Chương 191: Đi ngủ


Ông Chi Chi còn khen cậu.


Ăn được là có phúc, sau này mỗi lần cứ ăn hai bát cơm, ông đảm bảo sẽ trao trả lại một tên nhóc có da có thịt cho8 bố mẹ cháu khi cháu trở về.
Nói tới bố mẹ, Lục Thành Tuấn cảm thấy trong lòng tràn ngập niềm vui, giống như bị gió lạnh thổi tan đi.

Cậu 3đột nhiên rất ngưỡng mộ Chi Chi.

Cậu ngủ sớm đi, không phải sợ, đây tuy là phòng cũ nhưng tớ và bố ở ngay phòng bên cạnh.
Trong nhà còn có Nhị Hổ và Tiểu Hoa nữa, sẽ không có người xấu đột nhập đâu.
Chi Chi chỉ cậu chỗ tắt đèn, chỗ rửa mặt rồi đi ra ngoài.
Lục Thành Tuấn ở lại một mình trong căn phòng.
Bởi vì lúc ăn cơm hỏi Lục Thành Tuấn mới biết cậu năm nay mới 15 tuổi, nhỏ tuổi hơn Chi Chi một chút.
Chu Mộc cảm thấy cảnh tượng này cũng rất tốt, nhưng khi nghe thấy lão tú tài nói vậy, liền đáp:
Nếu như ông có thể làm bà Lưu trong thôn có thai, sinh em bé thì tôi sẽ để Chi Chi nhận đứa bé làm em trai.
Lão tú tài đỏ mặt, vo tay thành nắm đấm giơ lên đầm Chu Mộc.

Tôi kia là tinh thần yêu đương, chờ đến lúc cậu tám mươi tuổi xem, cậu có tinh thần như tôi không, lúc đấy thì tôi bái phục cậu.
Chi Chi và Lục Thành Tuấn đều không nhận ra có người đi tới.
Thành Tuấn rất đỉnh nha.
Cậu ý thi gần như lúc nào cũng đứng hạng nhất.
Hồi trước, có một khoảng thời gian cậu ấy bị ốm phải nghỉ học gần một tháng nhưng khi thi vẫn đứng hạng nhất, các bạn khác nhất định phải tức chết.
Chi Chi ngưỡng mộ nói.
Phòng của cậu toàn là một màu đen và trắng.
Vì cậu không muốn một căn phòng nguy nga tráng lệ giống như chị gái.
Trên thực tế, nhìn thấy hươu cao cổ xanh nhạt như vậy, cậu cũng rất thích.

Lần trước cậu nói cậu thi vật lý không tốt, bây giờ làm thế nào? Có cần tớ dạy cậu không?
Chi Chi nghe thấy vật lý, cả đầu gục xuống bàn, khuôn mặt bất lực nói:
Không có tác dụng đâu, bố tớ đã mời rất nhiều gia sư rồi, còn mời cả giáo viên vật lý tới ăn cơm, thầy ấy ăn đến mức tay thêm được mấy cân nhưng tớ vẫn không thi qua được môn vật lý.
Lục Thành Tuấn thấy dáng vẻ này của Chi Chi, thật sự quá đáng yêu.

Tớ cũng có một ít bài tập mà bố tớ giao cho, ông tớ cũng mời gia sư về nhà dạy tớ.
Vì vậy tớ đã mang tới đây.
Hai người mở sách vở ra rồi bắt đầu làm bài.
Chi Chi đặt quả táo trên đầu giường, tìm thấy máy sấy ở trong ngăn kéo tủ đầu giường bên cạnh cái bàn.
Cô nhìn thấy Lục Thành Tuấn ngồi ngây ngốc ở đó, khăn trắng quân trên đầu, con mắt vẫn còn hơi nước.

