Chương 238: Được cứu rồi


Cơn nghiện thuốc của ông cũng không quá nặng.

Chỉ là vào giờ này rồi mà không hút thuốc thì sẽ buồn ngủ.

Thế nhưng nếu b8ảo ông đi ngủ thì ông lại không nhắm mắt được.
Thế nhưng lúc này, ông đang rất tập trung hút thuốc, đôi mắt đỏ ngầu nhìn vào bức tranh trước mắt.
Bức tranh vẽ một con hổ.
Một con hổ sinh động như thật.
Trên khuôn mặt nở nụ cười nhẹ, tỏ vẻ hào phóng đợi xem dáng vẻ ông chống đối tối thế nào.
Kết quả là không ngờ rằng Phó trưởng khoa Lưu lại đập bàn thêm cái nữa.
Một lúc lâu sau, ông ta hét lớn:
Tốt!
Điều này dọa cho các giáo viên suýt ngủ gật trên ghế giật mình mà tý nữa thì ngã từ ghế xuống đất.
Đây quả là một hạt giống tốt.
Lý Chính Kỵ đã làm Trưởng khoa Mỹ thuật được nhiều năm, cũng có tài năng và thực lực.
Bản thân ông cũng chính là Phó chủ tịch Hiệp hội Mỹ thuật Hoa Hạ.
Việc ông ta đập bàn mắng chửi lãnh đạo là chuyện thường xuyên, mấy vị lãnh đạo thì nghĩ ông ta sắp nghỉ hưu rồi nên cũng không quá quan tâm.
Thế nhưng hôm nay thấy ông ta đập bàn, Lý Chính Kỵ lại không hề sợ sệt.
Ít nhất ông còn chuẩn bị được một trăm lý do chuẩn bị phản kích lại ông lão đồng nghiệp này.
Thế nhưng nếu có người khác chống đối lãnh đạo thì thực ra đây là một chuyện rất sảng khoái.
Thậm chí còn cảm thấy nếu có hạt dưa ở đây thì tốt biết bao nhiêu...
Lý Chính Kỵ đã có chuẩn bị, không hề lo lắng gì cả.
Lý Chính Kỵ ngơ ngác.
Sau đó, Phó trưởng khoa Lựu cầm bức tranh bằng đôi tay run rẩy, khuôn mặt đỏ bừng, kích động nói:
Sáu mươi năm rồi, 60 năm rồi, cuối cùng ta cũng đợi được một mầm non tốt chính công, khoa Mỹ thuật của chúng ta được cứu
rồi...

Những con hổ trong vườn thú đều bệnh tật đầy mình, thậm chí còn gầy yếu.
Thế nhưng con hổ trong bức tranh này lại vô cùng khỏe mạnh và sống động.
Hoàn toàn không thể nhìn ra điểm nào có vấn đề.
Trưởng khoa Lý Chính Kỵ lấy bức tranh vẽ con hổ mà mình đã xem suốt hai ngày nay ra, nói:
Tôi thấy bức tranh này rất tốt, có thể xếp đứng đầu.

