Chương 211: Trên đường đi gặp phải màn tỏ tình
-
Hắc Thiên Kim
- Tống Tượng Bạch
- 1682 chữ
- 2022-02-06 10:10:12
Người đến người đi rất đông đúc trên sân trường Học viện Điện ảnh.
Vườn hoa đầy các loài hoa với muôn ngàn màu sắc rực r8ỡ.
Vì thế mà những chú ong lại được dịp bận rộn hút mật.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến nhà cậu ta nuôi gà để phát đạt lên là Lục Tiểu Mãn chỉ cảm thấy có mùi phân gà quanh quẩn bên mũi mỗi khi ở gần.
Không nghĩ rằng chỉ là một câu thuận miệng nói ra của mình mà đối phương lại có thể thi đỗ Học viện Điện ảnh Đại Kinh.
Thật sự là đầu có vấn đề rồi.
Nó được làm từ kim cương.
Lục Tiểu Mãn, tớ thích cậu.
Làm bạn gái tớ nhé.
Khoa Biểu diễn chính là nơi có cảnh sắc đẹp nhất học v3iện.
Khoa này nhiều mỹ nam mỹ nữ nên cũng ở nơi tốt nhất.
Trước cửa khoa chính là một hồ sen vô cùng lớn.
<9br>Bên cạnh hồ sen là quảng trường.
Tớ đã thích cậu từ khi còn học trung học rồi.
Cuối cùng tớ đã có thể thi vào cùng trường với cậu.
Chàng trai đang quỳ một chân đó có giọng nói rất to.
Hình như chàng trai đó đang hét lớn lên vậy.
Nhưng vì để giữ hình tượng thục nữ bấy lâu nay bản thân mình dựng lên thì cô ta không thể nói những câu thô lỗ như vậy.
Ngô Phàm thật sự rất thích Lục Tiểu Mãn.
Hai người là bạn cùng lớp.
Nhưng cứ bơi mãi, bơi mãi, cuối cùng tốc độ của cậu cũng chậm lại.
Vì khi muốn lấy hơi thì phải ngẩng đầu.
Cậu nhìn thấy ban nãy còn có rất đông người đứng ở bên hồ mà giờ đây chẳng còn có mấy ai.
Trên đôi dép ấy có khảm những viên đá với đủ mọi màu sắc tỏa sáng lấp lánh, bàn chân trắng xinh của cô gái vô cùng đẹp mắt.
Chiếc váy cũng rất tinh xảo.
Đi lại gần thì phát hiện ra các khuya trên chiếc váy đều được đính ngọc trai.
Đồng ý.
Đồng ý.
Tuy rằng cũng vẫn có người cảm thấy ghen tị, có người cảm thấy cái tên Lục Tiểu Mãn rất quen.
Nhưng nhìn thấy cảnh tượng này thì nhóm những thiếu nam thiếu nữ đều rất kích động hô hào.
Cái dáng bơi ếch khiến cho cậu trông càng giống một con ếch hơn.
Cậu vô cùng tập trung bơi.
Lục Tiểu Mãn ôm bó hoa đi vài bước đến bên thùng rác, nhét bó hoa đỏ rực vào đấy, rồi rời đi không chút do dự nào.
Mẹ nó, tại sao ông cứ có cảm giác sẽ có thằng nhóc hư đốn nào đó đến cướp con gái của ông đi cơ chứ.
Thật là đáng buồn mà.
Sinh viên đứng xem ở xung quanh đều hô hào:
Đồng ý.
Hóa ra là sinh viên đại học còn có thể như vậy kìa bố.
Lãng mạn quá.
Giống như trong phim vậy.
Chu Mộc nhìn dáng vẻ vui vẻ lại ngây thơ của con gái rồi lại nhìn màn tỏ tình kia, trong lòng của ông cảm thấy không ổn.
Cậu có thể nhìn được sự nỗ lực cầu tiến của Lục Tiểu Mãn.
Hơn nữa Lục Tiểu Mãn vô cùng xinh đẹp, nụ cười tỏa sáng, lại lương thiện, quả là nữ thần trong lòng cậu.
