Chương 220: Thầy giáo quân sự


Cậu không quên được cảm giác bản thân dũng cảm nhảy vào trong hồ nước lạnh bằng ấy.

Cậu không quên được lúc quay trở lại bờ bị cơn gió 8lạnh thổi qua và cảm giác lạnh từ trong tim gan.

Bông hoa hồng còn nằm trong sọt rác.
Cũng đúng, ngày hôm đó cậu quá thảm, ướt như chuột lột, vẻ mặt chắc cũng rất dữ tợn.

Ăn đài sen ngon không?
Ngô Phàm hỏi.

Ồ, là cậu à.
Cô ấy cầm đài sen nhảy tung tăng rời đi.
Cậu còn nghe được giọng nói ngọt ngào của cô ấy:
Bố ơi, đài sen này ăn ngon lắm, vứt đi thì rõ phí.
1 Cậu cảm thấy mình thật ngốc.
Thế nhưng có ngốc hơn nữa thì cậu cũng đã vào ngôi trường này rồi.
Thế nhưng có một thầy giáo trông có vẻ hơi lạc quẻ.
Cậu ngồi ở một bên xem tài liệu.
Không đúng, chắc là đang giả vờ xem tài liệu.
Thế nhưng lúc này cậu mới phát hiện hóa ra có một cô gái xinh hơn Tiểu Mãn.
Hơn nữa, cô bạn này trông thật sạch sẽ.
Nhìn nụ cười của cô, nhìn cô nói chuyện đều cảm thấy sảng khoái vô cùng.
Các học sinh mới không hiểu vì sao đi quân sự cũng cần phải nghi thức thế này.
Ngoài các lãnh đạo ra còn có một nhóm các thầy giáo quân sự trẻ trung.
Nghe nói đều là các đàn anh của trường Quốc phòng.
Không hề có chút giả tạo nào cả.
Những bạn nam bình thường sẽ không thể nhận ra bạn nữ nào giả tạo hay không.
Thế nhưng Ngô Phàm dường như quan sát Lục Tiểu Mãn mọi lúc mọi nơi.
Các đàn anh nói học sinh mới sẽ bị dày vò thảm lắm.

Đến đây.
Ngô Phàm chạy nhanh về phía trước.
Cậu hơi sợ sẽ nhìn thấy Tiểu Mãn.
Thực ra cậu càng có chút hi vọng sẽ gặp được Tiểu Mãn.
Đương nhiên như vậy đã đủ để huấn luyện quân sự cho đám học sinh mới của Học viện Điện ảnh như bọn họ rồi.
Trên bậc phát biểu, các vị lãnh đạo ngồi nghiêm chỉnh.
Những anh thầy giáo đứng một bên trông rất kích động.
Nam sinh kia rời đi.
Lúc chỉ còn lại nữ sinh kia, cậu nhìn mái tóc dài của cô, mũ còn đang đội hơi lệch, vẻ mặt cậu mới hiền hòa hơn.
Thậm chí còn có một chút cưng chiều trong ánh mắt.
Cậu lại đi qua hồ sen với những bông hoa sen bội thu, trong lòng Ngô Phàm thấy bí bách.
Thế nhưng rất nhanh đã có tiếng gọi của bạn cùng phòng cắt ngang suy nghĩ của cậu.

Nhanh lên Ngô Phàm, đến muộn là bị phạt chạy đấy.
Cậu vừa đi xuống là liền đi thẳng đến lớp của khoa tiếng Trung.
Chi Chi vẫn còn đang đứng nói chuyện với bạn cùng phòng ở trong hàng.
Bỗng nhiên thấy mọi người xung quanh im bặt.

Thầy giáo đó đẹp trai quá.

Có sức hút quá đi.

