Chương 207: Không thích cậu


Bà mặc một chiếc váy suông có đuôi váy màu rực rỡ còn ở phía trên là phần áo cộc màu trắng.

Tóc bà ngắn đến mang8 tai.

Liễu Mạch đã được coi là một người phụ nữ rất đẹp bởi ngũ quan rõ ràng, tư thái trang nhã.
Hiếm có ngôi sao nào lại được ưu ái như vậy.
Việc luôn giữ được độ
nóng
của bản thân chỉ có Dạ Thần Ý làm được điều đó.
Chưa nói đến việc năm nay bà quay về nước để chuẩn bị một buổi hòa nhạc thì dù cho ở đâu đó cũng là một tin sốt dẻo.
Cho dù nó có không đỗ đại học thì nó muốn chơi cái gì, Diệp Phi cũng có thể cùng chơi với nó, chỉ cần nó vẫn còn.
Lục Thành Tuấn hơi ngại ngùng.
Cậu biết người ở trước mặt là em gái của vợ trước của bố.
Cậu mặc một chiếc áo sơ mi Armani cùng chiếc quần dài và một đôi giày da đế mềm mại.
Cậu rất cao, vừa nhìn là biết đó là một đứa trẻ sinh ra trong gia đình khá giả.
Nếu như đứa con của chị gái vẫn còn thì chắc cũng sẽ lớn bằng từng này, cũng có thể học đại học.
Dạ Thần Ý đi ăn được đưa lên tin nóng vậy thì nhà hàng ấy cũng có thể nhờ vậy mà nổi tiếng.
Dạ Thần Y chỉ lộ đầu ngón chân thôi cũng đã lên tin nóng.
Màu móng của ngón chân ấy có thể trở thành màu sắc được mọi cô gái ở khắp mọi nơi chọn để sơn móng.
Không ngờ rằng vừa bước vào đại sảnh của Thúy Viên, bà ta lại nghe được tiếng cười sảng khoái của Diệp Phi, càng khó tin hơn là Diệp Phi cùng cười ha ha với nhóm người của bố chồng.
Nhóm người ấy là bạn học, đồng nghiệp của bố chồng.
Người nào cũng là lãnh đạo nổi tiếng hiển hách, Diệp Phi lại có thể không hề kiêng kỵ.
Theo lý thì nhà họ Diệp đã không còn ai nữa rồi.
Liễu Mạch đã nghĩ như thế trước đây.
Nhà họ Diệp có hai đứa con gái, một đứa lăn lộn trong giới giải trí, một đứa đã chết thì có thể có tiền đồ gì.
Tôi còn tưởng cô sẽ vĩnh viễn đóng giả một cô gái không biết gì đấy.
Diệp Phi nói xong liền đi vào trong.
Lục Cẩm Hoa cảm thấy có lỗi, nhìn sang vợ mình cũng không dám nói thêm câu nào.
Diệp Phi trước đây còn động tí là đánh người, bây giờ chỉ có đâm chọc mấy câu là đã bớt đi cái tính nóng nảy đó rồi.

