Chương 218: Tiệc gia đình
-
Hắc Thiên Kim
- Tống Tượng Bạch
- 1920 chữ
- 2022-02-06 10:10:01
Giống như lúc này vậy.
Con gái đứng trên tầng, bà ta đứng dưới tầng, nhưng bà ta lại không phát hiện ra hôm nay con 8gái mình có gì khác.
Nhưng tâm trạng của bà ta lại bị câu nói này của con gái làm cho buồn bực.
Liễu Mạch nhìn thấy chồng và con trai cùng vào cửa thì ngạc nhiên lắm.
Khó mà có được khoảnh khắc hai bố con vừa nói chuyện vui vẻ, vừa có những hành động thay dép đi đi trong nhà vô cùng giống nhau như vậy.
Cảnh tượng này làm lòng Liễu Mạch trở nên mềm mại hơn.
Ngay sau đó lại nghe thấy Lục tiểu thư nói muốn để cho mình ngồi tù.
Đến tận bây giờ anh vẫn còn chưa dám tin vào điều đó.
Thật không ngờ cô vẫn chưa tròn mười tám tuổi.
Chỉ cần nghĩ đến đứa con trai mình vất vả nuôi nấng lại bị một đứa con gái quê cướp mất là bà ta tức giận vô cùng.
Nếu như vậy thì ra đường bà ta sẽ bị cười cho thối mũi mất.
Liễu Mạch tuyệt đối sẽ không để chuyện như vậy xảy ra.
Thật là không biết nếu thằng bé thật sự đem về một đứa bạn gái đến từ nông thôn thì ông cụ có n6gồi yên được không.
Liễu Mạch nói ngữ điệu mang theo ác ý.
Lục Tiểu Mãn lại cứ cười nói:
Ông nội sẽ không quan tâ5m đâu.
Mẹ quên là bà nội cũng là người từ nông thôn lên sao.
Giống như trước giờ chưa bao giờ vui vẻ như thế.
Điều này càng làm cho Liễu Mạch cảm thấy khó chịu.
Đợi đến lúc gặp con bé kia thì bà ta muốn xem xem rốt cuộc là con hồ ly tinh như nào mà còn nhỏ không chịu học hành, lại gian xảo như thế.
Bà ta vô cùng coi thường mẹ chồng.
Có khi ông cụ lại đồng ý thật thì sao.
Nghĩ vậy, trong lòng bà ta dấy lên nỗi sợ.
Việc này khiến bà ta cũng không còn mặn mà gì đến chuyện của con gái với Cao Thành Triển nữa.
Đương nhiên đang lúc ăn cơm, bà ta cũng sẽ không nói thẳng trước mặt chồng mà sẽ nhắc nhở con gái riêng.
Bỗng nhiên nghĩ đến một việc, Liễu Mạch nói một cách hứng khởi:
Sắp đến sinh nhật mười tám tuổi của Tiểu Mãn và Thành Tuấn rồi.
Cô ta cố tình chiếm lấy tình cảm của bố mẹ.
Nhìn thấy ánh mắt thất vọng và xa cách ấy thì cảm thấy vô cùng sung sướng.
Nhưng giờ càng lớn thì cô ta càng cảm thấy em trai mình ngày càng xa cách mình hơn.
Bên trong lớp vải đấy chính là dấu vết bị anh cắn đêm qua.
Thấy vậy, tim anh bỗng đập nhanh hơn.
Tiểu Tiêu vội vàng quay mặt đi, không dám nhìn thêm.
Anh nghe thấy cô quét dọn đang oán trách:
Lục tiểu thư là người khó hầu hạ nhất trong nhà đấy.
Chỉ là nhìn thấy một con sâu thôi mà đem đồ đạc trong phòng đi đốt hết.
Có tiền thì cũng không nên lãng phí như vậy chứ.
Không cần gặp cũng biết chính là cái loại bất chấp tất cả để trèo cao mà.
Đây là lần đầu tiên Lục Cẩm Hoa chú ý nghe về người bạn của con trai.
Bình thường hai cha con rất ít khi trò chuyện với nhau.
Không ai được để lộ ra việc của nhà chủ.
Lục Cẩm Hoa không biết nói dối.
Nhưng cũng không muốn nói về việc của nhà anh em tốt của mình.
Có thể mẹ sẽ vì một câu nói của mình mà rời đi sự chú ý.
Nhưng đứa em trai Lục Thành Tuấn lại sẽ không dễ dàng bị lừa như vậy.
Tuy rằng Lục Thành Tuấn sẽ không quan tâm việc của cô ta, nhưng từ nhỏ Lục Tiểu Mãn đã chán ghét đôi mắt của em trai.
