Chương 246: Não nhúng bùn


Có điều Lý Học Khôn vẫn thấy rất áp lực.

Chủ tịch Cao rất tức giận, còn tức giận hơn cả lúc xử lí chuyện lần trước mấy người là8m loạn trong công ty, rồi tuyên bố bán chi nhánh đó đi.

Tuy rằng bên ngoài không biểu lộ ra, nhưng Lý Học Khôn biết chắc.
3
Nếu như lúc này Chủ tịch Cao có cái đuôi, đuôi của cậu nhất định sẽ đang dựng đứng.
Lý Học Khôn ngoan ngoãn không nói chuy9ện, lái xe nhanh nhất có thể đi đến câu lạc bộ Trường An.
Xe còn chưa dừng hẳn, Chủ tịch Cao đã ra khỏi xe.
Nhìn thấy 6bóng lưng to lớn của Chủ tịch Cao, cả người mặc đồ Tây, sơ mi, giày da, khí chất không tả nổi, Lý Học Khốn không biết ai đen đủi gặp c5huyện này đây, còn cảm giác rất sợ hãi.
Nếu Chi Chi xảy ra chuyện gì, thì tôi sẽ tính sổ với cô, dù cho có phải cô làm hay không.
Vì tình cảm giữa hai nhà, cậu cố nhịn không nổi giận trước mặt Lục Tiểu Mãn, thực tế cậu cũng biết bây giờ có nổi giận cũng không giải quyết được việc gì.
Vì vậy cậu vẫn luôn tỏ ra bình tĩnh.
Nhưng tay ấn thang máy của cậu vẫn run run, ấn mãi không đúng tầng bảy.
Dù cho có là cô gái cương trực trong trắng, nhưng uống đồ uống đó vào rồi thì cũng không giữ được mình nữa.
Cao Thành Triển quay người định đi.
Lục Tiểu Mãn đột nhiên đứng dậy, hai con mắt đỏ hoe nói:
Anh Thành Triển, em có thể đợi anh.
Cao Thành Triển quay đầu nói:
Không cần cô phải đợi tôi, tôi cũng không muốn chuyện này xảy ra lần nữa.
Chu Mộc lại đi thêu thùa may vá.
Chu Mộc nhất định còn quý con gái hơn cả ngọc ngà châu báu.
Bọn họ có phải nên rời đi ngay không? Vương Gia cảm thấy người em khóa dưới này đầu óc không được bình thường, ai quan tâm bổ em biết nấu cơm hay không, biết may vá hay không, cô ta hỏi:
Chi Chi, bố em làm gì?

Bố em làm rất nhiều việc.
Thích sự anh tuấn của anh, thích sự ngang ngược của anh, thích giọng nói của anh, thích từng cử chỉ động tác của anh.
Nhưng lúc này, khuôn mặt anh Thành Triển nghiêm túc, lạnh lùng nói:
Cô ấy ở đâu
.

Cô ta ở phòng tình nhân tầng bảy.
Không chịu nổi vẻ mặt đó của anh Thành Triển, Lục Tiểu Mãn nói.
Chúng tôi rất ngưỡng mộ Tổng giám đốc Chu, nhưng gia đình còn có việc, nên phải về nhà ngay.
Hẹn lần sau sang chơi.
Vương Học Lịch hận không thể cầm lấy túi của mình chạy đi ngay.
Vương Gia và Giám đốc Ngô đều chết lặng.
Nếu như để Chu Mộc biết đám người mình định tán tỉnh nữ sinh đại học, tán cả con gái của ông, nhất định sẽ bị Chu Mộc giết mất.
Năm đó những người cùng ngành có ý định phá đám mỏ than Bình Khẩu, biến mất có biến mất, nhảy lầu có nhảy lầu, cơ bản là không còn ai xuất hiện nữa.