Để tớ giúp cậu sấy tóc.
Tuy Chi Chi chỉ có ông và bố nhưng bố và ông của Chi Chi đều đối xử với cô ấy rất tốt, cảm giác giống như 9nâng niu một viên ngọc quý trên tay vậy.
Cậu mặc dù không cần bố mẹ nâng niu như vậy nhưng nghĩ tới mẹ mình, cậu vẫn cảm thấy lòng có chút 6nhói đau.
Cậu không thể nói chuyện đó với ai, vì đó là mẹ của cậu.
Lão tú tài nhìn cậu thiếu niên nho nhã yếu ớt này, ông lão cảm giác sức khỏe có vẻ không tốt, thường xuyên đau ốm nhưng không ngờ đầu óc lại thông minh như vậy.
Chu Mộc cảm thấy cậu bé này rất giỏi, nhưng khi nhìn hai người, ông vẫn cảm thấy con gái nhà mình giỏi hơn, cơ thể khỏe mạnh, ăn khỏe, cũng không dễ ngất, tuy thi cử có không tốt nhưng không sao, dù sao ông cũng có thể nuôi cô bé.
Lục Thành Tuấn được Chi Chi khen đến đỏ mặt.

Cái này cho cậu này, nghe nói ngửi táo sẽ giúp cậu dễ ngủ hơn.
Nếu mà không ngủ được thật thì có thể ăn luôn.
Cậu phải sấy tóc khô rồi mới được ngủ đấy, nếu không sẽ cảm đấy.

Tớ không tìm được máy sấy tóc.
Lục Thành Tuấn mở cửa để Chi Chi vào.
Cậu nhanh chóng gột rửa trong làn nước nóng, cậu không thể tắm quá lâu vì sẽ ngất mất.
Cậu choàng áo tắm, rồi thay quần áo ngủ, tóc được một chiếc khăn trắng bọc lại.
Lúc này nghe thấy có tiếng gõ cửa, cậu đứng dậy mở cửa, thì thấy Chi Chi mặc quần áo ngủ ở bên ngoài, tay cầm một quả táo to.
Trong thư phòng có nhạc, du dương ở căn nhà cũ.
Có lẽ ba trăm năm trước, nơi đây cũng vang vọng khắp nơi là tiếng đọc sách của những học sinh mặc cổ phục, tay cầm những quyển sách cũ, gật gù đắc ý ba năm chuẩn bị trải qua năm năm thi cử.
Lão tú tài thấy cũng gần hai tiếng rồi, cũng muộn rồi, ông lão bưng một bát canh nấm tuyết nấu nước đường tới.
Trong phòng có một chiếc giường lớn, bên trên ga gường, vỏ gối đều là đồ mới.

Tớ chọn đấy, hình hươu cao cổ màu xanh da trời, cậu thích không?
Chi Chi đắc ý hỏi.
Lục Thành Tuấn gật đầu.
Lão tú tài và Chu Mộc sau khi xử lý hết công việc đi tới thì thấy cảnh tượng này.
Hai người vai kề vai làm bài tập, thật yên tĩnh và cũng thật ấm áp.
Lão tú tài huých huých cánh tay Chu Mộc nói:
Chi Chi thích có em trai lắm đó.

Trong chớp mắt căn phòng yên tĩnh trở lại, nhưng không hề lạnh lẽo mà rất ấm áp.
Cậu nằm thẳng tắp trên giường, đây không phải giường mềm, chỉ là một tấm gỗ cứng được trải một lớp đệm dày ở bên trên.
Chăn thì cũng không phải là chăn siêu dày, mà là chăn có bông, thậm chí có thể ngửi thấy mùi bông của chăn.

