Chương 250: Nước gừng
-
Hắc Thiên Kim
- Tống Tượng Bạch
- 2059 chữ
- 2022-02-06 10:11:04
Lúc trước, quả phụ Từ Kim Phượng ở thôn Bình Khẩu cũng là em dâu của Lý Trường Canh được coi như là người phụ nữ xinh đẹp trong 8số những người ở quê với bờ mông như trái đào to, làn da cũng trắng mà Chu Mộc cũng chẳng thêm động lòng gì cả.
Sau này3 còn có cả vợ cũ của ông, không chỉ xinh đẹp mà còn rất thời thượng, hoàn toàn là một cô gái thành phố.
Chiếc cằm nhọn,9 bà ta mặc một chiếc váy ngắn đến tìm Chu Mộc mấy lần liền mà Chu Mộc cũng hoàn toàn không để ý đến.
Ngay cả phòng tắm cũng có cảm giác tạo niềm vui cho trẻ con thế này.
Diệp Phi nhìn cánh cửa sổ kín đáo kia, trong phòng tắm lại đang có một con rắn nằm trong góc.
Diệp Phi trông thấy vừa ngạc nhiên lại vui mừng.
Mưa to thế này uống một cốc cũng để phòng trừ bị
cám.
Chu Mộc mặc một bộ công nhân màu kaki, lúc đến đó liền thấy người phụ nữ kia đang đứng trước bếp lò lấy nước gừng.
Hồi nhỏ cháu sống ở nhà bên cạnh kia nên muốn trở về xem sao.
Không ngờ lại gặp phải trận mưa rào này.
Diệp Phi rất có hảo cảm với ông lão thân thiết này.
Trước đây nhà bên cạnh là của cô à, chúng tôi cũng muốn mua để nối liền thành một căn luôn.
Ai ôi, ngửi được mùi gừng rồi.
Có thấy bị gay mũi hay không, nước mắt sắp rơi xuống chứ.
Có cảm giác này mới là đúng này, tôi đi lấy cho cô một bát.
Lão tú tài quay người đi vào trong.
Đây là một con rắn hoa với những đốm hoa rất đẹp.
Trông nó uy phong lẫm liệt, nhưng đầu rắn lại là hình tròn, phía trên hình như còn có một cái sừng nho nhỏ.
Diệp Phi vươn tay sờ đầu nó.
Diệp Phi ngại ngùng khi phải để ông lão cụt chân thay cô chạy đi nên vội vàng tự mình đi lấy.
Trong nhà cũng được thiết kế tiện cho lão tú tài, có cả nút chuông.
Khi lão tú tài bấm chuông kêu là kể cả Chu Mộc đang làm việc ở sân bên kia cũng được gọi tới để uống nước gừng.
Sau đó bà nghe thấy ông lão nói:
Tôi nhìn thấy mặt cô rất quen nhé, không biết đã từng gặp ở đâu hay chưa.
Diệp Phi cũng cảm thấy vô cùng thân thiết.
Bây giờ cứ ra ngoài đường là sẽ có người gào thét Dạ Thần Ý, Dạ Thần Ý, thực tế vẫn còn có người không hề biết đến bà.
Thỉnh thoảng cháu đi hát sẽ xuất hiện trên ti vi.
Thế nhưng Diệp Phi lại thấy anh Chu uống một hơi đã hết, mặt không hề có sự thay đổi gì.
Khi ông quay đầu thấy bà đang nhìn mình, ông hình như còn hơi mất tự nhiên.
Phải nhân lúc còn nóng mà uống thì mới có tác dụng
Ông ngồi thẳng, có hơi mất tự nhiên, ông giống như có thể nhảy lên bất cứ lúc nào.
Chu Mộc rất ngạc nhiên, nói thật thì đây là người phụ nữ đầu tiên mới lần đầu gặp Nhị Hổ mà không sợ hãi, ngoại trừ Chi Chi.
Diệp Phi nhìn con hổ, vuốt ve nó một lúc mới thấy nó giống như một con mèo được nuôi trong nhà.
Con hổ lại vui vẻ nằm xuống đưa cái nơi nó muốn được Diệp Phi vuốt ve lên phía trước.
Diệp Phi thấy anh này đưa quần áo cho ông lão xong lại tránh đi chỗ khác nên cảm thấy rất hài lòng.
Bà vào phòng tắm mà có chút không dám tưởng tượng nổi.
Vốn dĩ bà chỉ muốn đến xem căn nhà cũ hồi nhỏ, sau đó trời mưa to.
Vừa nãy ông lão có bảo bà rằng những thú cưng của cháu gái hơi to một chút, có một con hổ và một con rắn.
Nếu như bà có thấy cũng không phải sợ.
Không ngờ con rắn lại trốn trong phòng tắm.
Quần áo vừa nãy đều do ông chuẩn bị mà lại không dám cấm ra đưa cho mình.
Lão tú tài tự đổ nước gừng vào trong cốc giữ nhiệt để uống, bảo Diệp Phi lấy thêm hai bát nữa.
Trời mưa rất to.
Cuối cùng, bởi vì 6bà ta làm phiền Chi Chi nên Chu Mộc mới phải ra tay.
Bỏ qua hai người đó, sau này khi việc kinh doanh của Chu Mộc ngày 5càng phát triển thì cũng quen biết nhiều người hơn.
Thế nhưng lão tú tài chưa từng thấy Chu Mộc dẫn ai về nhà bao giờ.
