Chương 208: Đón người mới đến


Chi Chi học xong cấp ba liền quay trở về ở trong căn nhà cũ.

Đảo giữa hồ thì vẫn đang được lưu giữ ở đó.

Chu Mộc 8đã bận rộn suốt mấy ngày nay.
Bố cậu lại bận rộn không có thời gian nên cậu đã tự mình đi tới đây.
Học viện Điện ảnh Đại Kinh có băng rôn rất to, rất phô trương.
Thúy Thúy và Tam Bình học khoa Giao lưu quốc tế ở phía bên kia.
ho.
Chu Mộc không có thói quen chen chúc trong đám người.
Ông cứ một mực kéo tay con gái, sợ rằng sẽ lạc mất nó.
Còn gì tốt hơn việc giao lưu với quốc tế.
Dưới tấm băng rôn toàn những người đẹp trai xinh gái, vô cùng thu hút ánh nhìn của người khác.
Đặc biệt là các học sinh khóa biểu diễn, ai ai cũng đều vô cùng xinh đẹp.
Lúc nào mà nhớ Chi Chi quá thì đợi mọi việc của mỏ than ổn thỏa là chúng ta có thể đến thành phố Đại Kinh ở cùng với Chi Chi một thời gian.
Đôi tay lão tú tài nhăn nheo đang kẹp điếu xì gà màu nâu lộ ra một vẻ đẹp khác lạ.

