Chương 210: Bạn cùng phòng muốn chuyển khoa
-
Hắc Thiên Kim
- Tống Tượng Bạch
- 1480 chữ
- 2022-02-06 10:09:47
Chi Chi đếm hai lần, nhưng vẫn không đếm ra được là có mười bảy hay mười chín con.
Bởi vì đám chim này cứ nhảy lên nh8ảy xuống.
Lý Miên Miên lấy hành lý ra, vừa sắp xếp vừa nói chuyện với Chi Chi.
Thấy bố Chi Chi cầm chậu ra bên ngoài giặt đồ, Lý Miên Miên tranh thủ hỏi:
Bố cậu làm gì vậy?
Bố mình làm rất nhiều việc, thôn của mình có một cái mỏ than, bố mình làm việc ở đó.
Đôi chân khỏe khoắn, vòng eo thon thả, chiếc cổ thanh cao, da dẻ trắng sáng, Lý Miên Miên tự tin nói rằng cô chưa từng gặp ai ở khoa Biểu diễn mà xinh bằng cô gái này.
Mẹ nó, kiểu nữ sinh có ngoại hình như thế này, sao lại ở khoa tiếng Trung chứ? Lý Miên Miên càng thêm buồn bực.
Bởi vì lão tú tài lo rằng Chi chi đến nơi mới nhận giường, vẫn cứ bảo Chu 6Mộc mang ga giường thường ngày dùng ở nhà của Chi Chi đi.
Ga giường đã được giặt xong phơi rồi mới mang tới.
Cốc, bàn chải đánh răng đều có hình hoạt hình.
Chu Mộc nhìn Chi Chi, cưng chiều vuốt tóc Chi Chi, ông phát hiện ra bản thân đã bao bọc cô bé kĩ quá rồi, không nỡ bỏ điểm không tốt của con bé, cũng không trách được từ nhỏ con bé sống xung quanh toàn là động vật đơn thuần.
Kết quả bây giờ...
Tuy nhiên ở Học viện Điện ảnh Đại Kinh, cô chẳng dám nói mình là hoa khôi, nhưng trong cái khoa tiếng Trung này, thì làm hoa khôi lại không có vấn đề gì.
Nhưng cô không ngờ rằng bản thân vừa đẩy cửa kí túc liền nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Thật là lãng phí tài nguyên.
Lúc Chu Mộc tiến vào thì nghe thấy cô bé kia đang nói về người nhà.
Lý Miên Miên bước vào liền nhìn thấy cảnh tượng này.
Bố cô là một thủ trưởng của Cục Lương thực Đại Kinh, cũng là một chức vụ có quyền lợi không nhỏ.
Lý Miên Miên bật cười.
Bạn cùng phòng mới của mình thành thật quá rồi, hỏi cậu ấy ở đâu, nói cho tiện là ở Cam Tây cũng không sao mà.
Chào chú.
Lý Miên Miên nhìn người đàn ông lao động, trong bình thường cũng không nhìn nữa, nhưng lại rất có hứng thú với bạn cùng phòng.
Nhà cậu ở đâu?
Nhà tớ ở thôn Bình Khẩu thị trấn Lục Phong huyện Chung Sơn thành phố Tây Hồ tỉnh Cam Tây.
Chị Chi thành thật trả lời.
Chào các bạn, mình tên Lý Miên Miên, sau này chúng mình sẽ là bạn cùng phòng.
Cô bước vào, tự nhiên hào phóng chào hỏi.
Chi Chi nhìn thấy có người vào, cũng đứng lên.
Chu Mộc tỉ mỉ giúp con gái trải giường chiếu, chọn chỗ gần cửa sổ, ga giường vỏ chăn đều được mang từ nhà 3lên, vì vậy phải xách theo hai cái vali lớn.
Chu Mộc cẩn thận trải ga giường, ga giường có hình những chú voi con, k9hông phải đồ mới, mà là đồ đã dùng ở nhà.
Lúc còn học cấp ba, Lý Miên Miên vẫn luôn vinh dự được làm hoa khôi của trường.
Trường cấp ba của cô lại là trường trong top 5 của Đại Kinh, cũng là một trường cấp ba rất chất lượng.
Chi Chi giao tiếp với mọi người không được linh hoạt.
Dù cho như vậy, Chu Mộc cũng không muốn bắt cô bé sửa đổi.
Trong giới giải trí có một vị lão tiền bối cực kì nổi tiếng đó chính là Hoàng Thiên, cũng như cô, vốn xuất thân khoa tiếng Trung, năm thứ ba mới chuyển sang khoa Biểu diễn, không ngờ vào cái như diều gặp gió, quay một bộ phim thành danh, nổi tiếng toàn quốc.
Ngoại hình Lý Miên Miên thực sự không tệ, từ nhỏ cũng đã học nhảy múa, duy trì vóc dáng cũng rất tốt, gia cảnh cũng rất tốt.
Chi Chi 18 tuổi, vẫn là một cô gái có chút ngờ nghệch không hiểu chuyện, cô được bao bọc kĩ nên rất đáng yêu.
