Chương 167: Phải cẩn thận
-
Hắc Thiên Kim
- Tống Tượng Bạch
- 1881 chữ
- 2022-02-04 06:13:28
Trong vô vàn tiểu thuyết, vô số phim ảnh đều xuất hiện hình ảnh hoàng tử cưỡi bạch mã.
Thế nhưng trong hiện thực cậu lại nhìn thấy cảnh côn8g chúa cưỡi bạch mã.
Cô rộng lượng phất phất tay nói:
Không cần xin lỗi đâu, tối hôm đó coi như hết nợ.
Cô nhớ tới chuyện bổ vì mình đi karaoke mà khó chịu, hai hôm nay ông liên tục thuyết giáo mình rồi.
Nếu như hôm nay ông mà nhìn thấy đám người này thì Chi Chi cảm giác ông sẽ lại tiếp tục thuyết giáo mình cho mà xem, cô thật sự muốn mấy người này ra về.
Nhìn cô lần nữa, con hổ hung dữ chạy qua, cái đầu hổ to lớn dụi dụi trong tay cô bé và con rắn lớn kia, cứ quanh quẩn quanh chân cô, trông rất trìu mến.
Cô gái này vậy mà không nhớ bọn họ.
Lão tú tài thấy hai bố con quay về, trên mặt Chu Mộc còn nở một nụ cười...
Con dao làm bếp trên tay ông lão suýt chút nữa rơi xuống chân...
Nước bắn tung tóe, đọng vào hàng lông mi dài của cô mà như giọt sương đọng trên lá, lông mi cô thật dài.
Dường như đứng nhìn cô như vậy bao lâu cũng không thấy chán.
Bên ngoài cửa sổ.
Tất Tiểu Nghiệp đứng bên cạnh cô gái, nhìn cô cầm ống nước tắm táp cho ngựa.
Cô tò mò hỏi:
Các cô chú đến đây chơi đúng không? Bên trong có người ở, công viên ở bên ngoài cơ.
Cô vừa nói, vừa g5ọi Nhị Hổ đến bên cạnh.
Lục Cẩm Tú nhìn thấy cô bé quay người từ trên ngựa nhảy xuống, nhịp tim dồn dập, bà cảm thấy thực sự là quá nguy hiểm.
Là tù nhân Quảng Nam, dường như đều mang đặc điểm người Quảng Nam, yêu ca hát, thích kiếm tiền, biết làm ăn.
Chu Mộc còn chưa nói, sau này người bạn trong tù của ông đã chết.
Nếu như không phải tận mắt chứng kiến, những người ở đó có lẽ sẽ xem nhẹ ông.
Ông thực sự quá đỗi bình thường.
Tất Tiểu Nghiệp khẽ cười.
Lục Cẩm Tú cũng có chút buồn cười, nếu như ông của Tất Tiểu Nghiệp biết thằng cháu trai bảo bối của ông lại động lòng với một cô gái mà không phải là ôm cái máy chơi game cả đời thì không biết ông lão sẽ kích động đến mức nào.
Chu Mộc nói mình đi rửa mặt một chút, đồng thời mang một bình nước tới, rót cho mỗi người một cốc nước sôi để nguội, sau đó mới đi.
Nơi đây là một nơi khiến người ta cảm thấy nhẹ nhõm.
Lúc này mới nhận ra cô có kiểu tính cách như vậy.
Đại Phong thấy Thạch Biều cũng tới, không nhịn được xông ra, tìm con của mình, có lẽ muốn nói những điều mình vừa thấy.
Đặc biệt là khi nhìn cô đạp ngựa mà đến, toàn thân xinh đẹp như đang phát sáng.
Chi Chi 9nhìn người ở trước cổng, quay người xuống ngựa.
Bên cạnh bà là một cái cửa sổ nhỏ, giống như một bức tranh động, có thể nhìn ra mặt hồ phía xa xa bên cạnh cái sân nhỏ.
Ở đấy, mãnh thú cùng đám ngựa kia chung sống hòa bình.
Mà cô bé kia lại quá đỗi xinh đẹp.
Hai bố con đứng với nhau, lúc đầu còn không được thuận mắt, nhưng lúc này thì lại vô cùng hài hòa, giống như nó vốn nên như vậy.
Chi Chi có chút tò mò hỏi Tất Tiểu Nghiệp:
Mấy người Quảng Nam chỗ anh đều khách khí như vậy à? Thực sự thì tối hôm đó mọi thứ đã giải quyết xong, chẳng cần phải đặc biệt tới đây xin lỗi đâu.
