Chương 239: “cướp” người
-
Hắc Thiên Kim
- Tống Tượng Bạch
- 2151 chữ
- 2022-02-06 10:10:53
Thế nhưng bây giờ thật là lạ lùng, hai người cùng nhau đi trên hành lang, đi song song với nhau, trên đường đi còn nói chu8yện với nhau.
Nhân tài như vậy mà đi học cái gì ở khoa tiếng Trung chứ.
Lãng phí, quá là lãng phí.
Phó 3khoa Lưu tỏ vẻ đau lòng nhức óc.
Khối thứ hai do hoàng hậu sử dụng, gọi là Phụng Hà...
Kinh đường mộc là một khối gỗ cứng hình chữ nhật có góc cạnh, lớn nhỏ thường là vừa tay người cầm.
Dùng để đập xuống bàn thu hút sự chú ý của đối phương, thường được sử dụng bởi vua, chúa, quan huyện,...
Giọng nói cô gái trong trẻo ngọt ngào, khuôn mặt xinh đẹp, nói chuyện khiến người ta say mê.
Khoa Biểu diễn vốn luôn kiêu ngạo, tiền lương của giáo viên bên đây cũng cao hơn các giáo viên khoa khác.
Tất nhiên là lương cơ bản thì giống nhau, nhưng các loại tiền phụ cấp thì vượt xa mức lương cơ bản.
Không, không.
Hai người tranh nhau như vậy cũng không có tác dụng, tôi cũng không phải là người có thể quyết được.
Chuyện này phải hỏi em sinh viên đó có muốn hay không.
Nghe Lão Liêu nói như vậy, Trưởng khoa Đổng, Trưởng khoa Lý, Phó khoa Lưu đồng thời thở dài một hơi.
Chả trách khoa tiếng Trung không bao giờ phất lên, có chút chuyện cỏn con cũng chậm chạp không quyết được.
Trên đường đi, so với Lý Chính Kỵ, Đổng Bá nhiện tình nói chuyện hơn.
Mặc dù Phó khoa Lưu nổi tiếng ngang ngược, nhưng trên đường đi vẫn nói chuyện với trưởng khoa Đông rất vui vẻ.
Khi đến khoa tiếng Trung, nơi này còn không bằng khoa Mĩ thuật.
Đổng Bá nhẹ nhàng nói:
Tôi đến khoa tiếng Trung tìm Lão Liêu.
Vừa hay, chúng tôi cũng đi tới khoa tiếng Trung tìm Lão Liều này, tiện đường thì cùng đi thôi.
Lão Lưu mặc dù hay giận dỗi, nhưng cũng không phải kiểu người vô duyên vô cớ giận dỗi người khác.
Thế là thành một nhóm ba người.
Họ cùng nhau đi tới khoa tiếng Trung.
Không phải là giáo viên, tôi muốn một sinh viên bên khoa thầy.
Phó khoa Lưu vốn định khách khí định nhường Đồng Bá nói trước, nghe thấy như vậy, Đổng Bá còn nói chưa hết câu thì đã chen ngay vào.
Lão Liêu, chúng tôi đến đây cũng là tìm sinh viên khoa thầy, là sinh viên Chu Chi Chi của khoa tiếng Trung các thầy.
Chuyển em ấy sang khoa của tôi đi, chứ đừng để kéo dài thời gian của em ấy ở khoa này nữa.
Phó khoa Lưu nói chuyện vô cùng khó nghe, cái gì mà kéo dài thời gian ở khoa tiếng Trung.
Ông ấy đứng dậy, trên tay vẫn còn cầm cục chặn giấy.
Chi Chi không biết thầy giáo gọi mình đến đây làm gì, nhưng cô cũng không có căng thẳng mà mở miệng trước:
Cái Áp Phương trong tay thầy trông đẹp quá.
Trưởng khoa Liêu cực kì thích cục chặn giấy trong tay, lần đầu nghe thấy cái này gọi là Ái Phương, mặt có chút khó hiểu.
Đây là món đồ được tìm thấy ở quê thầy, thầy thấy cũng nặng nặng, nên làm cục chặn giấy.
Cái thấy cầm chắc chắn mà nói là một loại kinh đường mộc, cả thế giới này chỉ có tám khối kinh đường mộc, khối quý giá nhất được hoàng thượng dùng, gọi là Long Đản, tục ngữ nói, chỉ cần đế vương đập một cái là đất trời kinh động...
Bây giờ rất ít khi nghe thấy có người gọi ông ấy là thầy, đại đa số đều gọi là Trưởng khoa Liêu.
Thấy cô gái đứng trước mặt, Lão Liêu cũng cảm thấy kinh ngạc.
Gật gật đầu, ông ấy bảo em sinh viên ngồi xuống.
Vóc dáng cao gầy thon thả, hoàn toàn không tìm ra được một khuyết điểm nào, quan trọng hơn là cô gái trông rất có khí chất, sạch sẽ, vui vẻ, khiến người khác chỉ cần nhìn qua là thấy động lòng.