Cô gái tóc dài thấy mình không giúp gì được cho bố, liền miễn cưỡng ngồi xuống bên cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài, trông giống như một bức tranh tuyệt đẹp.
Sau nhà mình nuôi rất nhiều ngựa bò dê, còn có một số loại rau.
Chi Chi nghĩ đến chuyện bổ làm, không thể bẻ đầu ngón tay, chủ yếu là những cái này.
Lý Miên Miên kết luận, bố Chu Chi Chi là một nông dân, ngày thường trồng rau nuôi dê, thỉnh thoảng đi đào khoáng.
Cũng có thể nói, Chu Chi Chi là con gái của một người nông dân.
Lý Miên Miên không ngờ ở nơi rừng núi hoang vu lại có một mỹ nhân như này.
Thôn của mình có hình giống như một chiếc miệng bình, nên người ta gọi như vậy.
Chi Chi tán thành, gật gật đầu.
Từ ấn tượng đẹp đẽ ban đầu, đến sự ngạc nhiên hiện tại, Lý Miên Miên phát hiện ra rằng bạn cùng phòng mới của cô dường như là một cô gái ngay thẳng đến mức có chút ngốc nghếch.
Bố mình là thủ trưởng Cục lương thực, mẹ mình là hiệu trưởng trường cấp ba Hóa Công, tớ là con một.
Chi Chi cũng cao hứng phụ họa theo:
Tớ cũng là con một, nhưng tớ có rất nhiều bạn, bọn họ cũng thi đỗ vào Học viện Điện ảnh.
Lý Miên Miên có chút không vui, không phải cái nên chú ý là về đầu à.
Khi Chi Chi ở Tây Hồ, cũng quen với thị trưởng ở đó, là thân thích của anh Thành Triển, năm nào cũng đến trường có xem mấy lần.
Thiếu nữ 18 tuổi, không còn là một đứa con nít nữa rồi, nghĩ cái gì cũng không còn lồ lộ trên mặt nữa.
Lý Miên Miên tự mình tới, cô là người Đại Kinh nên không cần người nhà đưa đi.
Xin chào, mình là Chu Chi Chi, đây là bố mình.
Chi Chi có chút kích động chào hỏi.
Càng tiếp xúc với cái trường này, càng hòa nhập với nơi đây, Chi Chi càng cảm thấy phấn khích hơn.
Để bạn ấy cảm thấy thân thiết, giống như một lần nữa trải qua cuộc sống của mẹ.
Tuy nhiên, mẹ cho đến nay đối với Chi Chi vẫn là một cái từ hư ảo, nhưng cô lại rất nghiêm túc tìm kiếm, trải nghiệm.
Hoàn toàn không hiển thể nào là nói đùa hay nói khách khí, nói chuyện cực kì thành thật.
Vốn cô cùng với nữ sinh xinh đẹp như vậy kiểu gì cũng có ý đối địch nhưng cô gái trước mặt này không làm cô có cảm giác đối địch nổi.
Cô cũng rất đẹp, mắt to, trán cao, mặt trái xoan, ban đầu muốn đến khoa Biểu diễn, những bài kiểm tra nghệ thuật thực sự quá khó, cô đã không vượt qua vòng sơ tuyển.
Nhưng may mắn là thành tích của cô không tệ, nên đầu tiên chọn khoa tiếng Trung rồi sau đó có thể chuyển sang khoa Biểu diễn.
Con gái ông có thể ngay thẳng mà sống.
Lý Miên Miên cảm thấy bản thân cười như vậy có chút bất lịch sự, còn làm trò trước mặt bố người ta, liền vội vàng chữa cháy:
Không ngờ lại có cái tên gọi thôn Bình Khẩu như vậy, có vẻ hay ho ghế.
Ừm, ừm.
Trong kí túc ánh đèn sáng rõ, mặc dù ngồi trước cửa sổ nhưng cô gái kia không hề bị khuất bóng, bởi vì khi bản thân đẩy cửa vào cô gái kia đã quay đầu về phía mình.
Chỉ mới mặt này, Lý Miên Miên đã cảm thấy trong lòng buồn bực.
Tóc của cô gái giống tơ lụa, hờ hững khoác trên vai, cô gái có một đôi mắt giống mắt mèo, sáng trong lại mê hoặc, đôi chân dài, ngồi trên ghế kí túc duỗi chân lại càng dài hơn.
Đây là một cô gái có tỉ lệ hoàn hảo.
Vì vậy mấy cái khái niệm về lãnh đạo đối với Chi Chi không có gì quá đặc biệt, cũng giống bố của anh Sơn Quy làm cục trưởng Cục Cảnh sát, bố của Hương Tiến với Tam Bình làm trưởng thôn.
Chu Mộc cũng đã lớn tuổi, tất nhiên có thể nhìn ra được ý đồ khoe khoang của cô gái kia, đáng tiếc là Chi Chi lại không hiểu.
Ông giặt đồ xong, rồi nói với Chi Chi:
Thu dọn xong chưa, đói không, bổ đưa con đi ăn cơm.
Chi Chi nghe thấy có thể đi ăn, làm màu ôm bụng, gật đầu lia lịa:
Rất đói, rất đói rồi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.