Tiểu Diệp đã lớn rồi, khụ khụ, chúng ta già cả rồi!
Một ông lão gầy nhom cứ nói được một câu lại ho một tiếng.
Ông lão ấy còn giơ tay vỗ đầu của Diệp Phi.
Mọi người đều vô cùng thân thiết.
Diệp Phi đi vòng quanh chào hỏi người lớn xong cũng chuẩn bị rời đi.
Không ngờ rằng lúc đến cửa bà lại bị một thiếu niên trông rất xinh đẹp chặn lại.
Sắc mặt Diệp Phi trở nên phức tạp, nhìn cậu thiếu niên ở phía trước mặt.
Liều Mạch ngạc nhiên há hốc mồm.
Thời mà Tạ Hữu Dung còn trẻ không có nhiều câu chuyện huy hoàng nhưng cứ nhắc đến là sẽ có cảm giác đó là một người tài hoa hơn người, dung mạo xuất chúng và trước giờ hay sau này cũng sẽ không có người thứ hai như thế.
Chỉ cần một bức ảnh bị phát tán ra ngoài cũng mang đầy vẻ tinh tế và ý vị.
Nếu nhìn bà ấy lâu hơn một chút, người ta sẽ bị thu hút ngay.
Phóng viên đang đứng ở một bên liều mạng bấm phím chụp ảnh là bởi chỉ cần bấm nút là sẽ đều ra được những bức ảnh rất đẹp.
Dù là góc độ nào thì cũng có thể thành tin nóng.
Thế nhưng khi bà càng ngày càng lấn sâu vào ngành này, biết được nhiều chuyện hơn thì bà mới phát hiện ra trước đây mình ngu dốt bao nhiêu.
Nghe nói người có địa vị cao nhất bây giờ đã từng theo đuổi mẹ của Diệp Phi-năm đó là người con gái nổi tiếng nhất của thành phố Đại Kinh - Tạ Hữu Dung.
Lần đầu tiên nghe được việc này.
Việc Dạ Thần Ý để lông mày ngang trở thành tin nóng khiến cho vô số các cô gái dù ở trong tận vùng sâu vùng xa cũng có những hàng lông mày ngang kỳ quái.
Trong giới giải trí này, tên của bà được mọi người nhắc đến nhiều nhất.
Nhưng những tin tức về bà lại không có nhiều, vậy nên mỗi một tin đều rất được quý trọng, được viết kỹ lưỡng và được phân tích rõ ràng.
Nơi ấy cũng đã từng có một cô gái khi cười lên có một núm đồng tiền bên má trái.
Cô gái ấy làm việc cũng đều rất hùng hồn.
Thế nhưng đó đã là một đoạn ký ức rất xa xôi, rất mờ nhạt.
Liễu Mạch tức đến giậm chân nhưng lại thôi.
Ông lão vừa nãy còn có cấp bậc hơn bố chồng của mình.
Người ta thân thiết với Diệp Phi như vậy, cô ta quả đúng là yêu tinh.
Liễu Mạch không coi những ngôi sao trong giới giải trí này ra gì.
Suy cho cùng, giới giải trí này cũng chỉ là chỗ để làm việc và để xem xem kiểm được bao nhiêu tiền mà thôi.
Thế nhưng Liễu Mạch lại vô cùng kiêng kỵ con người Dạ Thần Ý, hay chính là Diệp Phi này.
Có lúc con người ta vẫn nên đánh cược một chút thì hơn.
Thế nhưng nhìn thấy Diệp Phi đang đi đến, vẻ mặt của Liễu Mạch liền cứng lại.
Lục Cẩm Hoa ngơ ngác.
Liễu Mạch bị nói như vậy, khuôn mặt liền tái mét.
Mấy năm nay bà ta sống quá thuận buồn xuôi gió, chưa từng có ai dám nói bà ta như vậy.
Hơn nữa lại còn gọi Lục Cẩm Hoa là anh rể, gọi mình là cô Liễu.
Có người xinh đẹp với vẻ quyến rũ.
Còn người phụ nữ kia có những bước đi dứt khoát cùng với dáng vẻ thuần khiết.
Cả người của bà ấy hiện lên cả vẻ quyến rũ và yếu ớt.
Từ lúc chấp hành nhiệm vụ ngàn cân treo sợi tóc kia, ông liền trở nên quý trọng những người bên cạnh mình.
Thêm với việc Liễu Mạch càng ngày càng quấn quýt và dường như bà ta rất ghét Cam Tây nên ông đã không còn trở lại đó nữa.
Liễu Mạch ra vẻ hào phóng chào hỏi:
Diệp Phi về rồi mà cũng không đến nhà ngồi một lát.
Diệp Phi liếc nhìn Liễu Mạch nói:
Không ngờ cô Liễu cuối cùng cũng thay đổi phong cách rồi.
Theo lý mà nói, cậu nên gọi người ta một tiếng dì.
Thế nhưng Chi Chi rất thích người ấy.
Chi Chi cùng bởi vì người ấy mà chọn thi đại học vào Học viện Điện ảnh Đại Kinh.
Cho đến nay bà ấy cũng chưa từng xuất hiện, nghe nói bà ấy đang tĩnh dưỡng lâu dài trên một ngôi chùa nào đó.
Cũng có người nói có ai đó đã đặc biệt quây riêng cho bà ấy một ngọn núi để xây dựng nơi an dưỡng.
Nghĩ đến một người như vậy lại là mẹ vợ trước của chồng mình, Liễu Mạch có hơi ngạc nhiên.
Vốn dĩ bổ Chu và ông tú tài muốn Chi Chi thi vào Đại học Sư phạm cơ.
Cậu cũng vậy, tuy rằng cậu là thủ khoa kỳ thi đại học của thành phố Đại Kinh nên có thể chọn trường nào cũng được.
Thế nhưng cậu cũng đã chọn khoa đạo diễn của Học viện Điện ảnh Đại Kinh.
Sự nghiệp thành công, con cái song toàn.
Lục Cẩm Hoa nghe thấy bà nói vậy liền nóng bừng mặt.
Cô gái phản nghịch năm đó đã lớn rồi.
Ông nhìn nụ cười mỉm ấy mà thậm chí đã nghĩ về tỉnh Cam Tây xa xôi kia.
Liễu Mạch cũng sớm đã nghe nói đến Diệp Phi.
Hồi ấy bà ta ôm cái bụng to vào bệnh viện mà lại không hề có kinh nghiệm gì.
Thế nhưng nhìn thấy chồng mình bị đánh cho mặt mũi bầm dập là bà ta biết loại người này không thể dùng tâm cơ để đối phó.
Người ta sẽ trực tiếp động tay động chân ngay.
Hơn nữa mấy năm gần đây nghe nói nếu cô ta không trèo núi lửa thì cũng đi leo núi, nhảy bungee và vô vàn loại thử thách kích thích khác.
Cô ta không chết ở bên ngoài thì thôi nay lại còn trở về.
Cách gọi như thể vừa nghe đã thấy kỳ lạ.
Cũng may là bởi bên trong có các vị lãnh đạo nên ở trước cổng có vệ sĩ, cánh phóng viên không thể đến gần đây.
Nếu không bọn phóng viên mà biết được thì không biết chúng sẽ xuyên tạc ra thứ gì.