Sự việc cụ thể như nào ông cũng không rõ lắm, chỉ có thể nói qua loa:
Người khác nói như nào thì chỉ cần nghe thôi chứ đừng nghĩ gì.
Dù nhà họ Cao có như nào thì hai nhà chúng ta đều vẫn luôn có quan hệ tốt.
Liễu Mạch cười nhạo trong lòng.
Đến cả chồng mình cũng nói như vậy thì xem ra nhà họ Cao gần đây quả thật là gặp chút rắc rối rồi.
Liễu Mạch đột nhiên nói:
Tiểu Mãn, con với thằng bé Thành Triển kia thế nào rồi.
Tối qua không phải còn rất vui vẻ hẹn thằng bé cùng đi chúc mừng năm học mới sao.
Lục Tiểu Mãn cúi đầu nói:
Không như nào cả.
Tối qua anh ấy có chuyện nên về trước.
Lục Cẩm Hoa nói:
Tiểu Mãn còn nhỏ, còn chưa đủ mười tám.
Thằng bé T3hành Tuần này càng ngày càng trở nên bướng bỉnh.
Lúc nhỏ thì còn nghe lời.
Giờ được ông nội dạy thì ngày cà9ng có chủ kiến rồi.
Nghĩ như vậy, Liễu Mạch cảm thấy vô cùng buồn bực.
Giờ còn chưa yêu nhau mà đã khiến cho con trai nghe lời răm rắp như thế rồi thì sau này chẳng phải bà ta phí công sinh một đứa con trai rồi sao.
Vứt cho mẹ mình một vấn đề nan giải xong, Lục Tiểu Mãn quay về phòng tắm cả buổi chiều.
Sao hai bố con lại về cùng lúc thế này?
Anh gặp lúc Thành Tuấn đang chụp cảnh hoàng hôn liền xuống xe đi bộ cùng thằng bé về nhà.
Liễu Mạch vờ hỏi han:
Hôm nay đi chơi với bạn thế nào? Có vui không con?
Tâm trạng hôm nay của Lục Thành Tuấn rất tốt nên không có chút đề phòng nào với mẹ.
Nghe mẹ hỏi như vậy cậu liền vui vẻ trả lời:
Con đi ăn sáng và ăn trưa với bạn.
Sau đó đi dạo ở công viên một lúc rồi về.
Ban nãy nghe những lời kia của con gái thì Liễu Mạch biết bạn mà con trai mình nhắc đến chính là đứa bạn qua thư nhà quê kia.
Thằng bé luôn dùng đôi mắt ngập nước ấy nhìn cô ta, giống như nó biết tất cả vậy.
Điều này làm Lục Tiểu Mãn luôn cảm thấy rất khó chịu.
Vì vậy từ nhỏ cô ta đã thích bắt nạt em trai.
Còn nhớ năm đó người thân của bà nội từ dưới quê lên chơi.
Thế mà thật sự là một gã nông dân đấy.
Buồn cười chết mất.
Liễu Mạch nhớ lại, quả thật là có chuyện như vậy.
Còn có không ít người hỏi thăm em đấy.
Nhưng cũng có vài người nói nhà họ Cạo gần đây có chút chuyện...
Nói những lời này ra, Liễu Mạch cũng không ngại có người hầu ở đây.
Vì những người muốn làm ở đây trước tiên đã phải ký hợp đồng bảo mật rồi.
Phải đặt một chiếc nồi sắt lên bếp ngoài sân vườn.
Sau đó dùng củi lửa để nhỏ từ từ xào.
Xào cho đến khi nào nước trong nồi gần cạn mới có thể ăn.
Thảo nào con trai mình lại đòi học Học viện Điện ảnh bằng được.
Cái gì mà yêu nhiếp ảnh cơ chứ.
Hóa ra là vì con bé nhà quê kia lại học ở Học viện Điện ảnh Đại Kinh.
Điều này lại làm cho Lục Tiểu Mãn thêm khó chịu.
Không biết bắt đầu từ lúc nào mà em trai lại đối xử với đứa bạn qua thư dưới quê còn tốt hơn mình.
Sau khi ngâm nước khiến cho da trở nên trắng bệch, Lục Tiểu Mãn viện cớ nhìn thấy có sâu ở trên giường để thay hết ga giường và vỏ chăn đi.
Bếp trưởng khá quý cậu nhóc chăm chỉ này.
Ông đưa cho anh một đôi găng tay rồi bảo anh giúp việc vặt.