Tất Tiểu Nghiệp nhìn vào mắt cô gái, ngay cả nói dối cũng không nên lời, cậu lắc lắc đầu:
Đám người của cô định làm ăn với bố em.
Thấy cô gái vẫn tò mò nhìn chằm chằm vào mình, cậu tiếp tục nói:
Bảo bố em cẩn thận, mấy người của anh rất giỏi chuyện làm ăn đấy.
Cám ơn, nhưng mà bố tôi cũng rất đỉnh, ông biết săn bắn, biết làm giày dép, giày của ông tôi cũng là bố tôi tự tay làm đấy.
Tất Tiểu Nghiệp nghe thấy cô nói như vậy, rất muốn cười, cậu thấy cô gái xinh đẹp trước mặt giống như bọt nước, trong suốt, ánh sáng phản ra lấp lánh.
Mấy người Lục Cẩm Tú thực sự rất giỏi, trước khi đến họ đã tách rồi bán lẻ một cái nhà máy lớn, kiểm được một đồng tiền.
Thiếu gia họ Kim tò mò hỏi Chu Mộc có phải thật sự đã từng ngồi tù.
Chu Mộc cũng thoải mái mà trả lời:
Đúng vậy, lúc đó còn trẻ nên chưa hiểu chuyện, tôi nhớ có một người bạn trong tù cũng là người Quảng Nam, hát rất hay, anh ta cũng rất giỏi, muốn tìm cái gì nhờ anh ta là sẽ tìm được.
Chu Mộc cởi mở nói như vậy, mọi người lập tức cảm thấy thân thiết hơn hẳn.
Nhưng con ngựa kia có vẻ rất thích thú, ngửa đầu hí lên, rồi lại dụi dụi đầu vào mặt cô bé.
Tất Tiểu Nghiệp ngây ngốc đứng một bên, chăm chú nhìn, giống như hai người đang nói chuyện vậy.
Cũng chỉ có con cái được chiều chuộng mới không biết chuyện và ngờ nghệch như thế, ánh mắt cô bé trong trẻo như con ngựa vừa rồi.
Lục Cẩm Tú vốn còn cảm thấy cô gái này máu lạnh, dao cắm vào người khác như vậy mà không chớp mắt lấy một cái.
Thậm chí là có thể tưởng tượng ra dáng vẻ ông bố chau mày vì đọc quyển sách này.
Lúc này Chu Mộc đi tới.
Người đàn ông trên lưng ngựa cũng nhẹ nhàng nhảy từ trên ngựa xuống dưới mặt đất, đứng trước mặt cô bé kia.
Lập tức ông đã trở lại thành một người đàn ông vô cùng bình thường, dường như người đàn ông khí thế cưỡi ngựa vừa rồi chỉ là ảo giác trong chớp mắt.
Lão tú tài có chút đồng tình nhìn đám người kia, còn hào phóng mời bọn họ ở lại dùng cơm.
Cũng là những người đấy nhưng ở một tình cảnh khác lại vô cùng thân thiết.
Lục Cẩm Tú có chút buồn cười, làm sao mà lại có loại sách này? Bà cẩn thận đặt nó sang một bên, kết quả phát hiện bên cạnh là một chồng sách hình như cũng đều liên quan tới nội dung tương tự
Giáo dục tâm lý khỏe mạnh học sinh cấp 3
,
Kiến thức cơ bản về kinh nguyệt
...
Lục Cẩm Tú có chút hiếu kì với quyển
Kiến thức cơ bản về kinh nguyệt
kia, thấy không có ai chú ý tới mình, bà lật ra xem thử, liền thấy các ghi chú ngoằn ngoèo khiến bà chú tâm vào.
Ông lão trước mặt lúc này, tóc bạc phơ, tuy trên tay cầm một con dao, nhưng trên mặt vẫn còn dính bột mì, có vẻ đang nấu cơm.
Chu Mộc dẫn họ tới phòng khách.
Cô thậm chí còn không nhận ra đám người này.
Cô chỉ nhìn thấy một cô dẫn đầu đoàn,6 trông rất xinh đẹp.
Lục Cẩm Tú thấy Tất Tiểu Nghiệp không có tập trung, liên tục quay lại nhìn, dứt khoát để thằng bé ở bên ngoài chơi.