Không cần, không cần.
Lý Miên Miên cũng rất tò mò.
Cô hỏi:
Chị Chi, bố cậu rất tài giỏi sao?
Chi Chi gật đầu:
Đúng vậy, bổ tớ nấu cơm siêu cấp ngon, có ông mình truyền dạy, còn biết may vá, cái túi của tớ cũng là do bố đích thân may đấy.
Nghe xong, đám người Vương Học Lịch bó tay.
Trời ạ, Chu Mộc lại đi nấu cơm.
Lúc Vương Gia nói câu vừa rồi, liền rót đầy chén rượu của Giám đốc Vương.
Vương Học Lịch ngồi chỉnh lại người ngay ngắn, trong lòng thầm chửi mẹ nó.
Chỉ muốn chửi chết tổ tông hai cái người này, sao dám để con gái Chu Mộc đi mời rượu mình, còn bảo mình đề bạt Chu Mộc.
Nhìn thấy Cao Thành Triển cả người đồ Tây, giày da, khuôn mặt nghiêm túc, Lục Tiểu Mãn vừa mừng rỡ vừa tức giận.
Anh ấy không phải đến để tìm mình.
Mình mỗi lần tìm anh ấy đều phải rất vất vả.
Đúng là não nhúng nước rồi, mà có khi não nhúng bùn mới đúng! Ông ta vội vàng bưng chén rượu lên, dáng vẻ đầy ưu ái cung kính.

Sóng lớn lại đòi đánh đền Long Vương, người một nhà lại không nhận ra nhau.
Hóa ra em lại là con gái của Tổng giám đốc Chu, chén rượu này tôi uống.
Nói xong, Vương Học Lịch một hơi uống hết.
Cao Thành Triển đi thẳng đến phòng bao mà Lục Tiểu Mãn bảo.
Không cần phải hỏi, câu lạc bộ Trường An được coi là câu lạc bộ nổi tiếng, vì vậy vẫn phải có quy tắc bảo mật thông tin khách hàng.
Lục Tiểu Mãn vừa gác máy được một lúc, nước dừa trong tay còn chưa uống hết một phần ba, Cao Thành Triển đã xuất hiện rồi.
Sống đủ rồi nên bắt đầu chỉ mạng dài quá hay sao? Với tư cách là người mối lái, Giám đốc Ngô thấy biểu cảm mọi người có chút kì quái, không biết xảy ra chuyện gì, liền cảm thấy không khí có chút gượng gạo, cười hòa giải:
Em Chi Chi, em đến đây hôm nay là đúng rồi.
Thầy Vương đây rất là có tiếng trong ngành mỏ than đây, chỉ cần một câu thôi là có thể đề bạt được bố em.
Vương Gia cũng nhiệt tình phụ họa nói:
Chi Chi, hay là em cũng mời thầy Vương một chén đi.
Cô ta ngày trước cũng bị Giám đốc Ngô lừa như vậy, bây giờ nhìn ông ta lừa người khác, trong lòng cũng có chút thích thú trả thù.
Chi Chi không hiểu, đề bạt bố mình làm gì, bố làm việc ở mỏ than Bình Khẩu vẫn rất tốt.
Vương Học Lịch tự nhận mình chỉ học một chút của Chu Mộc, nhưng có thể dựa vào đó mà sinh sống.
Lúc này, ông ta còn định cua con gái của Chu Mộc.
Vương Học Lịch cảm thấy mắt mình mù mất rồi.
Trong phòng bao, Vương Học Lịch nghe thấy lời của Chi Chi,
Bố em tên là Chu Mộc
, suýt chút nữa ngã từ trên ghế xuống.
Chu Mộc của mỏ than Bình Khẩu! Không thể có người thứ hai như vậy được! Hơn nữa, hình như nghe nói Chu Mộc có một người con gái vô cùng xinh đẹp, là bảo bối của Chu Mộc, ông coi con gái như sinh mạng.
Đắc tội với Chu Mộc còn đỡ, vẫn còn đường lui, nhưng mà đắc tội với con gái ông thì tuyệt đối không còn đường sống! Những người khác nghe thấy cái tên Chu Mộc, sắc mặt đều trắng bệch.
Cô ta rất thích gương, vì vậy chọn một phòng bao xung quanh đều là gương kính.
Cô ta cũng thể nhìn thấy được bóng lưng của anh Thành Triển, đồ tây phẳng phiu, đôi chân dài trong chiếc quần tây, chân đi giày da, cùng với chiếc váy đỏ của cô ta, kết hợp lại trông rất đẹp đôi.
Cô ta rất thích anh Thành Triển.
Câu nói của Giám đốc Vương khiến cho Vương Gia và Giám đốc Ngô choáng váng.
Chuyện gì đang xảy ra đây? Sau đó liền thấy mấy người được mệnh danh là ông chủ mỏ than Nam Hồ đều lần lượt mời rượu cô gái kia, không ngừng lấy lòng làm thân.
Kết quả nghe thấy cô gái kia thẳng thắn nói:
Hóa ra các thầy đều biết bố em, bố em cũng ở Đại Kinh, lát nữa có thể về nhà em ngồi chơi, bố em nấu cơm rất ngon.
Vương Học Lịch nghe thấy gặp Chu Mộc, khuôn mặt trắng bệch.
Chỉ cần trong ngành nói tới ông chủ mỏ than, không ai là không biết Chu Mộc.
Nếu như lúc đầu không biết thì Chu Mộc sẽ dùng thời gian của mười năm vừa rồi khắc sâu nhấn mạnh cho những người cùng ngành của ông biết ông là người như thế nào.
Trong tất cả những ông chủ mỏ than, Chu Mộc là người thần bí nhất, cũng là người tài giỏi nhất.
Bạn tốt của cô ta, Lâm Hinh Nhi và Viên Tử chủ động ra ngoài, để hai người ở riêng trong phòng.

