ5ng đồ nội thất bằng gỗ lim hay gỗ trinh nam
đã trở nên rất cao sang.
Nhìn thấy con hổ và con rắn ngày càng đến gần hơn, gần như là đến ngay trước mắt thì đoàn người đã co rúm lại thành một đống.
Kim Đại Tráng thậm chí còn muốn nhảy xuống hồ nhưng lại bị lão Trần túm chặt.

Đừng nhảy xuống, trên bờ còn có cả hổ với rắn.
Đặc biệt là khi phải tiếp xúc gần như thế này với động vật bò sát.
Tất Tiểu Nghiệp lại kinh ngạc kêu lên.

Cô ơi, mọi người nhìn kìa!
Tiếng hét vừa nãy của Tất Tiểu Nghiệp đã gọi đến một con hổ và một con rắn.
Sau đó là tiếng chuông cửa kéo dài, cánh cửa sắt kia thể mà lại mở ra...
Sau đó đám người nhìn thấy ánh mắt con hổ đang nhìn mình như có sự khinh thường.
Kim Đại Tráng dám thề với trời rằng hắn thật sự nhìn thấy trong ánh mắt của con hổ là ý xem thường.
Thực sự giống như một giấc mơ vậy.
Đoàn người vô thức bám vào cánh cửa sắt.
Kim Đại Tràng run tay dùng hết sức bấm chuông cửa.
Không ngờ rằng lại phải đứng ở cổng như thế này.
Vì để bày tỏ thành ý, bọn họ còn phải tự mình đến tận cửa đứng ngơ ngác ở đây sao? Chưa từng có ai có thể khiến cho Lục Cẩm Tú thấp giọng và yếu thể như thế này.
Lúc này Tất Tiểu Nghiệp đột nhiên nói:
Cô ơi, mọi người nhìn kìa.
Lúc này nghe thấy tiếng hét chói tai hơn của một thiếu niên đang đổi giọng trong thời kì dậy thì, mọi người đều vô thức run lẩy bẩy.
Kết quả khi nhìn lên phía trên cầu...
Lúc này mà có một con rồng to lớn chạy đến thì chắc mọi người ở đây cũng không cảm thấy kỳ quái! Thế nhưng không phải một con rồng.
Vui - quá đi mất.
Lục Cẩm Tú cũng bị dọa phát khiếp.
Thế nhưng bà dù sao cũng có lý trí, bà đã gặp rất nhiều tình huống không thể tưởng tượng nổi, tuy rằng tình cảnh trước mắt thực sự quá đáng sợ...
Những chuyện khác về cơ bản ông chưa từng ra mặt làm gì.
Vậy nên muốn liên hệ với ông rất khó khăn, hầu như là không hề có cách liên lạc bên ngoài.
Nghe nói cuối tuần ông không có việc gì quan trọng thì nhất định sẽ ở nhà với con gái nên bọn họ mới đi sang đây.
Cậu nhìn cô và mọi người đang chịu khổ dường như còn thấy rất vui vẻ.
Giám đốc Ngô khá béo nên dễ ra mồ hôi, vừa mới đứng được một lúc thì phần ngực đã hiện ra thêm một đường thẳng.
Bởi vì ngực quá to cùng với cái bụng cũng to không kém nên hai thứ ấy kẹp vào dễ tạo ra mồ hôi.
Thật buồn cười khi mà tối hôm đó hắn còn nói với cô gái kia rằng mình có xe.
Nói rằng nếu ở Quảng Nam thì luôn có lợi khi tán gái.
Thế mà nhìn xem, những con ngựa nhà người ta con nào cũng đắt hơn xe của hắn.
Đó là một con ngựa trắng.

Nói đúng ra đó là một thiếu nữ cưỡi con ngựa trắng phi tới đây.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hắc Thiên Kim.