Góc nghiêng thật sự đẹp trai muốn chết.
Trong lòng Lục Tiểu Mãn vừa đắc ý vừa tự hào.
Mắt nhìn của cô ta là tốt nhất, anh Thành Triển ưu tú trong mọi mặt.
Cao Thành Triển không hề quan tâm đến tiếng hét của người khác.
Dưới ánh nắng, anh Thành Triển mặc một bộ đồ lính, quá là có sức hút.
Dáng người cao cùng đôi vai rộng, tấm lưng thẳng, đôi chân dài và khuôn mặt anh tuấn đi cùng với bộ quân phục khiến anh Thành Triển quyến rũ không ai bằng.
Không ngờ anh Thành Triển sẽ đến đây làm thầy giáo.
Cậu rất dễ dàng so sánh người con gái khác với Tiểu Mãn.
Cậu không biết từ lúc nào cậu lại đi đến trước mặt người con gái này.
Cậu thấy cô dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn mình, cô lại không hề nhận ra mình.
Tóc của cô ấy rất dài.
Mái tóc vừa đen vừa thẳng.
Cô mặc một bộ đồ rằn ri, eo rất thon, thắt lưng của cô hình như rộng hơn so với người khác.
Cô ngẩng đầu nhìn thấy người mặc quân phục đứng trước mặt mình.
Người ấy cao hơn mình rất nhiều, chặn lại cả ánh nắng ở phía trước cố.
Cô híp mắt nhìn đối phương.
Đại tướng Cao ngồi chính giữa bậc phát biểu, đang nghe các vị lãnh đạo báo cáo công việc.
Thực tế là ông đang chú ý vào cháu của mình.
Ông nhìn theo tầm mắt của nó xuống đám người kia.
Bạn cùng phòng của cậu lập tức kéo cánh tay của cậu, kích động hỏi:
Cậu quen bạn ấy à? Chắc chắn là hoa khôi mới của trường, nghe nói năm nay khoa Biểu diễn thất bại, nữ sinh xinh đẹp nhất lại học khoa tiếng Trung.
Ngô Phàm muốn gật đầu mới nghĩ ra mình căn bản không biết tên của cô ấy.
Trên bậc phát biểu, các lãnh đạo nhiều một cách lạ lùng.
Đoàn lãnh đạo của trường đều xuất hiện cả rồi.
So với những sự chế nhạo từ người khác, Ngô Phàm cảm thấy khó chịu và uất ức hơn là lúc mình thảm hại như thế lại có một bạn nữ chạy đến xin đài sen.
Cậu muốn khóc quá.
Đặc biệt là khi nhìn thấy cô ấy xinh hơn cả Tiểu Mãn.
Những thầy giáo trẻ tuổi đi đến phía trước hàng ngũ của lớp mình.
Những sinh viên quốc phòng đã trải qua huấn luyện nên tư thể đi có một vẻ đẹp trông thật nghiêm chỉnh.
Lục Tiểu Mãn vốn dĩ đang buồn bực chán nản.
Trước đây cô ta chưa từng nghe nói đến.
Anh đến đây là vì mình sao? Nghĩ đến điều này, Lục Tiểu Mãn liền đỏ mặt, tim đập thình thịch.
Thế nhưng cô ta lại nhìn thấy anh Thành Triển chỉ đi qua lớp của mình, đám con gái đã gào thét, cười nói ầm ĩ.
Trong lòng cậu có chút rã rời.
Tiểu Mãn là mục tiêu để cậu phấn đấu thi vào Học viện Điện ảnh Đại Kinh.
Đột nhiên mục tiêu này không còn nữa, cậu liền cảm thấy ngôi trường này không còn ý nghĩa gì cả.
Cô ta ghét học quân sự vì sẽ bị phơi nắng đen da.
Cô ta ghét việc luyện tập xếp hàng ngu ngốc này.
Thế nhưng không ngờ lúc cô ta ngẩng đầu lên lại nhìn thấy anh Thành Triển.
Đôi chân cô đi đôi giày da nhỏ, dáng người rất cao.
Cô thật sự xinh đẹp.
Ngô Phàm vẫn luôn thích Lục Tiểu Mãn, cậu luôn cảm thấy Lục Tiểu Mãn là cô gái xinh nhất mà cậu từng gặp.
Mọi thứ đều như đang chứng kiến sự thảm 3hại của cậu.
Mới đến trường ngày đầu tiên cậu đã trở nên nổi tiếng.
Lúc trở về ký túc xá, cậu có thể nghe thấy tiếng bạn cùng 9phòng cười cợt:
Nghe nói có một tên ngốc tỏ tình với hoa khôi Lục Tiểu Mãn của khoa Biểu diễn.
Ánh mắt của cậu vẫn lướt đến đám học sinh ở phía dưới.
Đặc biệt là khi một nam sinh chạy đến chỗ một nữ sinh nói chuyện, mỉm cười và lại còn ngượng ngùng.
Tầm mắt của cậu có chút nghiêm khắc.
Thế nhưng cuối cùng cậu lại không gặp được Tiểu Mãn.
Lúc cậu xếp vào hàng của lớp mình thì nhìn thấy bên cạnh là khoa tiếng Trung.
Mà cả cô gái tim mình để lấy đài sen cũng đang đứng ở đó.
Tỏ tình không thành công liền nhảy xuố6ng hồ..
Không phải do tỏ tình không thành công nên nhảy xuống hồ.
Nhưng cậu cũng không muốn giải thích gì nữa.
Đó chính là kh5ông thành công.
Thế nhưng học sinh bên dưới quá đông nên cũng không biết nó đang nhìn ai.
Dù sao cũng không cần gấp, chắc chắn sau này sẽ biết.
Cùng với tiếng chuông reo là ánh mặt trời dâng cao, lá cờ đỏ tung bay.
Ngon lắm, đài sen mà cậu hái chín cả rồi, ăn ngon lắm luôn.
Cảm ơn cậu nha.
Chi Chi phải nhờ câu nhắc nhở kia mới nhớ ra, cô nhìn người này rồi lại nói thêm một câu:
Cậu mặc đồ rằn rì trông đẹp hơn hôm qua nhiều đó.
Ngô Phàm lập tức đỏ mặt.
Nghe thấy tiếng còi, cậu quay người trở về hàng ngũ của lớp mình.
Cậu còn phải tham gia huấn luyện quân sự nữa.
Cậu thi vào khoa Nhiếp ảnh.
Cậu mặc bộ đồ rằn ri cười nói với bạn cùng phòng đi ra ngoài.
Cô chỉ thấy người ấy vươn tay đeo lại mũ trên đầu cho mình.


Bạn học Chi Chi, bắt đầu huấn luyện quân sự rồi.

Không được phép nói chuyện.
Chi Chi hơi mơ màng sau đó mới nhận ra.

Không thể tin được, người trước mặt cô lại là Thành Triển! Đã mấy năm không gặp, cậu vẫn là thầy giáo quân sự của mình.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hắc Thiên Kim.