Đám người tiến đến phòng khách, bên trong không ngờ lại không hề xa hoa, chỉ có một chiếc sofa thoải mái, một chiếc bàn uống trà cổ, trên bệ cửa sổ còn có một con thỏ nhỏ phấn hồng, biểu hiện cho việc nhà này có con gái.
Lúc này cô bé đã thay một chiếc váy dài màu gạo, vẫn đi chân đất.
Cô bé cầm ống nước chăm chú tắm rửa cho ngựa, thỉnh thoảng lấy tay cọ cọ lưng ngựa.
À không, ông lão hình như làm gì còn chần nữa.
Mỗi lần thấy nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt Chu Mộc, lão tủ tài đều cảm thấy đáng sợ.
Đại Biều cũng quay mông chạy theo vào trong.
Chu Mộc trước mặt con gái rất dịu dàng, giống như một chú hàng xóm thân thiện, còn mời đám người Lục Cẩm Tú vào nhà ngồi.
Ông đã nhanh chóng rửa mặt rồi thay quần áo sạch.
Lục Cẩm Tú ngẩng đầu nhìn người đàn ông, trong phút chốc thấy đôi mắt sắc bén của ông nhưng lại giống như ảo giác.
Hôm đó ở trong phòng karaoke, dưới ánh đèn mờ mịt, cô gái này đã xinh đẹp vô cùng rồi.
Nhưng bây giờ dưới ánh3 nắng mặt trời lại càng thêm phần đẹp đẽ.
À, còn cả cô bé kia và Tất Tiểu Nghiệp nữa.
Cô bé lúc sáng trên lưng ngựa mặc một bộ đồ đen bó sát, cưỡi ngựa khí chất vô cùng.
Thế nhưng Chi Chi vừa dứt lời, thì đằng sau lại có tiếng lộc cộc lốc cốc vang lên.
Trong tầm mắt của mọi người lại xuất hiện một con ngựa.
Trong nháy mắt mọi người cảm thấy như đang nhìn một con mãnh thú.
Cô bé mở miệng lên tiếng, âm thanh ngọt ngào:
Bố!
Ông nhìn quyển sách trên tay mình, giải thích:
Nhà tôi không có phụ nữ, tôi với ông con bé đều không hiểu những chuyện này, vì vậy phải mua sách về đọc.
Lúc này, Lục Cẩm Tú lại cảm thấy đối phương càng thêm chất phác thành thật, có chút thẹn thùng, khiến con người có khuôn mặt bình thường này tươi tắn lên.
Mọi người đều uống nước, trò chuyện, giống như những người bạn bình thường vậy.
Ông vô cùng kiên nhẫn nói chuyện với mấy người doanh nhân Quảng Nam này, gần như họ hỏi gì ông cũng đều đáp lại, tuy mộc mạc nhưng rất đáng tin.
Lục Cẩm Tú thực sự rất chăm chú nghe mọi người trò chuyện, thỉnh thoảng nói một vài câu.
Thực sự là một con ngựa lớn, da đen tuyền, bề mặt giống như là phản quang, so với con ngựa của Chi Chi còn to hơn.
Người trên lưng ngựa chăm chú nhìn bọn họ.
Tuy chỉ là một cốc nước sôi để nguội, Lục Cẩm Tú cầm lên uống lại cảm thấy có vị ngọt.
Sau khi bà ngồi xuống ngay ngắn, bà nhận ra dưới mông mình có cái gì đó cộm cộm, đứng dậy mới nhìn thấy đó là một quyển sách
Phiền phức của tuổi 16
.
Đám người thiếu gia họ Kim như đang say.
Lục Cẩm Tú nói:
Cô chú không phải muốn đến công viên, tối hôm đó đồng nghiệp cô gây khó dễ cho cháu, nên cô cố ý bảo bọn họ tới xin lỗi.
Chúng tôi tới đây là để xin lỗi.
Chi Chi nghe thấy nói vậy, mới nhớ ra đám người này là ai.
Cô gái nhỏ, khuôn mặt nở nụ cười nhẹ, trong sáng hồn nhiên, cả người lộ vẻ khỏe mạnh, vui vẻ.
Nhìn thấy như vậy, Lục Cẩm Tú dường như hiểu ra, tại sao người đàn ông bình thường trước mắt lại thương yêu con gái như vậy.
Họ còn khiến một đồng người phải nghỉ việc, thất nghiệp.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.