Chương 168: Anh trai - em gái


Vì vậy đám người bụng đói kêu vang rời đi trong sự thơm nức mũi của đồ ăn.

Tất Tiểu Nghiệp lúc đầu có chút buồn bự8c, nhưng khi rời đi lại có chút vui mừng.

Cậu nghĩ tuy rằng mình bị lừa, con rắn hoa trên tay thậm chí không phải3 là ngọc nhưng lại là đồ do cô gái tự tay điêu khắc, trên bụng của con rắn khắc một cái tên, nhìn kĩ thì thấy hai chữ Chi9 Chi.
Quan hệ giữa anh Điền Hổ và anh trai rất tốt, không thể tách rời.
Quả nhiên đến doanh trại, anh trai bà lại bận chân bận tay đá bóng ở trên thao trường, mặc áo ba lỗ, mồ hôi đầm đìa, chạy theo các binh sĩ đoạt bóng, quên cả trời đất.
Lục Cẩm Tú mặc một chiếc váy dân tộc Phong, eo thon, tóc ngắn, đứng bên rìa sân chơi.
Bà cảm thấy bản thân một mình như vậy cũng rất tốt, có thể tự do làm những việc mình muốn làm.
Nhưng bà không ngờ rằng, trong lòng tự dưng có ấn tượng tốt với người như vậy.
Lục Cẩm Tú cảm thấy tự thể bà ngồi ở phòng khách so với bình thường rất đẹp mắt.
Lục Cẩm Tú định đến chỗ doanh trại thăm anh trai.
Dù sao anh ruột của bà cũng ở đây, Lục Cẩm Tú không thể không tới thăm được, hơn nữa lần trước tình cảnh cũng rất lạ lùng.
Những cái đã khép lại, Lục Cẩm Tú cũng không để ở trong lòng.
Trên chiếc váy có các đường tua rua tỉ mỉ, được gió thổi đung đưa, rất đẹp.
Anh trai cũng trông thấy bà, nhưng chỉ vẫy vẫy tay rồi tiếp tục tranh bóng.
Giống như quay về lúc nhỏ, bà cũng hay đợi anh trai đá bóng ở thao trường như này.
Còn anh, ở trong quân đội mà chạy đi uống rượu, bản lĩnh lắm, nghĩ mình ở nơi xa xôi không còn ai quản nữa đúng không.
Nói đến chuyện uống rượu, rồi chuyện hôm đó mình có chút kí ức mơ hồ, bây giờ đứng ở trước mặt em gái, Lục Cẩm Hoa không khỏi có chút xấu hổ, khuôn mặt phơi nắng không đen kia có chút ửng đỏ.

Cái này không phải là do Lão Cao đưa anh đi à, sao lại trách anh.
Lục Cẩm Hoa nói xong mặt lại càng đỏ, dường như đổ tội cho Lão Cao cũng không ổn, hôm đó hình như tự mình cũng đòi uống rượu.
Lục Cẩm Hoa không muốn nói chuyện của hôm đó nữa, muốn nói cũng không nói rõ được, ông đổi chủ đề:
Anh tới phòng làm việc trước đây, còn phải lấy đồ.
Lục Cẩm Tú cười cợt đi theo anh trai, khoác lấy tay ông, còn đùa giỡn nói:
Anh, anh ở đây có khi nào dẫn theo cô nào nên mới không muốn em tới kí túc đúng không?
Lục Cẩm Hoa mặt nghiêm túc, có chút tức giận nói:
Đầu em nghĩ cái gì đấy, còn cả những người bạn của em nữa, lớn tuổi rồi còn đi trêu chọc một bé gái, con bé còn nhỏ, mới có mười mấy tuổi, không biết xấu hổ gì hết.
Thậm chí khóe miệng Lục Cẩm Tú có chút nhếch lên cười.
Đám người cùng nhau đi ăn cơm.
Buổi chiều hoạt động tự do.
Cậu cảm thấy mình cũng lãi.
Mua đồ cổ chẳng có ý nghĩa gì, ông cậu mua cả một căn nhà để đồ cổ, cậu6 còn không có tí hứng thú nào.
Cái của cậu mới ý nghĩa, cậu quyết định sẽ cầm về nhà cho ông nội xem.
Bà cũng không phải kiểu người đi lục đồ đạc của người khác nhưng ở đó bà lại làm vậy, có lẽ bà cảm thấy rất hứng thú với người đàn ông này, vô cùng hứng thú.
Loại hứng thú này khiến bà cảm thấy rất vui, thậm chí khi biết chuyện ông ấy từng ngồi tù bà còn cảm thấy có chút hưng phấn, càng cảm thấy hấp dẫn.
Kiểu như trong lòng có một cảm giác rất vui vẻ, nếu như ông bố Lục Bái Đông trước giờ luôn nhã nhặn vững vàng mà biết mình thích một tên tội phạm cải tạo từng ngồi tù thì biểu cảm sẽ như thế nào nhỉ...

