Chương 245: Điện thoại


Thiếu niên mới mười tám tuổi, cũng không phải thiên tài gì.

So với người khác phần ít có thông minh hơn, nhưng phần nhiều là cố gắng 8nỗ lực.
Lục Tiểu Mãn muốn để anh Thành Triển nhìn thấy, dáng vẻ nữ sinh mà anh ý thích đi mời rượu.
Cô ta và Cao Thành Triển cùng nhau lớn lên, cô ta rất hiểu anh.
Lục gia và nhà của Chủ tịch Cao có quan hệ mấy đời thân thiết, tình cảm hai bên cũng rất tốt, cũng thường xuyên gặp nhau.
Lý Học Khôn cũng có ấn tượng không tệ về đại tiểu như nhà họ Lục, không chỉ xinh xắn mà còn vô cùng khí chất, đối nhân xử thế cũng rất thỏa đáng.
Cậu vốn muốn đi huấn luyện cho Chi Chi, kết quả mới đi được hai ngày, đành bất đắc dĩ phải xin nghỉ.
Tập đoàn Thịnh 3An đang đối mặt với thời khắc chuyển đổi, ngành công nghiệp nặng nói chung chậm chạp, nhưng Tập đoàn Thịnh An vẫn ít bị ảnh hưởng, dù sao cũ9ng là một xí nghiệp uy tín lâu năm.
Thế nhưng cô ta không nhịn được.
Các chuyện khác có thể nhịn, nhưng liên quan đến anh Thành Triển thì không thể nhịn được.
Có điều, thư kí Lý Học Khôn cảm thấy Chủ tịch Cao nhà mình thực tế lại là một người rất tốt, chỉ cần nhìn thấy dáng vẻ ngây ngốc của cậu khi đứng trước mặt bạn gái nhỏ, thì chẳng ai có thể nghĩ cậu lòng dạ độc ác, mà chỉ nghĩ cậu là một chàng trai ngại ngùng mà thôi.
Đặc biệt là lúc mặc cái áo phông trắng hình con thỏ to đùng, quần, tất cũng vậy.
Nhưng Tiểu Lý vừa cười, liền bị Chủ tịch Cao gọi, lập tức căng thẳng lên.
Trong công ty, Chủ tịch Cao không hề đáng yêu một chút nào.
Lý Học Khôn còn thầm nghĩ có nên mua cho Chủ tịch Cao một ít đồ lót hình thỏ trắng luôn không...
Lúc này, điện thoại đột ngột vang lên.
Cũng bởi vì là xí nghiệp uy tín lâu năm, việc chuyển đổi càng thêm khó khăn, công việc rất nhiều6, đặc biệt là khi cậu vừa mới chính thức tiếp quản cả xí nghiệp.
Có điều vào thời điểm này, ngồi tựa vào ghế sofa, nhìn bức tranh vẽ5 mình trên bàn uống trà, mình trong tranh mặc một bộ quân trang thẳng tắp, trên mặt nở nụ cười, cậu cũng cảm thấy thư giãn hơn.
Ngoại trừ điện thoại của người nhà và bạn gái nhỏ của Chủ tịch Cao, các cuộc điện thoại khác đều phải nối từ chỗ thư kí.
Nhìn thấy số điện thoại, Lý Học Khốn biết ngay là đại tiểu thư nhà họ Lục.

Anh vẫn còn một ít việc, không đi được.
Em với các bạn cứ ở đấy chơi đi.
Giọng Cao Thành Triển chậm rãi từ tốn nói.
Hóa ra mình trong mắt Chi Chi lại có dáng vẻ như thế này.
Cười có chút ngây ngốc, rất trẻ trung, ừm, còn hơi đen.
Sau khi tiếp quản công ty, Chủ tịch Cao đã phát triển các dự án mới và cải thiện phúc lợi của toàn bộ chi nhánh.
Tuy vậy, những người đó vẫn không hài lòng và yêu cầu trụ sở chính đãi ngộ thêm.
Thấy Chủ tịch Cao ngồi ở trong phòng, dựa vào ghế sofa, tâm trạng đang rất tốt, Lý Học Khốn chuyển máy vào bên trong.

Anh Thành Triển, em đang ở câu lạc bộ Trường An, anh muốn đến đây chơi không?
Lục Tiểu Mãn ở đầu dây bên kia, giọng nói ngọt ngào hỏi.
Thư ký Lý Học Khôn khi nhìn bức tranh thì vô cùng kinh ngạc.
Hóa ra Chủ tịch Cao luôn có dáng vẻ như vậy trước người con gái mà cậu ấy thích, thật ngây ngô, thật đáng yêu.
Cũng không biết họ có tạo ra thành quả hay không, chỉ là muốn lợi ích, cậy vào chức vụ với số năm ở công ty để làm loạn.
Kể từ lần đó, mấy nhân viên lâu năm muốn soi mói gây chuyện liền im lặng không lên tiếng nữa, nhưng tiếng tăm của Chủ tịch Cao tuổi còn nhỏ nhưng lòng dạ ác độc đã truyền ra ngoài.
Cao Thành Triển nghe thấy câu lạc bộ Trường An, nhíu mày.
Cậu cũng không phải kiểu người thích giao du, lại còn rất ghét mấy chỗ như vậy.
Lý Học Khôn từng thấy dáng vẻ của Chủ tịch Cao đứng trước mặt bạn gái nhỏ của cậu rồi.
Anh cảm thấy những người khác hoàn toàn không đùa, Chủ tịch Cao lúc đấy không còn là Chủ tịch Cao nữa, mà giống như một con chó săn nhỏ, nếu như có đuôi, nhất định sẽ quây qua quay lại.
Có điều, hình như Chủ tịch Cao không quá để ý.
Ngoài bạn gái nhỏ của cậu, Chủ tịch Cao luôn giữ một dáng vẻ đối với người khác.
Gần đây những người làm lâu năm của một chi nhánh dẫn người đến làm loạn, khí thế rất hùng hổ, Chủ tịch Cao vốn đang huấn luyện ở trường đành bất đắc dĩ xin nghỉ trở về.
Sau khi trở về, Chủ tịch Cao trực tiếp bán chi nhánh đó đi.
Lục Tiểu Mãn nghe thấy giọng điệu từ tốn này, nhớ đến tối hôm trước trông thấy dáng vẻ cho ăn thịt xiên và nụ cười rạng rỡ của anh Thành Triển, cô ta vô cùng khó chịu.
Nhưng cô ta càng khó chịu, nụ cười trên mặt cô ta càng rõ ràng hơn, dường như cách một đầu dây cũng có thể cảm thấy nụ cười của cô ta.

Anh Thành Triển, em vừa mới thấy một nữ sinh ở trong này, bạn đấy hình như học khoa tiếng Trung, học lớp anh dạy, hôm trước còn được đạo diễn gì đó chọn...
Lục Tiểu Mãn chậm rãi nói.
Cô ta vốn không cần phải gấp gáp như vậy, từ giọng nói lộ rõ vẻ chán ghét.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hắc Thiên Kim.