Chi Chi từ nhỏ đã quen với việc bị người khác nhìn chằm chằm, nên vẫn rất tự nhiên đến phòng làm việc, có nhìn thấy một ông bác tóc để dài ngang vai, tóc đã bạc trắng rồi, hơi xoăn, nụ cười trên khuôn mặt phúc hậu, khóe miệng hai bên nhếch lên, nhìn qua có vẻ là người rất thân thiện, trên tay ông cầm một khối gỗ đen sì sì.
Bởi vì ông nội rất thích chơi với đồ mộc, cất giữ rất nhiều món đồ cổ làm bằng gỗ, từ khi năm tuổi, ông đã cầm những món đồ gỗ giống nhau kể cho Chi Chi các câu chuyện.
Lúc này liền nghe thấy Phó khoa Lưu đập bàn to tiếng:
Tôi nhìn thấy tranh vẽ của em Chi Chi, em ấy là một hạt giống tài năng.
Người ta phải dựa vào tài năng và học vấn thì mới thành công, chứ ai dựa vào khuôn mặt với dáng người.
Trưởng khoa Đông và ông lão kia nói không thống được, không để ý tới ông ta nữa, Đổng Bí quay đầu sang nói với lão Liêu:
Trưởng khoa Liêu, tôi muốn nhờ thầy xử lý giúp chuyện chuyên khoa của Chu Chi Chi.
Để em ấy sang khoa Biểu diễn tôi đi.
Đám người chờ một hồi, Chi Chi được gọi đi đến.
Dù sao cũng đang ở địa phận của khoa tiếng Trung, thấy sinh viên đi tới, mấy vị kia không có tranh nhau nói, vẫn là muốn cho Lão Liêu chút mặt mũi, để cho ông ấy nói trước, cũng liệu để ông ấy trước mặt mọi người không quá thiên vị ai.
Chi Chi đang học ở trong lớp, đột nhiên bị giáo viên gọi đi, nghe nói là trưởng khoa muốn tìm cô.
Thấy đột nhiên có một đống người đến tìm mình, Lão Liêu bị dọa cho giật mình.
Khoa tiếng Trung ngày thường vốn không có việc gì, vai trò ở trong trường cũng không bằng khoa Mĩ thuật, không biết mất người này đến đây tìm mình có việc gì.
Trên đường đến đây Đồng Bá và Lão Lưu nói chuyện rất thoải mái nên ông ta cũng thay đổi tính nết, nhường cho Đổng Bá lên tiếng trước.
Xã hội bây giờ, làm ngôi sao địa vị cao, thu nhập cao, Chi Chi là một nhân tài, ở khoa tiếng Trung quả thật là trì hoãn em ấy.
Tôi lấy danh dự ra để bảo đảm, nhất định sẽ nghiêm túc bồi dưỡng em ấy.
Lão Liêu vẫn không trả lời, lại nghe thấy trưởng khoa Lý, khuôn mặt đau lòng nhức óc nói:
Người đẹp nhiều như vậy, đâu thể ai ai cũng thành ngôi sao? Chu Chi Chi quả thật có thiên phú vẽ tranh, cô bé là một nhân tài trăm năm có một.
Nếu cô bé đến khoa chúng tôi, toàn khoa chúng tôi sẽ đặc biệt đào tạo cô bé.
Thấy đám người lại định cãi vã, Lão Liêu vội vàng mở miệng:
Trưởng khoa Đông, Trưởng khoa Lý.
Được rồi, gọi em sinh viên đó tới đây.
Phó khoa Lưu cảm thấy đứa trẻ vẽ tranh đẹp như vậy, thì chắc chắn sẽ thích vẽ vời, tất nhiên sẽ đồng ý chuyển sang khoa Mĩ thuật.
Ông đập bàn đồng ý.
Trưởng khoa Đông không có căng não tranh cãi với hai người kia nữa, cũng đồng ý.
Tôi đến là để tìm Chu Chi Chi, cô bé trông xinh xắn, tài nghệ tốt, có tố chất ngôi sao trời sinh, thì đến khoa Mĩ thuật làm cái gì?
Lúc này, Lý Chính Kỵ vốn dễ tính cũng không nhịn được nữa, nhảy luôn vào miệng Đồng Bá:
Cô bé đó có thiên phú hội họa, một họa sĩ trời sinh, đến khoa Biểu diễn làm cái gì, lãng phí nhân tài.
Trưởng khoa Liêu ở một bên vẫn chưa mở miệng.
Vậy mà trưởng khoa biểu diễn với trưởng khoa mĩ thuật đã tranh cãi với nhau rồi.
Các giáo viên bên cạnh yên lặng hóng hớt.
Nhưng Lão Liều tính tình rất tốt, không làm căng lên.
Không ngờ Trưởng khoa Đông lại là người làm căng trước.
Lão Lưu, thầy lại đến đây làm loạn cái gì vậy.
Trưởng khoa khoa Mĩ thuật còn có phòng làm việc riêng, Lão Liêu của khoa tiếng Trung phải làm việc chung với các giáo viên khác ở trong một phòng làm việc lớn.
Điểm khác biệt duy nhất là chỗ ngồi của ông cạnh cửa sổ, có thể nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài.
