Chương 195: Về quê


Cho đến nay, trấn Lục Phong đã rất phát triển.

Lúc đầu cả thị trấn này dường như đã được Chu Mộc mua lại.
Phong cảnh ở đây tu8yệt đẹp, vẫn giữ lại được diện mạo cổ xưa của những con phố.
Sáu ngọn núi bao quanh khiến cho khí hậu nơi đây mát mẻ, sảng khoái.
Tỉnh Cam Tây có những phong cảnh vô cùng hiếm có, càng không nói đến những người ở nơi khác ngưỡng mộ mà tìm đến.
Lục Thành Tuấn không ngờ ông tú tài lại biết trượt ván.
Xịn thật đấy, cậu cứ tưởng rằng chỉ có những người ở thành phố lớn mới biết trượt ván cơ.
Chiếc xe đi thẳng một mạch đến cửa căn nhà cũ của Chi Chi.
Vừa mới đến nơi, Nhị Hổ và Tiểu Hoa đã tự xuống xe với bộ dáng vô cùng phấn khích.
Họ đi qua thị trấn nhỏ về phía một ngọn núi lớn thì phía trước đã không còn đường để đi nữa.
Không ngờ rằng vừa mới rẽ ngoặt đã thấy có một con đường quốc lộ.
Đứa nhóc này có mái tóc xoăn mềm mại hơn tóc thẳng của Chi Chi nhiều.
Lão tú tài hắng giọng nói:
Mau vào nhà đi.
Hồi còn nhỏ, lần đầu tiên viết thư cho cậu là lúc tớ học tiểu học ở trên trấn.
Lúc đó mọi người đều rất nghèo, nhận được bút và vở từ các cậu đều thấy rất vui.
Lục Thành Tuấn nghe Chi Chi nói vậy liền bỗng dưng cảm thấy thân thiết hơn với thị trấn này.
Tiểu Hoa nhảy vào trong trước tiên, sau đó Nhị Hổ cũng nhảy theo sau nó.
Chi Chi đứng ở cửa đắc ý nói:
Lúc nhỏ tớ với Nhị Hổ, Tiểu Hoa cùng chơi và cùng lớn lên ở cái sân này.
Lục Thành Tuấn nhìn vào giếng trời ở bên trong, ánh mặt trời chiếu sáng nơi đó trông thật sạch sẽ.
Chu Mộc cũng nhìn chỗ giếng trời, nhớ về lúc mình mới ra khỏi tù liền có chút thất thần.
Mãi đến khi Chi Chi lay cánh tay ông:
Bố ơi!
Chu Mộc nghiêng đầu nhìn Chi Chi, ông đưa tay trái xoa đầu con gái.
Vẫn may là ông có Chi Chi.
Lục Thành Tuấn nhìn vậy cũng phải đứng dậy đi đến đó.
Lão tú tài trượt như bay ở phía trước vì ông lão rất muốn cắt đuôi hai cái bóng đèn kia.
Chi Chi ở phía sau vốn dĩ đã trượt ván rất giỏi, không hề tỏ ra yếu thế.
Khi vào trong nhà, lão tủ tài đã không buồn nghỉ ngơi gì mà nhất định đòi đi gặp bà Lưu.
Ông lão còn làm điệu bộ như muốn lấy cả ván trượt ra dùng.
Cả nhà đứng ở trước cửa làm cái gì.
Ông còn phải đưa khăn quàng cho Tú Hoa nữa.
Chi Chi quay đầu nhìn ông đang đá chiếc khăn màu đỏ xinh đẹp kia liền chạy đến bể ông vào nhà.
Bên ngoài rất náo nhiệt,
mang đây không khí của cuộc sống.
Chi Chi và Thành Tuấn lần lượt dẫm lên ván trượt.
Đường trong thôn rất bằng phẳng thể nhưng vẫn có những chỗ có dốc đứng.
Phía sau đó là bầu trời xanh ngát.
Lục Thành Tuấn vô cùng mong chờ muốn xem xem nơi Chi Chi lớn lên sẽ trông như thế nào.
Cậu dùng đôi mắt ầng ậng nước nhìn bố Chu.
Chu Mộc ngơ ngác một lúc rồi mới đưa tay phải xoa đầu Lục Thành Tuấn.
Thậm chí cô còn có thể nhảy lộn ngược ở trên những nơi có bậc thang.
Lục Thành Tuấn thì rất đúng quy củ.
Hồi cấp hai, ở trường của cậu rất thịnh hành trò trượt ván này.
Cậu cũng biết chơi, thậm chí còn trượt rất tốt.
Mỗi ngày có 9không ít những khách du lịch đã bắt tàu xe đến nơi này.
Tuy có cả những nơi có phong cảnh đẹp hơn so với trần Lục Phong, thế nhưng n6ơi có thể lưu giữ được vẻ đẹp nguyên trạng của nó và trở thành một thị trấn có quản lý môi trường sạch sẽ thống nhất thì không nhiều.
Hơn nữa an ninh trật tự ở đây cũng vô cùng tốt.
Tớ lớn lên ở đây nên tất cả các cô dì chú bác ông bà ở thôn tớ đều biết hết.
Ở đây còn có cả các bạn của tớ.
Chi Chi cũng hơi hưng phấn, cô sắp được gặp bọn Hướng Tiển rồi.
Thế nhưng nó lại nằm sâu giữa hai ngọn núi vậy nên không thể nhìn thấy được.