Vì Lục Tiểu Mãn mà cậu không do dự chút nào chọn thi vào Học viện Điện ảnh Đại Kinh, nỗ lực học tập.
Chi Chi đi cùng bố ra ngoài ăn cơm.
Trường học rộng quá nên không biết nhà ăn ở đâu.
Hai người đi theo dòng người đồng nhất.
Tiếng hò reo của người xung quanh làm Lục Tiểu Mãn mất hết kiên nhẫn.
Cô ta đã hẹn với bạn chiều nay đi lượn phố rồi.
Nhìn gương mặt toàn mụn trước đây của Ngô Phàm giờ đã không còn nữa.
Cuối cùng thì trời không phụ lòng người.
Giờ khắc này, cậu quỳ trên mặt đất mà lòng đang sôi trào cảm xúc.
Nhìn ánh mắt của Lục Tiểu Mãn mà mắt cậu cũng vô thức ươn ướt.
Cũng bởi vì màu đỏ của hoa hồng rất bắt mắt.
Đặc biệt càng phát sáng hơn dưới ánh mặt trời.
Ngô Phàm bơi đến bên bờ, trèo lên.
Sinh viên thuộc khoa Biểu diễn giỏi ca múa thì bất cứ lúc nào cũng có thể biến cái 6quảng trường ấy thành sân khấu.
Khác với những quảng trường nơi mà có các cô, các thím đứng nhảy múa, bất kể là thi nhả5y, sân khấu kịch hay một thể loại biểu diễn nào thì sinh viên khoa Biểu diễn đều có thể làm tốt.
Lại thêm việc trẻ trung, xinh đẹp càng làm tăng lên sức thu hút của họ.
So với hồi ngây thơ mới vào lớp mười thì giờ đã có sự khác biệt vô cùng lớn, đẹp trai hơn trước kia một chút.
Nhưng Lục Tiểu Mãn không để ý chút nào.
Người theo đuổi cô ta xếp hàng dài.
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ hứng thú của con gái thì vẫn đi theo sau cô bé xem có gì náo nhiệt.
Sen ở trong hồ nở rộ vào những tháng hè.
Tháng chín thì lại là tháng đã héo rũ.
Ngô Phàm hái được đài sen thì cố gắng bơi trở về.
Lúc nãy thật ra vẫn có người gọi cậu nhưng cậu tập trung bơi quá nên không nghe thấy.
Tay Ngô Phàm giơ cao đài sen, vừa bơi vừa lộ ra nụ cười vui vẻ.
Hái đài sen là chuyện quá đơn giản.
Ngô Phàm chỉ cảm thấy đây là một cách thể hiện sự đồng ý của Lục Tiểu Mãn.
Cậu ra sức bơi về hướng giữa hồ, cảm giác như toàn thân tràn ngập sức mạnh.
Chứng kiến một cặp thành đối cũng là một điều vô cùng lãng mạn.
Lục Tiểu Mãn không ngờ rằng Ngô Phàm lại dũng cảm như vậy.
Trước đây khi còn học cấp ba, mình chỉ trả lời có lệ với cậu ta một câu thôi mà cậu ta đã đỏ hết mặt lên.
Có khi còn không bao giờ gặp lại nữa ấy.
Đối với một người mà gia đình nuôi gà như Ngô Phàm, Lục Tiểu Mãn không có hứng thú chút nào.
Tuy rằng nghe nói bố của Ngô Phàn đã thành lập lên Tập đoàn Thăng Long làm về bất động sản và cũng trở thành một doanh nghiệp mới có tiếng tăm.
Tay cậu cầm đài sen, đi đến chỗ thùng rác.
Nhìn bó hoa hồng rơi xuống đất, cậu cũng quỳ xuống, cúi thấp đầu.
Những giọt nước lấp lánh của cậu con trai rơi lên những cánh hoa hồng.
Lúc này, bên cạnh hồ sen, mọi người đang túm lại thành một vòng tròn.
Một chàng trai đang quỳ một chân xuống, tay cầm bó hoa hồng đỏ rực.