Trưởng khoa Liêu rất thích thư pháp, thích đồ cổ, tay ông đang sờ sờ cái cục chặn giấy đen sì, sờ đến mức bóng nhẫy.
Đổng Bá cũng không khách khí, nói:
Lão Liêu, tôi đến tìm thấy là để tìm một người.
Ô.
Khoa tiếng Trung của chúng tôi còn có người khiến Trưởng khoa Đông xem trọng cơ à.
Vậy nói đi, cần giáo viên nào, tôi lập tức điều người.
Lão Liêu ngạc nhiên, không ngờ rằng có ngày khoa Biểu diễn phải tìm đến khoa tiếng Trung nhờ giúp đỡ.
Chu Chi Chi là ai? Có phải rất tài giỏi?
Các giáo viên trẻ tuổi tò mò hỏi nhỏ.
Một giáo viên biết được chút ít câu chuyện kể:
Theo như bên khoa Biểu diễn mà tôi biết, hình như cái vị đạo diễn Vương Dụng đến tuyển diễn viên, cuối cùng chọn lên chọn xuống lại chọn đúng sinh viên Chu Chi Chi của khoa tiếng Trung chúng ta.
Sau rồi em đó không những không đồng ý còn đề cử bạn thân của mình.
Thế khoa Mĩ thuật đến đây làm loạn cái gì?
Các giáo viên đều lắc đầu thể hiện không biết.
Đương nhiên trưởng khoa biểu diễn cũng có
trọng lượng
hơn nhiều so với các trưởng khoa khoa khác.
Lý Chính Kỵ nghiêng người nhường bước, nhưng phó khoa Lưu cậy mình lớn tuổi không có nhường.
Tiểu Đổng, vội vàng đi đâu vậy?
Đổng Bá cũng không lạ gì Lão Lưu, vốn biết tính tình của ông ta rồi, nên bị gọi là Tiểu Đổng cũng không giận gì.
Chi Chi vừa đến, tất cả giáo viên trong phòng đều hướng mắt về cô.
Chẳng trách Trưởng khoa Đông của khoa Biểu diễn lại muốn đến đây để
cướp
người, cô gái này thực sự xinh đẹp.
Ngũ quan đoan chính, đôi mắt dài mảnh đào hoa, khuôn miệng cũng giống như cánh hoa, nhìn vào khiến người khác cảm thấy vừa đau lòng vừa đẹp đẽ.
Thành tích ngữ văn của Chi Chi trở nên rất tốt cũng phải nhờ vào đó.
Chào thầy Liêu.
Chi Chi vẫn không quen gọi là trưởng khoa gì gì đó, cô cảm thấy ở trường thì gọi là thầy cũng chẳng sao.
Trưởng khoa Liêu cũng có dạy học, ông ấy dạy môn cảm thụ thị từ Trung Quốc cổ đại, thuộc môn tự chọn.
Trưởng khoa Lý cũng không ngừng gật đầu:
Đúng vậy, khoa Mỹ thuật của chúng ta c9ần những nhân tài như này, lát nữa phải dựa vào thầy Lưu nói chuyện rồi.
Phó khoa Lưu nhíu mày:
Có chuyện gì cũng Lão L6ưu, không có chuyện cũng lão Lưu, mấy anh chị chẳng có thành ý gì cả.
Nếu như không phải là một nhân tài xuất chú5ng thì tôi cũng chẳng đi chuyến này.
Lý Chính Kỵ bị
mắng
mà không hề buồn bực, vẫn cười cười nói nói:
Đây là những lúc không quan trọng, còn phải dựa vào thấy nhiều.
Hai người cùng nhau đi đến văn phòng của khoa tiếng Trung, không ngờ trên đường lại gặp Trưởng khoa Đông của khoa Biểu diễn.
Khoa Biểu diễn là khoa đỉnh nhất của Học viện Điện ảnh.
Chỉ là một khối gỗ nhỏ mà có thể kể bao nhiêu thứ, trong chốc lát mọi người đều bị thu hút.
Thứ bảy, chính là loại mà thầy Liêu đang cầm trong tay, thực tế chỉ là nửa khối, dùng trong các tiệm thuốc xưa, dùng để ép thuốc, gọi là Ái Phương, đồng thời cũng hay được cái vị đại phu thời bấy giờ gọi là thận trầm, thẩm thận.
Trưởng khoa Liệu mang khuôn mặt kích động, bởi vì tổ tiên nhà ông vốn mở tiệm thuốc, về sau gia đình sa sút, cũng không để lại thứ gì.
Cái khối gỗ này, ông đi vào một căn phòng cũ dưới quê tìm thấy, nhìn trông cũng không tệ, nên dùng làm cục chặn giấy.
Ông vừa nói vừa đưa khối gỗ cho Chi Chi.
Chi Chi nhận hai tay, xem xét tỉ mỉ, rồi cầm đung đưa trước mũi, sau đó trả lại cho thấy Liệu.
Các động tác đều thuần thục đẹp mắt, càng tạo cảm giác chuyên nghiệp nghiêm túc.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.