Sắp đến nhà tớ rồi, trong nhà tớ vui lắm.
Mỗi một căn nhà lại có một phong cách đặc biệt khác nhau.
Đến tận khi đi đến trước nhà văn hóa thôn, nhìn thấy chỗ rau khô đang được phơi thì Lục Thành Tuấn mới tin rằng mình thật sự đang ở nông thôn.
Sau khi đi hết vài con đường núi quanh co, trước mắt họ đột nhiên là một khoảng bao la, rộng rãi.
Có những mái nhà nhọn hoắt được trông thấy từ đằng xa đang bốc khói ngun ngút.
Ngay cả Tiểu Hoa cũng đã tự mình bò xuống xe.
Mở cánh cửa lớn của căn nhà cũ ra, tiếng kẽo kẹt vang lên.

Không phải ở đây, đây là trận rồi.
Nhà tớ ở trong thôn cơ.
Ngay cả cỏ ở trên mặt đất cũng không phải là cỏ dại mà là có được trồng hẳn hoi.
Trong thôn còn có cả ngựa và trâu bò đang đi dạo quanh.
Nếu như đến nơi khác bạn có thể sẽ bị chặt chém, thế nhưng ở đây thì sẽ không bị thể.
Hàng hóa đều có giá cả rõ ràng, người dân thì rất chất phác.
Ông lão đeo một chiếc cặp bằng da bò, bên trong đựng chiếc khăn có màu sắc kiểu tình nhân mà ông lão đã chuẩn bị cho bà Lưu, đều là màu đỏ.
Thế nhưng lúc ông lão ra khỏi cửa thì đằng sau còn có hai đứa trẻ đi theo phá rối.
Thế nhưng cậu chỉ âm thầm chơi một mình.
Lão tú tài mặc một bộ quần áo kiểu thời Đường có màu sắc đẹp đẽ và đeo một chiếc khăn màu đỏ rất to và đẹp.
Lục Thành Tuấn đi vào trong theo cổ.
Chu Mộc thì chuyển chiếc xe lăn.

Chỗ này là nhà cậu sao?
Lục Thành Tuấn tò mò nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nơi đây có những căn nhà cổ xưa, có ông chú gánh theo những gánh bán mật ong hay đậu hũ, có cả những thím thu mua lông gà.
Những ông lão và bà lão đeo theo phù hiệu trên áo dạo quanh trên phố.
Diện mạo của thị trấn cũng trở nên nhiệt tình hơn hẳn, vô cùng tích cực.
Cho đến khi xe đi vào trong cổng thôn thì cậu thật sự đã há hốc mồm.
Đây hoàn toàn là dáng vẻ của một khu biệt thự cao cấp, vô cùng tiên tiến.
Thế nhưng cứ ở những đoạn nào hơi dốc là cậu sẽ không khống chế được tốc độ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hắc Thiên Kim.