Anh Thành Triển thích nữ sinh đó sao? Anh không biết bố cô ta là tội phạm cải tạo à, anh chắc là đang chơi đùa với cô ta thôi đúng không? Bác trai, bác gái sẽ đồng ý để anh lấy con gái của một tên tội phạm cải tạo à?
Lục Tiểu Mãn khi biết Chu Chi Chi là bạn qua thư của em trai mình, liền bắt đầu nghe ngóng tin tức về cô.
Người bạn qua thư em trai quen biết lúc hoạt động giúp đỡ người nghèo, nghe nói Chu Chi Chi không có mẹ, trong nhà có một người bố nhưng từng ngồi tù, còn có một người ông tàn tật bị cụt chân.
Loại người như vậy, Lục gia bọn họ còn thấy chướng mắt, nói gì đến Cao gia.
Làn da của Lục Tiểu Mãn rất trắng, mặc một chiếc váy lệch vai màu đỏ, dựa vào ghế sofa màu đen, cả người trông trắng trẻo làm lòng người rung động.
Cô ta có thể nhìn thấy được dáng vẻ của mình trong gương.
Thế nhưng chỉ cần nói đến nữ sinh đó, anh Thành Triển liền lập tức xuất hiện.

Chi Chi ở đâu?
Cao Thành Triển đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy Lục Tiểu Mãn rồi hỏi.
Lục Tiểu Mãn cầm nước dừa, thanh lịch hút một hơi, ngòn ngọt.
Dù sao cũng đã lâu như vậy rồi, trong phòng ban nhất định rất đặc sắc rồi.
Huống hồ đây còn là phòng bao tình nhân cấp thấp, bên trong còn có không ít phòng riêng.
Câu lạc bộ Trường An còn cung cấp đồ uống không cồn nhưng có tác dụng kích dục.
Bình thường đi làm ở mỏ than, còn nuôi cừu nuôi ngựa, nuôi bò, còn nuôi rất nhiều động vật, còn trồng rau, còn mở một cái câu lạc bộ không khác chỗ này là bao, nhưng mà kinh doanh không được tốt lắm, ngày ngày chẳng thấy có ai cả.
Đám người Vương Học Lịch nghe Chi Chi giải thích, cũng chỉ biết bó tay.

Lúc Chi Chi nói, mối lái Giám đốc Ngô bảo bạn tìm kiếm thông tin về Chu Mộc, vừa hay tìm thấy thông tin.

Nhìn thấy giới thiệu trong đó:
Ông chủ mỏ than Bình Khẩu, có 80% cổ phần mỏ than lớn nhất tỉnh Cam Tây.

Danh nghĩa có hơn mười vạn mẫu đất trồng rau, có một nông trường, có một vườn thú hoang dã.

Có 60% bất động sản thắng cảnh du lịch ở thị trấn Lục Phong.

Ở huyện Chung Sơn sở hữu một con đường, ở Thành phố Tây Hồ cũng sở hữu một con đường, một công viên, một câu lạc bộ cao cấp.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hắc Thiên Kim.