Chương 194: Thư của cháu trai


Đặc biệt là trong hoàn cảnh như này.

Lục Bái Đông ngồi một cách nghiêm chỉnh từ đầu đến cuối.
Vì vậy nên mới đổi thành uống trà đặc.
Uống một ngụm trà đặc liền cảm nhận được vị đắng khắp khoang miệng.
Ngô Quân vừa gặm bánh bao vừa nghĩ xem làm sao để đi tìm Lục thiếu gia.
Không ngờ rằng vừa ngẩng đầu lên thì thấy Lục thiếu gia.
Tổng kết lại là nói đến việc như vậy.
Lục Bái Đông đọc đi đọc lại hai lần.
Người trong ống kính mặc một bộ quần áo rách nát.
Biểu cảm vô thần.
Nhưng từ đó cũng có thể nhìn ra những vị khách đến đầu tư từ Quảng Nam này ở Cam Tây đã có những việc làm bất chính như vậy thì ở địa bàn của mình sẽ càng lộng hành hơn.
Quảng Nam là trung tâm kinh tế tuyến đầu của cả nước.
Lục Bái Đông bước ra hội trường.
Ông cụ xoa trán đến cảm thấy đau mới bỏ tay xuống.
Như thường lệ, cậu vẫn mang theo máy ảnh.
Bỗng nhiên cậu nhìn thấy một gã ăn mày ăn mặc rách nát ngồi trước cổng công viên.
Thời điểm mà Lục Bái Đông uống hết chén trà đặc thì Ngô Quân cuối cùng cũng thoát ra được rừng gấu, khu rừng hổ, báo, núi khỉ một cách khó khăn.
Cuối cùng còn bị một con ngựa đá ra ngoài một cách chật vật.
Một tấm chụp bữa cơm rất thịnh soạn.
Màu nước nâu nâu của thịt kho tàu cùng với những miếng thịt mỡ lấp lánh giống như có thể nảy lên vậy.
Còn đặc biệt nhắc đến thành phố Quảng Nam, Quảng Nam đư6ợc coi là nền kinh tế dẫn đầu cả nước, vì vậy cần đẩy mạnh và coi trọng việc kiến thiết tinh thần văn minh ở đây.
5Cấp lãnh đạo của thành phố Quảng Nam vốn còn đang buồn ngủ thì lại đột nhiên bị nhắc đến.
Cậu đứng phía trước một con ngựa, cười rất tươi.
Khung cảnh là bầu trời khi sắp hoàng hôn.
Những biểu hiện bất chính như vậy cần phải nhanh chóng dẹp bỏ.
Hội nghị kết thúc.
Đồng thời cũng khiến cho cái đầu của ông cụ tỉnh táo hơn.
Đi cùng với sự phát triển của thời đại thì con người cũng ngày càng ít dùng thư hơn.
Mấy ngày nay Lục Thành Tuấn trở nên sáng sủa, hoạt bát hơn nhiều.
Cậu cũng đổi cách xưng hô từ chú Chu thành bố Chu rồi.
Hôm nay về quê của Chi Chi nên Lục Thành Tuấn rất phấn khởi.
Cả gương mặt mặt cậu đều đỏ hết lên.
Ngoài trời dày đặc mây, còn không sáng bằng ánh đèn bên trong hội trường.
Nhưng hít một hơi cái không khí lạnh bên ngoài vẫn tốt hơn là ngồi ở bên trong hội trường.
Dù vậy nhưng hai hàng lông mày của ông cụ vẫn nhắn chặt.
Cho đến khi về đến nhà, thấy thư ký đời sống đưa cho mình bức thư gửi từ Cam Tây thì lông mày của Lục Bái Đông mới dãn ra một chút.
Thư ký đời sống pha một chén trà đặc.
Lá trà chiếm nửa chén, nước chiếm nửa chén.
Ông cụ rất cảm kích cô bé kia, đồng thời cũng rất tò mò không biết đây là một cô gái như thế nào mà lại khiến thằng bé Thành Tuấn vui vẻ như vậy.
Tựa hồ như thằng bé đã giải tỏa được hết những khúc mắc trong lòng.
Ai cũng đều giật mình, hoảng loạn đến tỉnh cả ngủ.
Nghe nói đến vấn đề nếp sống thì những người thông minh, khôn khéo đều biết rằng sắp tới những nơi ăn chơi ở Quảng Nam sẽ có một cuộc diệt trừ lớn.
Món nào cũng đầy ụ xếp lên thành núi.
Một tấm ảnh khác chụp một con gấu ngựa to đùng đang vươn lưỡi liếm mặt cỏ.
Lục Bái Đông hay uống trà, cũng hút rất nhiều thuốc.
Giờ ông cụ không được hút thuốc nữa nên luôn cảm thấy không tỉnh táo.
Ông cụ đi vài bước là có sẵn xe đợi ở phía trước.
Xe chờ rất đông ở xung quanh.
Đôi giày đi trên chân cũng không lành lặn.
Lục Thành Tuấn nghĩ tỉnh Cam Tây này quả thật rất nghèo.
Giữa trời đông lạnh như vậy lại có người ngồi giữa đường gặm bánh bao.
