Chương 169: Tổng giám đốc cao
-
Hắc Thiên Kim
- Tống Tượng Bạch
- 1416 chữ
- 2022-02-04 06:13:25
Thiếu niên mặc quần thể thao đi kèm chiếc áo hoodie màu lam, trông rất thoải mái, khỏe khoắn.
Mái tóc cắt ngắn tôn lên vẻ đẹp tra8i, tuấn tú của cậu.
Nhìn một lần, Lý Học Khôn cũng không dám nhìn thêm nữa.
Cảm giác sai rồi, chắc chắn là anh cảm giác sai rồi.
Anh hận bản thân mình quá đi.
Hôm qua đáng ra phải bốn giờ sáng mới được đi ngủ.
Nhưng cậu lại rất có tinh thần học hỏi.
Học tập lại rất nghiêm túc, tận dụng mọi thời gian để tiếp thu kiến thức.
Lúc này, tiếp viên hàng không thông báo máy bay sẽ hạ cánh trong mười phút nữa...
Lý Học Khốn ngồi thẳng người dậy, tự cổ vũ bản thân dốc toàn lực thể hiện năng lực của mình để dành lấy cơ hội đưa vợ đi du lịch nước ngoài.
Lý Học Khôn vội vàng thu hồi lại những suy nghĩ kì quái trong đầu mình, thay vào đó là nhớ lại những thông tin, số liệu về công ty con ở Cam Tây.
Giá trị sản lượng trong năm nay của công ty này là bao nhiêu ấy nhỉ? Ba mươi bảy triệu hai trăm sáu mươi nghìn tệ, à không phải, phải là sáu mươi ba triệu bảy trăm ba mươi nghìn tệ.
Dù sao thì chỉ có cấp từ tổng giám đốc trở lên đi công tác mới được ngồi khoang hạng nhất mà thôi.
Giờ mình lại được ngồi khoang hạng nhất thì chứng minh thời gian này mình làm việc cũng rất tốt.
Làm sao mình có thể biết được tổng giám đốc đột nhiên nổi hứng muốn tự đi công tác ở tỉnh Cam Tây cơ chứ.
Nếu thật sự không trả lời được thì lại xem lại tài liệu vậy.
Đến cả Lý Học Khôn cũng phải tính toán xem điểm của mình là bao nhiêu.
Theo cách tính điểm mà tổng giám đốc đưa ra thì mình có khả năng sẽ được đi du lịch nước ngoài rồi.
Mẹ ơi, tổng giám đốc cười lên thật đáng yêu, giống hệt em trai của vợ mình.
Nụ cười này làm cho tổng giám đốc như phút chốc trở về đúng là một cậu thiếu niên mười mấy tuổi vẫn còn ngây ngô vậy.
Bên cạnh thiếu niên là thư ký Lý Học Không Lần này9 cũng là lần đầu tiên Lý Học Khôn ngồi khoang hạng nhất.
Tuy rằng anh cũng bay qua bay lại nhiều nhưng chưa bao giờ ngồi khoang 6này.
Thôi được rồi.
Thật ra là cũng có chút đắc ý.
Chỉ trong thời gian ngắn mà cả tập đoàn đều yên bình hơn rất nhiều.
Đến cả đi lại mọi người cũng phải bước đi nhẹ nhàng hơn.
Sau đó, tổng giám đốc Cao đưa ra phương án nếu tổng kết thành tích làm việc cuối năm của ai đạt được từ 95 điểm trở nên sẽ được thưởng một căn nhà.
Đạt được 90 điểm thì được thưởng một con xe.
Nhớ cũng nhớ sai nữa.
Anh vội vàng đáp lời:
Có.
Đạt 85 điểm thì được thưởng một chuyến du lịch nước ngoài với gia đình.
Hơn nữa còn đưa ra phương pháp tính điểm một cách rõ ràng, nên chỉ trong chốc lát mà mọi người như được tiếp thêm sức mạnh làm việc vậy.
Đắt gấp mấy lần mà cũng chỉ có hơn được vài thứ như thế.
Ngồi khoang phổ thông thôi cũng được.
Tối qua thức xem đến hai giờ sáng, vợ anh đã cởi hết nằm trên giường chờ rồi mà anh cũng không dám nhìn một chút, chọc giận vợ mình.
Kết quả là bị đuổi ra ngủ phòng khách.
Dù sao thì giá cả cũng phải đắt gấp mấy lần khoang thường.
Không gian chỗ ngồi đúng thật là rộng rãi.
Vậy mà mình lại ôm đồng tài liệu ngủ quên ở trên sô pha luôn.
Còn rất nhiều con số chưa nhớ được, làm sao đây! Nhưng cũng không thể trách mình được.
Sau sự việc này cũng trở nên thành thật hơn nhiều.
Ai muốn đi thì đi, ai muốn ở lại thì ở lại.
Có thể càng thoải mái hơn thì ai lại không muốn cơ chứ.