Trước mặt người đó là một cô gái mặc chiếc váy trắng, chân đi một đôi dép bệt rất xinh đẹp.
Nhưng cũng đúng dịp để hái đài sen.
Vào mùa hè, nơi này sẽ có một vài ông lão mang theo giá đỡ máy ảnh đến để chụp hoa sen.
Đôi khi bọn họ còn hợp tác với nhau ngậm một ngụm nước rồi phun ra để tạo hiệu ứng sương mù.
Cô gái ấy rất xinh.
Đứng giữa một dàn tuấn nam mỹ nữ ở Học viện Điện ảnh này vẫn rất nổi bật.
Đây là một cô gái xinh đẹp, nhã nhặn và gia cảnh rất tốt.
Lại càng không có Lục Tiểu Mãn.
Nhưng cậu lại nhìn thấy bó hoa hồng bị nhét ở thùng rác bên cạnh.
Vì bó hoa của cậu rất to nên không thể nhét hết vào trong thùng rác được.
Cô gái ấy để tóc ngắn ngang tai.
Một bên tai đeo hai chiếc thuyền.
Dưới ánh nắng, chiếc khuyên ấy lóe ra ánh sáng chói mắt.
Giáo viên cấp ba mỗi lần nhắc đến đại học thì đều nói:
Lên đại học rồi các em yêu đương cũng không có ai quản.
Đại học là thiên đường tình yêu đấy.
Tình yêu trên đại học là tình yêu đẹp nhất, vân vân...
Nó hàm chứa khát vọng, vui sướng và hơn cả là kích động.
Chi Chi đứng bên cạnh bổ.
Dáng người của cô cao ráo nên không cần kiễng chân cũng có thể nhìn được màn tỏ tình này.
Bàn tay ôm bó hoa hình như cũng đang run rẩy vì đóa hoa hồng kia đang lắc lư.
Lục Tiểu Mãn nhíu mày nhìn nam sinh trước mặt.
Từ cấp ba cái tên Ngô Phàm này đã cứ bám lấy cô ta.
Cô ta chỉ tay về phía hồ sen, nói:
Nếu như cậu có thể hái được đài sen lớn nhất trong hồ sen kia cho tớ thì tớ đồng ý làm bạn gái của cậu.
Nghe thấy vậy, Ngô Phàm kích động đẩy bó hoa đưa cho Lục Tiểu Mãn rồi đứng dậy nhảy thẳng vào hồ sen.
Nhà của cậu ở cạnh hồ.
Từ nhỏ cậu đã quen nghịch nước.
Cô ta không muốn bị làm phiền nên thuận miệng nói một câu.
Nếu như thi đỗ cùng trường đại học thì sẽ suy nghĩ.
Ai biết được thi đại học xong thì ai ở nơi nào cơ chứ.
Nhân vật chính không ở lại nữa nên mọi người cũng dần tán hết đi, chỉ còn lại mỗi chàng trai đang cố gắng bơi lội trong hồ.
Chi Chi đứng ở đó nhìn mọi thứ diễn ra mà ngơ ngác.
Còn nghĩ là sẽ có một chuyện tình đẹp.
Có không ít sinh viên lúc rảnh rỗi, hoặc thậm chí trên đường đi học cũng chọn đi qua chỗ này, mong chờ rằng vô tình có thể nhìn thấy được điều gì hay ho.
Lâu dần, con đường này trở thành nơi đi lại đông đúc nhất của mọi người.
Dù cho nơi cần đến không cần đi qua con đường này thì mọi người vẫn sẽ chọn đi ngang qua nó.
Cuối cùng lại đi đến quảng trường ở bên cạnh hồ sen.
Nơi đó đang tập trung rất đông người.
Chu Mộc không thích những nơi đông đúc.
Không biết đó là nước mắt hay nước hồ đang rơi xuống nữa.
Đột nhiên cậu cảm thấy có người chạm vào mình nên kinh ngạc ngẩng đầu.
Lẽ nào Tiểu Mãn quay lại rồi sao.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.