Cá5i ông già cụt chân kia cảm giác không thật, còn người đàn ông họ Chu kia làm người cũng không tệ.
Trên đường về, thiếu gia họ Kim nhịn không được nói.
Lục Cẩm Tú cũng cảm thấy chuyển đi lần này rất thuận lợi, còn dễ dàng hơn trong suy nghĩ.
Hơn nữa, cái người tên Chu Mộc này khiến người ta cảm giác rất kì lạ.
Mới nhìn qua thì giống một người đàn ông tầm thường, thậm chí khiến người khác xem nhẹ trong vô thức, nhưng lúc nói chuyện thì bà phát hiện đối phương rất dí dỏm, tuy không nói nhiều nhưng luôn luôn nói về ý tưởng, rất thực tế.
Đặc biệt là đối xử với con gái rất tốt, khiến Lục Cẩm Tú cảm thấy muốn khen ngợi.
Bà đã độc thân bao nhiêu năm như vậy, mắt nhìn rất cao, bà chưa bao giờ tìm thấy người vừa ý, vì vậy đã bỏ lỡ năm tháng tuổi trẻ mà bước vào giai đoạn bà cố này.
Lục Cẩm Tú có chút ngưỡng mộ anh trai, dường như trên người anh không hề có vết tích của thời gian.
Bà liền lặng lặng đứng ở một bên chờ anh trai đá bóng xong, không khí ở doanh trại cũng rất tốt, đơn giản, rộng rãi, đối mặt với làn gió man mát, cảm giác thật thoải mái.
Lục Cẩm Tú đột nhiên cảm thấy thích thành phố này.
Vì một người mà dễ dàng yêu luôn cả thành phố, có lẽ vì ý này mà bà cảm thấy thành phố này thật đẹp.
Cảnh trời chiều đẹp mắt, gió thổi thư thái, mùi đất bốc lên cũng thật đáng yêu.
Đá bóng xong, Lục Cẩm Hoa thở hồng hộc chạy đến trước mặt Lục Cẩm Tú, ông cầm khăn lau mồ hôi, vừa lau vừa hỏi:
Làm ăn mà tới tận Cam Tây à, bố có biết không?

Bố biết, bố cũng không quản việc của em.
Nếp sống Quảng Nam thực sự hỏng rồi, phải chấn chỉnh ngay đi.



Anh, anh đừng có chuyện bé xé ra to, bên đó chỉ là thoáng hơn một chút, những lúc như vậy chỉ là đùa chút cho vui thôi, đâu có nghiêm trọng vậy.
Lục Cẩm Tú cảm thấy giọng điệu anh trai càng lúc càng giống bố mình, lại còn nâng cao quan điểm đến mức phải chấn chỉnh cả một thành phố nữa.

Có điều nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của anh trai, dường như anh giận thật rồi, nên bà cũng không đùa giỡn linh tinh nữa.

Bà cùng anh trai đi đến văn phòng.

Lục Cẩm Hoa phải lấy đồ, Lục Cẩm Tú ngồi vào vị trí của anh trai, nhàm chán nhìn xung quanh.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hắc Thiên Kim.