Chỉ là ngồi cạnh Tổng giám đốc Cao làm anh có hơi lo lắng.
Tiếp viên hàng không nữ đã đi qua đi lại chỗ cậu không biết bao nhiêu lần rồi.
Ngoài lần đầu tiên cậ3u yêu cầu một ly cà phê ra thì cũng không nhìn tiếp viên nữ thêm lần nào nữa.
Chuyện gì Tổng giám đốc Cao cũng có thể xử lí một cách rõ ràng, đưa ra quyết định cũng rất quyết đoán, không do dự.
Nhưng không biết vì sao lần này cậu lại muốn tự mình đi công tác ở Cam Tây.
Tuy rằng có thể đi công tác cùng sếp lớn là một biểu hiện được tín nhiệm, nhưng trong lòng anh vẫn cảm thấy nơm nớp lo sợ.
Giờ có lối ra văn kiện quan trọng nhất anh cũng có thể thuộc lòng nói hết ra.
Vốn dĩ chỉ cần điều một giám đốc đi là được rồi.
Điều này làm cho Lý Học Khôn không khỏi đoán mò liệu có phải các chiến lược trọng điểm sau này của công ty muốn chuyển dời đi rồi? Hoặc là có hạng mục lớn nào ở tỉnh Cam Tây? Hoặc là công ty con bên này xảy ra vấn đề gì rồi? Trước khi đi, anh đã xem hết lại một lượt tất cả những dữ liệu, văn kiện liên quan đến tỉnh Cam Tây, cũng không phát hiện ra vấn đề gì, không lần ra được chút manh mối nào.
Nếu để anh tự mua thì còn lâu anh mới mua vé khoang hạng nhất.
Đương nhiên nếu công ty thanh toán chi phí thì anh đồng ý một trăm phần trăm.
Vợ đã nói là muốn thử ngủ giường ở nước ngoài xem như nào, hì hì hì....
Anh vẫn còn đắm chìm trong mộng tưởng thì đột nhiên nghe thấy Tổng giám đốc Cao gọi:
Tiểu Lý.
Tiếp viên hàng không cũng xinh đẹp hơn ở khoang phổ thông.
Nhưng Lý Học Khôn vẫn cảm thấy không đáng so với mức tiền phải bỏ ra.
Cũng không biết là vị này đang nhìn cái gì.
Càng kì lạ hơn là, Lý Học Khôn thỉnh thoảng có thể nhìn thấy nụ cười phản chiếu trên cửa sổ máy bay của vị tổng giám đốc Cao này.
Tổng giám đốc Cao, có chuyện gì sao?
Tổng giám đốc lại nghiêm túc xem tài liệu, tay quay bút, thậm chí chân còn vô thức rung rung.
Tổng giám đốc Cao rất cần mẫn.
Tuy rằng lúc mới nhậm chức cảm thấy còn hơi non nớt, cái gì cũng không hiểu.
Tổng giám đốc là người quyết đoán như vậy.
Sa thải hết những nữ thư ký thì cũng thôi.
Tuy trong đầu nghĩ nhiều thứ như vậy nhưng thời gian thực tế lại rất nhanh, giống như một đám mây thoáng qua mà thôi.
Lý Học Khôn cầm mấy văn bản giấy tờ theo để chuẩn bị sẵn cho Tổng giám đốc Cao xem.
Chân 5cũng có thể thoải mái duỗi ra phía trước.
Còn có cả đệm lưng, thảm, dép lê.
Đến giờ, cậu cũng có thể tự mình giải quyết vấn đề rồi.
Nếu không nhìn mặt thì có đôi khi Lý Học Khốn còn cảm thấy đây là một người rất thành thục, lão luyện, không giống một thiếu niên mới mười mấy tuổi chút nào.
Lý Học Khôn cũng ngó đầu qua nhìn một chút.
Ngoài cửa sổ ngoài mây là mây ra thì giờ cũng chỉ toàn là sa mạc, không có gì khác.
Trong khoảng thời gian đó xảy ra rất nhiều chuyện.
Bản thân anh quyết định đi theo Tổng giám đốc Cao cho đến giờ cũng coi như là được đền đáp rồi.
Đằng này lại còn đem bán luôn công ty con mà Giám đốc Phan đang quản lý đi.
Vốn mấy lão già ở công ty còn muốn đấu tranh, liên tục nói người trẻ làm việc không được, không đáng tin.
Mỗi lần như vậy, Lý Học Khôn đều biết đây nhất định là chuyện quan trọng.
Nếu mình không trả lời được thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.
Nhưng lúc này Tổng giám đốc Cao lại không muốn xem văn kiện, mà biểu cảm rất kì lạ.
Cậu chỉ ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chỉ trong thời gian ngắn mà nội bộ công ty thay đổi rất nhiều.
Từ lúc có chủ tịch qua đời đến khi Tổng giám đốc Cao nhậm chức quản lý sự vụ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.