Lần đầu tiên tới đây, cháu nên nghỉ sớm một chút, khí hậu nơi này không giống như Đại Kinh, hanh khô hơn nên uống chút canh đi.
Lục Thành Tuấn bắt chước dáng vẻ Chi Chi uống canh, cậu múc canh ra bát nhỏ rồi uống liền hai bát.
Bố Chu lúc này cũng tiến vào.
Tuy nhà Chi Chi chỉ có ba người, nhưng cậu không hề có cảm giác là người ngoài.
Không được mang từ nước ngoài, nhưng là của bậc thầy Quốc học Cung Chí Thanh, người lần trước đến thăm nhà.
Ông còn làm phiền cậu bảo muốn vẽ, cậu không muốn đưa nó.
Nhưng không có cách nào để nói nên cậu đành cho đối phương xem tranh một tuần, đổi lại ông phải cho cậu một bộ dụng cụ vẽ chuyên dụng.
Ăn bữa khuya xong.
Lão tú tài nhìn cậu thiếu niên, rồi bảo cậu đi ngủ sớm.
Phòng của Lục Thành Tuấn ở bên cạnh phòng Chi Chi, cũng có ban công, mở cửa ra là thấy hồ nước.
Chi Chi kể bố mình rất giỏi, biết may quần áo, biết làm giày cho ông tú tài, nên trong đầu của Lục Thành Tuấn, ông là một người đàn ông nho nhã mềm yếu, chính là cảm giác người vừa có thể làm bố vừa có thể làm mẹ.
Vì vậy cậu chọn một bộ kim khâu, đó không phải một bộ kim khâu bình thường mà là một bộ kim khâu chuyên dùng để may giày may áo đặt sẵn bên Anh, bên trong toàn là dụng cụ chuyên dụng, đầy đủ, như kéo may, dao cắt, kim khâu...
Chi Chi tất nhiên không nói, nhưng cô vẽ tranh rất đẹp, vì vậy cậu tặng cho Chi Chi một bộ dụng cụ vẽ tranh.
Cậu để quà lên bàn, quay lại tìm đồ ngủ, vali của cậu sắp xếp rất gọn gàng, nhìn cái thấy ngay.
Phòng tắm cũng kiểu Trung Quốc, có bàn trang điểm, chất gỗ bình phong.
Nhưng máy nước nóng thì đều rất hiện đại, tha hồ dùng.
Dường như ở đây cậu còn giống người một nhà hơn là lúc ở Đại Kinh.
Bố Chu uống sạch chỗ canh còn lại, rồi ngồi nói chuyện mãi.

Bố, ông.

Đây đều là báu vật của ông tớ đấy, có lẽ ông sẽ cho cậu đọc nhưng đọc xong cậu phải xếp lại ngay ngắn.
Lục Thành Tuấn gật gật đầu.

Được nghỉ mà vẫn phải làm bài tập sao?

Phải làm chứ, bài tập ở trường, còn bài tập của ông nữa, phải vẽ tranh, luyện chữ.
Lúc trước tớ còn phải viết thư cho cậu, nhưng bây giờ cậu ở đây rồi thì không cần phải viết nữa.
Lục Thành Tuấn nghe thấy Chi Chi nói cô ấy ở nơi này vẽ tranh và viết thư cho cậu, cảm thấy nơi này thật tốt.
Ăn cơm xong, nghỉ ngơi một lát, Lục Thành Tuấn cùng với Chi Chi 5đến phòng sách làm bài tập.
Phòng sách nhà Chi Chi có rất nhiều sách, đều là sách cũ.
Có điều mỗi quyển sách đều được dùng giấy da trâu bọc lại, bên ngoài có tên sách được viết bằng bút lông một cách nắn nót.

Mình chỉ là ghi nhớ tốt, làm việc gì cũng chăm chú thôi.
Chu Mộc nghe thấy cách nói chuyên tâm
này, rất tán thành mà gật đầu.
Làm việc gì cũng chỉ sợ không chăm chú chuyên tâm.
Bản thân mình năm đó ở trong tù, dù cho làm bất cứ việc to nhỏ gì, đều sẽ chăm chú chuyên tâm.
Lục Thành Tuấn mở va li ra định lấy quần áo đi tắm, lúc cậu mở ra mới nhận ra bản thân có mang theo quà cho Chi Chi, bổ Chu và ông tú tài, nhưng vì trải nghiệm ở nhà Chi Chi quá thần kì mà cậu quên mất chuyện tặng quà này.
Quà cho Chi Chi là một bộ dụng cụ vẽ, quà cho ông tú tài là một chai thuốc hít đẹp mắt, còn của bố Chu là một bộ kim khâu.
Cậu rất ít khi tặng quà cho người khác, cũng vì cậu không có bạn bè gì mấy.
Mấy món quà này được chọn dựa theo cảm giác mà Chi Chi miêu tả khi viết thư cho cậu.
Chi Chi nói ông thích đồ cổ hay trong hình thức, nên cậu đã chọn một chai thuốc hít.
Nghe ông nội mình nói, đó là một món đồ cổ dùng trong cung điện.
Bố cũng hay giúp mình sấy, thoải mái lắm.
Lục Thành Tuấn xấu hổ gật đầu.

Cậu ngồi xuống ghế, Chi Chi ngồi trên giường sấy tóc cho Lục Thành Tuấn.

Tóc cậu màu nâu, hơi xoăn, rất mềm mại.


Tóc cậu vốn như thế này à? Lạ ghê.
Chi Chi cầm máy sấy khí nóng thổi ra, ù ù.


Ừm.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hắc Thiên Kim.