Vâng.
Cháu cứ lo Chi Chi xa nhà, xa chúng ta rồi sẽ bị bắt nạt.
Mấy chiếc xe cùng đi đến thành phố.
Bọn họ còn cần qua đón Nhị Phán vì Nhị Phán cũng thi đỗ đại học trên thành phố Đại Kinh.
Thế nhưng Nhị Phán có sở trường là thể thao nên đã chọn học Đại học Dân tộc Đại Kinh.
Các thiếu niên thiếu nữ không biết rằng trong trường đại học có thứ gì, sẽ có điều gì, thế nhưng bây giờ họ đều đang rất vui vẻ và mong đợi.
Từ thành phố Tây Hồ ngồi máy bay đến thành phố Đại Kinh là có thể thấy băng rôn, biểu ngữ của các trường đại học.
Nhìn thấy người của các trường đại học, học viện đến đón, ai ai cũng bận rộn chạy vội đi.
Họ nhất quyết không cho cô cạo trọc một lần nào nữa nên mới có kết quả là một mái tóc dài vô cùng.
Từ nhỏ Chi Chi đã rất xinh đẹp, bây giờ lại đang là tuổi 18 rực rỡ nên cô càng xinh đẹp không nói nên lời.
Lúc nhỏ tuy cô trông xinh xắn nhưng khi chạy vòng quanh thốn nhiều nhất chỉ nhận được một câu nói của người dân:
Đây là con nhà ai mà xinh thế nhỉ.
Còn bây giờ cố mà chạy quanh thân là tất cả thanh niên của thôn sẽ đỏ mặt, vừa liếc qua đã thấy ngại ngùng xấu hổ.
Thời gian trôi qua thật nhanh.
Lúc đầu chỉ là một cô bé chạy tung tăng trên đường, đến nay đã là một thiếu nữ xinh đẹp với mái tóc dài.
Chi Chi đứng ở đó dường như đang phát ra ánh hào quang xinh đẹp khắp cả người.
Vừa mới khai giảng đã không n5ỡ nữa à.
Chu Mộc ngồi sụp xuống đất, rút một điếu xì gà được Lý Trường Canh cho.
Lý Trường Canh bây giờ rất biết chơi, nào là hút xì gà, uống rượu vang.
Vương Đại Phú cũng vậy, trước đây làm trưởng thôn, bây giờ lại trở thành đại sứ danh dự gì đó của Châu Phi.
Lúc thi đại học mọi người mới biết bà ngoại của Nhị Phán có dòng máu của người dân tộc thiểu số.
Nhị Phán cũng được công nhận là dân tộc thiểu số nên được cộng điểm.
Dù sao thì kết quả cuối cùng chính là bọn họ có thể cùng nhau đi đến thành phố Đại Kinh.
Ông cũng không muốn thay đổi.
Ông đã trải qua quá nhiều chuyện.
Ông chỉ muốn có một gia đình, nuôi con gái lớn khỏe mạnh, bình an cho đến già.
Ông sẽ không tha cho người nào có ý muốn phá hoại gia đình ông.
Lão tú tài cũng hút một điếu xì gà.
Bầu không khí mịt mờ khói thuốc khiến người ta cảm giác như sắp say.
Ông ta thi thoảng lại lôi ra được mấy thứ vớ vẩn từ con phố bán đồ cổ ở huyện Chung Sơn để đem đi tặng cho các vị lãnh đạo cao cấp ở quốc gia nhỏ bé xa xôi kia.
Sau đó lại cùng nhau chụp ảnh, lên báo, nhận quà, tặng quà...
Cái vòng tuần hoàn cứ như thể đã tạo ra một thành tựu nhất định.
Con rắn to cuộn tròn mình lại, cái đầu nó nằm yên còn cái đuôi lại vung vẩy.
Ngày hôm sau, mới sáng sớm, Chi Chi và bọn Hướng Tiến đã tập hợp ở cổng thôn.
Nào là túi nhỏ túi lớn, vali to, vali nhỏ, dường như họ đang quay về hồi cùng nhau đi học tiểu học, cùng nhau ngồi xe đi học.
Khi Chu Mộc dắt tay Chi Chi đến, đám học sinh của khoa Biểu diễn còn đang tự hào khi nhìn thấy một người đàn ông trung niên vô cùng bình thường đang cầm tay một cô gái tóc dài.
Mái tóc cô rất dài, dài đến gần eo.
Bởi vì lúc học cấp ba, Chi Chi đã từng cạo trọc khiến cho bố và ông luôn nghiêm khắc trong việc coi chừng cô cắt tóc.
Ông cũng không dám tin mình lại có thể may mắn đến như vậy.
Chu Mộc vẫn luôn rất sợ hãi và lo lắng.
Thế nên ông rất trân trọng hạnh phúc này, ông trước giờ không hề khoe mẽ nhưng có thù tất báo.
Mấy trò bịp bợm bây giờ cũng càng nhiều hơn.
Mọi người dường như đều đang thay đổi.
Chu Mộc cảm thấy chỉ có mình hình như vẫn chưa thay đổi gì.
Hình như có một cô Liễu Hử người Tây Bắc, dáng người cao, tóc lại dài, khí chất cũng ổn.

Nói đến xinh đẹp thì có thể mấy đứa đến từ nơi nhỏ bé cũng có thể xinh đẹp.
Nhưng nếu nói về khí chất thì chỉ có những người ở thành phố Đại Kinh như chúng ta mới có vẻ tao nhã và có khí chất.
Bọn họ thảo luận với giọng nói rất to, gần như không để ý gì đến những người của khoa khác ở bên cạnh.
Bởi vì Học viện Điện ảnh Đại Kinh xưa nay vẫn luôn có quy tắc, học sinh đẹp nhất chắc chắn sẽ học khoa Biểu diễn của bọn
Tuy rằng con bé cũng có chút võ nhưng cũng lại quá thẳng thắn.
Tính cách thì lại bộc trực quá
Chu Mộc cũng hơi đau đầu, không biết tính cách này của Chi Chi giống ai nữa.
Con hổ lớn quỳ bên cạnh Chu Mộc đang sững sờ ngây ngốc nhìn về phía xa xăm.
Thậm chí lúc chia tay người thân cũng không hề lo lắng chút nào bởi những ngày sau này vẫn còn rất dài, đến thành phố Đại Kinh mới chỉ là bắt đầu mà thôi.
Lý Hướng Tiển nhìn chú Chu cũng không dám vội vã, cậu ngoan ngoãn tạm biệt Chi Chi rồi lại không muốn rời đi.
Bố của cậu không đến bởi cậu nay đã là đứa có thể đi khắp nơi, ra cả nước ngoài.