Lục Thành Tuấn không kìm được mà giơ máy ảnh lên chụp một tấm.
Bạn qua thư của Thành Tuấn nói là gặp phải chút rắc rối với bên đầu tư từ Quảng Nam.
Tuy rằng chỉ là chuyện nhỏ.
Cảm giác này quả thật rất tuyệt vời.
Để đồ trong phong thư ra thì thấy có ba tấm ảnh.
Xác nhận được rằng Thành Tuấn thật vui vẻ thì ông cụ cũng yên tâm rồi.
Nhưng thật kỳ lạ là Ngô Quân đi cùng thì lại không có thư hồi âm.
Ngô Quân nhìn chiếc bánh bao trước mặt, do dự một lúc rồi cuối cùng cầm nó lên ăn.
Lúc này có một chiếc xe đi qua, nhìn khá quen mắt.
Thật ra là không có ai tố cáo cả.
Nguyên nhân rất đơn giản.
Chữ của Thành Tuấn rất nắn nót.
Từ những nét chữ còn có thể nhìn thấy được sự vui vẻ ẩn trong đó.
Nhìn rất nghịch ngợm.
Lục Bái Đông mở bức thư ra.
Cháu trai không ở bên cạnh nên ông cụ vẫn có chút lo lắng.
Tuy nhận lấy thư nhưng ông không xé ra đọc ngay lập tức mà đi đến phòng đọc sách trước.
May là nhà Chi Chi không như vậy.
Thật là may.
Tin nhắn qua điện thoại tuy rằng rất tiện ích nhưng có thể nào cũng không đem lại cảm giác như khi đọc thư viết tay.
Cũng may là Thành Tuấn hay viết thư qua lại với bạn nên trong một lần tham gia hội nghị, Lục Bái Đông có nhắc đến vấn đề tốc độ đưa thư.
Vừa ra được bên ngoài.
Ông ngồi ở của công viên thở hổn hển.
Không biết là lí do gì.
Dù sao biết được cháu trai rất an toàn, Lục Bái Đông mới nhẹ nhàng thở hắt một hơi.
Giây phút xe mở phong thư, bỗng nhiên ông cụ cảm thấy có chút kích động.
Thảo nào mỗi lần nhận được thư Thành Tuấn lại vui như vậy.
Đây đúng là xe của Chi Chi, Thành Tuấn, còn có cả bố và ông nội.
Bọn họ chuẩn bị đi về quê.
Ông cụ không nói nhiều, chỉ gật đầu hoặc không gật đầu.
Nhưng khi nói đến vấn đề kiến9 thiết tinh thần văn minh thì Lục Bái Đông lại đưa ý kiến.
Chỉ cần nhìn 8mặt là biết thời còn trẻ vô cùng đẹp trai.
Vì trong đám những lão già thì gương mặt của ông cụ nổi bật nhất.
<3br>Phong độ vô cùng.
Các vị lãnh đạo đều nơm nớp lo sợ, cố gắng nhớ xem mấy đứa con cháu họ hàng bất tại nhà mình có kinh doanh nơi ăn chơi nào không thì phải về bảo bọn chúng nhanh chóng dẹp bỏ đi.
Cũng không biết là ai làm lộ ra...
Cậu điềm đạm, lại thông minh, không bao giờ gây phiền phức.
Chu Mộc và lão tú tài cũng rất quý cậu.
Ngoài ra còn một món nhìn không ra là món gì.
Bột bột, bông bông giống như khoai tây nạo.
Đĩa rau xanh ánh lên lớp dầu và canh gà hầm nấm.
Canh có màu hổ phách.
Người đi qua vứt xuống chỗ ông một đồng tiền xu.
Ngay sau đó lại có người qua đường đặt một chiếc bánh bao ở trước mặt ông.
Đã rất lâu rồi Lục Bái Đông không nhận được thư từ ai đó.
Thường ngày thu nhận được ở văn phòng chỉ toàn là công văn.
Trước giờ ông chưa từng thấy cháu mình cười vui vẻ như vậy.
Nụ cười làm lộ ra cả hàm răng trắng và chiếc răng nanh nhọn bên trái.
Hạ máy ảnh xuống.
Nhìn Chi Chi đang ngồi bên cạnh cười nói vui vẻ, Lục Thành Tuấn vô cùng cảm ơn bố Chu.
Sau đó tốc độ đưa thư cũng nhanh hơn nhiều.
Vốn phải hai tuần mới nhận được thư thì giờ chỉ cần ba đến năm ngày.
Cơm rất ngon, đi chơi vườn bách thú cũng rất vui.
Cháu đang học cưỡi ngựa nên muốn ở lại chơi thêm một thời gian nữa.
Huống hồ nếu đến địa chỉ ở khu Trung Hải thì càng nhanh hơn.
Thư rất dày.
Máy ảnh dường như bắt góc chụp ở ngay phía trước nên rất sinh động.
Còn một tấm ảnh nữa là chụp Thành Tuấn.
Lục Bái Đông nằm ngả người ở ghế tựa rộng rãi trong ô tô.
Ông cụ nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nhãn hiệu kia thì đúng là máy ảnh của thiếu gia rồi, không sai được.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hắc Thiên Kim.