Khi Tiểu Tiêu đẩy chiếc xe đựng khay thức ăn vào phòng thì có thể nhìn thấy ngay Lục Tiểu Mãn đang ngồi cạnh mẹ mình, mặc một chiếc váy lấp lánh màu trắng giống như một cô công chúa.
Hay là lúc đó chúng ta tổ chức một bữa tiệc sinh nhật, gọi bạn bè của hai đứa đến cho vui vẻ.
Liễu Mạch thích nhất là tổ chức các bữa tiệc.
Lục Tiểu Mãn hôm nay không có tâm trạng gì, chỉ nói:
Thế nào cũng được ạ.
Tiểu Tiếu lại càng cúi thấp đầu hơn.
Lúc sáng hai người vừa mới trải qua một cuộc vui, cơ thể vẫn còn quấn lấy nhau.
Tuyệt đối không được.
Con dâu của Liễu Mạch làm sao có thể là một đứa con gái từ dưới quê lên cơ chứ? Không môn đăng hộ đối.
Dù chỉ là yêu đương thôi cũng không được.
Thành Tuấn ngây thơ quá nên mới dễ bị lừa.
Bữa tối tràn ngập đồ ăn, ánh nến và rượu vang.
Lái xe Tiểu Tiêu cũng đến để giúp đỡ vì nồi thịt cừu kia rất khó làm.
Em vội cái gì chứ.
Việc quan trọng nhất của con bé bây giờ là học tập.
Liễu Mạch nhấp một ngụm rượu:
Không phải em muốn vội mà thằng bé Thành Triển ấy vô cùng xuất sắc.
Ai cũng biết mà.
Cái ga giường kia giá mấy vạn tệ đây.
Chậc chậc...
Lửa đốt tấm ga trải giường xinh đẹp kia cháy hừng hực, lóe ánh lửa hắt lên gương mặt đen thui của Tiểu Tiểu khiển nó càng trở nên tối tăm hơn.
Anh đứng ngây người như phỗng, không biết đang nghĩ gì.
Liễu Mạch đã chuẩn bị bữa tối một cách rất tỉ mỉ.
Đương nhiên là bà ta không nấu mà chỉ yêu cầu phòng bếp làm.
Mặt trời bắt đầu khuất sau núi.
Cô ta ăn mặc vô cùng đoan trang.
Đến cổ áo cũng là cao cổ có lớp hoa văn.
Bên ngoài lớp cao cổ kia là một chuỗi vòng đá quý lấp lánh.
Nhìn thấy mặt con trai mình bỗng đỏ lên, ông bèn đùa:
Không phải là có bạn gái đấy chứ.
Ông cũng không ngờ rằng con trai lại không phủ nhận mà ngại ngùng nói:
Có cơ hội con sẽ dẫn bạn ấy về nhà chơi.
Bạn ấy giản dị lắm.
Con trai khi nhắc đến đứa con gái nhà quê kia thì vô cùng vui vẻ.
Khuôn mặt tràn ngập ý cười.
Anh đặt đĩa thịt cừu lên bàn ăn một cách cẩn thận, giúp đỡ đầu bếp phân chia dao dĩa và thịt cừu.
Từ đầu đến cuối Lục Tiểu Mãn đều không nhìn Tiểu Tiểu lấy một lần.
Dù cho anh có đang đứng ngay trước mặt cô.
Sau đó bảo cô giúp việc đốt hết đi.
Lúc này cô ta mới hài lòng.
Tiểu Tiểu vừa mang thịt cừu về thì nhìn thấy lò đốt đang lên lửa.
Bà ta ghét vô cùng.
Nhưng khuôn mặt vẫn lộ ra nụ cười đúng mực:
Khó khăn lắm Thành Tuấn mới có được người bạn tốt như vậy.
Lần sau nhớ dẫn bạn đến nhà mình chơi nhé.
Nói vậy nhưng trong lòng Liễu Mạch lại nghĩ: Tỉnh Cam Tây nghèo như vậy mà có thể thi đỗ Học viện Điện ảnh Đại Kinh thì con bé kia phải vô cùng mưu mô.
Điều này làm anh càng thêm sợ hãi hơn.
Nhưng ngoài ra còn có cả một cảm giác kích động lạ thường.
Nhớ đến cảnh tượng Lục tiểu thư nằm ở dưới người mình đêm qua, anh lại có chút hưng phấn.
Thật may là anh có nhớ đeo
áo mưa
.
Liễu Mạch nhìn Tiểu Tiểu hình như có liếc nhìn mình một cái rồi lại vội vàng cúi đầu.
Thậm chí cậu ta còn lùi về sau một chút, bộ dáng hoảng sợ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.