Lần này nghe nói người đẹp nhất được cử đến học trường chúng ta tên là Lục Tiểu Mãn.
Người ta hồi cấp ba đã đạt giải lớn của cuộc thi quốc tế.
Tớ đã nhìn thấy ở trên tivi rồi, đẹp thật đấy, khí chất cũng rất tốt.

Đúng đấy, mấy học sinh mới đến thị nghệ thuật tớ đều đã nhìn qua, trông cũng bình thường thôi, chẳng có gì đặc sắc.
Vương Đại Phú bây giờ trở thành đại sứ Vương với ý chí mạnh mẽ muốn kinh doanh ở tiểu vương quốc thuộc Châu Phi kia.
Mà Lý Trường Canh vốn vẫn luôn khôn khéo, làm việc đầu ra đấy, chưa bao giờ chịu lỗ.
Hắn ta đến huyện thì làm quen với cục trưởng của huyện, đến thành phố thì làm quen với chủ tịch tỉnh, luôn luôn thành thục và điêu luyện.
Ông thích một cuộc sống đơn giản như thế.
Ông không thích xì gà, không thích xe hơi, cũng không thích rượu vang.
Hồi trước ông không có gì cả, còn bây giờ thì ông cảm thấy như mình đã có cả toàn thế giới.
Lão tú tài nhìn thôi cũng hoa cả mắt.

Đừng có làm nữa.
Lúc đầu đã nói là 3tôn trọng sự lựa chọn của Chi Chi rồi mà.
Bên đó còn có người nước ngoài đón tiếp khiến cho bọn họ rất ngạc nhiên.
Đàn anh khóa trên lại là người nước ngoài, Thúy Thúy vội vã xông đến đó.
Vương Đại Phú nhìn thấy có người nước ngoài cũng rất đắc ý khi con gái mình chọn ngành này.
Bố mẹ của Mỹ Châu cũng không đến, cô ấy đi cùng Chi Chi.
Lão Vương cảm thấy đưa con gái mình cho Chu Mộc còn đáng tin hơn chính bản thân mình.
Hơn nữa ông còn có thể gia tăng tình cảm vậy nên ông vui vẻ phất tay làm ông chủ.
Cái trường Đại học Sư phạm ở tỉnh Tây Hồ cũng chẳng phải tốt.
Vừa biết9 Chi Chi thi đỗ trường đại học của thành phố Đại Kinh cháu còn cười híp cả mắt lại suốt ngày.
Lúc nào cũng ra vẻ tự hào,6 cả cái mỏ than Bình Khẩu này đều nhận được lì xì từ việc con gái cháu đỗ đại học rồi đấy.

Cháu đi đến thành phố Đại Kinh cùng với Chi Chi để báo danh.
Chú ở nhà có việc gì sẽ gọi điện cho cháu.
Cháu ở ngoài đó thì xem nhà ở thể nào, hợp lý thì mua lấy vài cái.
Cô quá đỗi xinh đẹp.

Chu Mộc cứ vừa tự hào vừa lo lắng.

Giống như lúc này, khi ông dẫn con gái đến đây, đám người này lại không nói gì nữa mà há hốc mồm nhìn chằm chằm giống như những kẻ ngốc.


Cho hỏi đây là khoa Biểu diễn của Học viện Điện ảnh Đại Kinh đúng không?
Chu Mộc hỏi.

Câu hỏi này giống như một bùa giải để mọi người tỉnh táo lại.

Mọi người tranh nhau trả lời:
Vâng ạ, vâng ạ.
Chu Mộc quay đầu nói với Vương Mỹ Châu:
Mỹ Châu, cháu đi cùng với các đàn anh đàn chị này để đến trường, đến nơi thì gọi điện cho chú.
Sau đó ông dẫn Chi Chi đến khoa tiếng Trung ở bên cạnh của bên cạnh của bên cạnh để báo danh.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hắc Thiên Kim.