Bên Nam Cực cũng rất lạnh ạ, đặc biệt là đoạn qua eo biển.
Cháu đã từng nôn hai ngày liên tiếp, thế nhưng đến được nơi đó thì thật sự cảm thấy chuyến đi này xứng đáng.
Nếu như có cơ hội thì cháu vẫn muốn đi lần nữa, đến lúc đó nếu có bác nào muốn cùng đi thì bảo cháu nhé.
Diệp Phi vô cùng sảng khoái nói.
Cậu chỉ nghĩ đến có thể học cùng trường với Chi Chi là đã rất vui mừng.
Dù có ở đâu cậu cũng cảm thấy tươi đẹp như mùa xuân có hoa nở.
Không có chuyện gì có thể ngăn cản cậu được.
Năm đó bà ta thật sự ngu dốt, làm việc mà không nghĩ đến hậu quả.
Đến bây giờ nghĩ đến bà ta còn thấy lạnh sống lưng, cũng may mọi việc cũng đã là quá khứ.
Bây giờ chỉ còn lại là những ngày tháng vinh quang của bà ta.
Hơn nữ3a, thời gian và cuộc sống nhung lụa đã lột bỏ vẻ xốc nổi và hẹp hòi của bà ta khiến cho bà ta trở nên xinh đẹp và tao n9hã.
Thế nhưng người phụ nữ đi đến trước mặt bà ta không phải người với bước đi nhẹ nhàng mà lại đi rất nhanh. <6br>
Với cùng một độ tuổi đã mấy chục xuân xanh thì khuôn mặt của người ấy là thứ mà dù Liễu Mạch có chăm sóc nhan sắ5c vào mỗi ngày vẫn đô kỵ.
Có người xinh đẹp với khí chất thuần khiết.
Ông nhìn Diệp Phi đi đến, mới năm nào vẫn là một cô gái nghịch ngợm, bỗng chốc biến thành một người phụ nữ.
Diệp Phi đi đến trước mặt Lục Cẩm Hoa, trên mặt nở một nụ cười ngọt ngào:
Anh rể, lâu rồi không gặp.
Chúc mừng anh nhé.
Liễu Mạch đi đến gần liền nghe thấy Diệp Phi ra vẻ ngạc nhiên nói với một ông lão bên cạnh:
Bác Vương, bác đã từng ở Siberia rồi ạ.
Chỗ đó lạnh lắm ạ, năm vừa rồi mới hết mùa hè mà cháu đã đông cứng cả người.

Bác Vương của cháu không chỉ đến Siberia mà còn đi đến trạm thăm dò khoa học ở Nam Cực ở một thời gian cơ.
Lúc còn trẻ ông ấy là một nhân viên khảo sát địa chất.

Liễu Mạch tuy rằng rất ghét nhưng trên mặt vẫn lộ vẻ ôn hòa, rộng rãi không tính toán gì.
Trên thực tế, Liễu Mạch cũng không lớn hơn Diệp Phi bao nhiêu.
Nghĩ đến cái tính cách xấu xa của Diệp Phi, nếu như không phải chồng bà ta nhường thì cô ta chắc chắn đi đến đâu cũng sẽ gặp phải khó khăn.

Cháu chào dì Diệp.

Cháu có một người bạn rất thích dì.

Bạn ấy vì dì mà đã thi vào Học viện Điện ảnh Đại Kinh.

Dì có thể giúp cháu ký tên cho bạn ấy được không ạ? Cháu xin dì đấy.
Lục Thành Tuấn đưa ra một quyển sổ tay vô cùng đẹp bằng hai tay.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hắc Thiên Kim.