Lúc này, Phó trưởng khoa Lưu vẫn luôn thích phản bác lại Trưởng khoa Lý đột nhiên đập bàn thật mạnh.
Phó trưởng khoa Lưu tuy là phó trưởng khoa nhưng tuổi đã lớn, sắp phải nghỉ hưu, cũng là người quyền cao chức trọng.
Nếu như bắt buộc phải chỉ ra thì đó chính là ánh mắt của con hổ này quá ấm áp.
Ánh mắt rất thân thiết, thậm chí có cả tình cảm quấn quýt chứ không hề có chút hung ác nào.
Bức tranh thật sự rất đẹp.
Ngay cả nhúm lông bị lẫn hai màu ở dưới cằm nó cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Thật sự giống như một bức ảnh được chụp ra từ máy ảnh.
Bây giờ người ta rất ít khi gặp được một con hổ to lớn như vậy ở hiện thực nữa.
Lý Chính Kỵ hắng giọng, đáp:
Lão Lưu, ngài năm nay mới có 59 tuổi.
Thầy giáo Thôi trẻ tuổi ở bên cạnh cũng có chút không phục:
Phó trưởng khoa Lưu, khoa Mỹ thuật của chúng ta rất tốt.
Chỉ là một bức tranh thôi mà, có cần quan.
Thầy Thôi chưa nói xong thì đã bị một đống tranh đập vào đầu.
Phó trưởng khoa Lưu tiện tay cầm động tranh tham gia dự thi của các học sinh ném về phía đó.
Con của ông năm nay cũng mới học đại học năm nhất mà lại học ở bên Đông Sơn nên vợ ông lo lắng đã phải theo cùng nó sang bên đó.
Vừa hay ở nhà một mình, không ai làm phiền nên ông đã xem tranh đến tận hơn nửa đêm.
Đôi mắt của ông cũng đã đỏ rực.
Ông ta cứ suốt ngày cậy già mà lên mặt.
Sự tinh túy của bức họa nằm ở chỗ đây không phải một con hổ bình thường đơn giản, quan trọng là đôi mắt của nó! Vẽ tranh rất dễ, vẽ giống cũng rất dễ, thế nhưng có thể vẽ ra tình cảm trong tranh thì không hề dễ.
Đây là một bức tranh chan chứa tình cảm.
Bức tranh này có thể khiến người ta đắm chìm suy nghĩ trong đó.
Nhìn thấy Phó trưởng khoa Lưu lại đập bàn, những giáo viên khác cúi thấp mặt, im lặng chuẩn bị xem chuyện hay.
Bọn họ không phải là một ông lão nên không dám tùy tiện chống đối lãnh đạo.
Trước mặt ông là một cái bàn rất to, phía trên bày đầy những bức tranh.
3Đây là cuộc thi lần này của khoa Mỹ thuật.
Mỗi năm, học sinh mới đều sẽ có một cuộc thi thể này.

Phì...
Nhìn tranh quá nhập tâm khiến cho điếu thuốc của Lý Chính Kỵ đốt bỏng đầu ngón tay.
Thứ hai là ngày họp tập trung.
Các giáo viên, chủ nhiệm lớp của khoa Mỹ thuật ngồi ở trong phòng họp rộng lớn, từng người nhận xét từng bức tranh.
Lý Chính Kỵ ngồi ở bên cạnh cũng suýt bị ném trúng.
Ông vội vàng chuồn xa ra một chút.
Phó trưởng khoa Lưu trừng to đôi mắt, cả người giống như đang luyện công phu con cóc mà thổi khí.
Có phải là hạt giống ư9ơm mầm của mỹ thuật hay có thiên phú hay không, về cơ bản đều có thể nhìn ra được.
Tuy rằng trong Học viện Điện ảnh Đại Kinh, k6hoa Mỹ thuật không quá nổi tiếng, thế nhưng họ cũng đã đào tạo ra rất nhiều nhân tài giỏi giang.
Lý Chính Kỵ vô cùng có trách n5hiệm.
Những giáo viên khác nhìn Tiểu Thôi trẻ tuổi với con mắt đồng tình.

Cần gì phải đưa đầu ra chịu chém như thế.

Cho dù em gái cậu tham gia cuộc thi này cũng không cần đến mức như vậy.

Đối đầu với lão Lưu á, ông ta đến cả hiệu trưởng cũng dám chống đối lại đấy.


Không có kiến thức thì làm sao biết được! Cậu thì biết cái khỉ gì! Đây là con hổ bình thường sao? Tôi nói cho cậu biết, đây là cách vẽ cổ phong nguyên sơ, không có kỹ năng mười mấy năm, không có thiên phú thì hoàn toàn không thể vẽ ra một con hổ sinh động thế này đâu! So với bức tranh này thì những bức khác chỉ là các thôi! Rác rưởi!
Lão Lưu vừa nói vừa ôm ngực, kích động đến không kiềm chế được nữa, suýt chút nữa thì nhảy cả tim ra ngoài.

Mọi người đều không còn muốn an ủi cho Tiểu Thổi đang ấm ức kia nữa.

Họ vội vã chạy đến đỡ Phó trưởng khoa Lưu.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hắc Thiên Kim.