Đây là quần áo của cháu gái tôi, chắc cùng cỡ với cô.
Cô chịu khó thay đồ nhé
Lão tủ tài lấy một bộ quần áo mới đưa cho Diệp Phi.
Đây đều là quần áo mà Chu Mộc mua, vì ông phải chăm sóc cho con gái quanh năm, vừa làm bố vừa làm mẹ nên người khác phải mặc cỡ nào thì ông chỉ cần nhìn là biết.
Lão tú tài nhìn người phụ nữ này, người thì ướt sũng liền hắng giọng nói:
Không thì vào nhà tắm rửa qua đi đã.
Trước hết cứ thay quần áo ra, mưa to như vậy bị cảm lạnh là không tốt đâu.
Diệp Phi chỉ cảm thấy nơi này thật thân thiết, lúc còn nhỏ đây cũng là nhà hàng xóm, bà cũng luôn chạy tới đây chơi.
Không ngờ bây giờ lại không hề thay đổi quá nhiều.
Thế nhưng bên đó không bán, là nơi để làm kinh doanh nên có những buổi tối ồn ào lắm.
Bảo cái gì mà phải mở tiệc, lão già như tôi bị ồn đến mức không ngủ được.
Bây giờ những căn Tứ hợp viện rất đắt, điều kiện của ông tốt thế này, nếu như thấy ổn thì có thể báo cáo với bên chủ tịch con phố ạ.
Vì tránh mưa nên bà đã vô thức bước vào nhà người khác tắm rửa thay quần áo.
Thật sự giống như những ngày tháng đi thám hiểm.
Bà cầm túi quần áo to để thay thì thấy bên trong có cả đồ lót.
Khi mở cửa ra bà lại thấy con rắn như nghe hiểu tiếng người mà trượt thân mình đi ra.
Lúc đuôi rắn lướt qua chân ba còn thân mật vỗ vỗ một cái.
Cảm giác ma sát hơi thô cứng ở chân của bà.
Diệp Phi phải uống ba lần mới hết được bát đó.
Nước gừng rót vào bụng sẽ cảm thấy được một dòng nước ấm áp chảy trong đó, cơ thể cũng ấm áp hẳn lên.
Bà mặc một bộ quần áo thể thao màu hồng, phía trước có hình con voi.
Ông lấy ra những bộ đồ mới tinh thế nhưng lại không tự tay đưa cho Diệp Phi mà lại bảo lão tú tài đưa cho bà.
Chu Mộc sợ người ta không thoải mái nên ông đã đi sang một cái sân khác tiếp tục làm công việc của mình.
Lão tú tài thì đứng ở bên này với Diệp Phi.
Diệp Phi là người yêu thích du lịch lâu năm, vô cùng quen thuộc với những chuyến dã ngoại thám hiểm.
Thế nhưng đây cũng là lần đầu tiên bà tiếp xúc với một con hổ gần như thế.
Từ nhỏ bà đã rất gan dạ, nhìn thấy con mãnh thú to lớn này bà cũng không thét lên, hơn nữa đây là con hổ xuất hiện trong sân nhà, chắc chắn nó sẽ không có gì nguy hiểm.
Bà hoảng hốt quay đầu lại.
Thế mà bỗng nhiên bà trông thấy ở phía sau có một con hổ lớn.
Vừa nãy, con hổ này đã dùng đầu cọ vào người bà.
Chắc là ông đã gặp cháu trên ti vi rồi ạ.
Nghe người ấy nói vậy, Chu Mộc mới hiểu ra.
Hóa ra là một ca sĩ, ông cũng cảm thấy kỳ lạ bởi cứ luôn từ cái nhìn đầu tiên đã thấy người này hiền hòa.
Ông cũng không hiểu sao mình không đuổi người ta đi còn mời người ta vào nhà.
Anh Chu, anh ngồi đi.
Tôi lấy cho anh một bát.
Diệp Phi nói chuyện với ông lão nên biết được người đàn ông này họ Chu.
Bà chợt cảm thấy đây hẳn là một người đàn ông thẹn thùng.
Làn khói trắng trong bát bốc lên nghi ngút.
Bát nước gừng màu vàng nhạt có mùi gừng, còn có cả vị ngọt.
Nâng bát lên uống một ngụm, nước gừng thật nóng.
Cháu nhớ người phụ trách ở đây rất có trách nhiệm.
Diệp Phi nghe tiếng mưa rơi, cùng ông lão này ngồi trên ghế nói chuyện.
Chúng tôi là người ngoài, cháu gái đi học ở đây nên mới mua.
Cháu tôi cũng là người tài, kiếm được tiền nuôi cả nhà mà không phải lo nghĩ.
Lão tú tài ngơ ngẩn một lúc, Diệp Phi cũng hơi ngạc nhiên.
Bà không ngờ vào nhà lại gặp một ông lão bị cụt chân thể nhưng tinh thần của ông lão có vẻ rất tốt.
Đột nhiên bà lại cảm thấy có người đang sờ mông mình.
Cửa sổ phòng tắm được đóng kín, nước nóng bắn lên, sữa tắm hay dầu gội đầu đều có mùi hoa quả của các thiếu nữ.
Diệp Phi dường như được quay lại thời trẻ tuổi của mình, giọt nước rơi lên vành mắt bà, rửa đi sự mệt mỏi trên khuôn mặt vừa khóc xong.
Bà thay đồ xong liền đi ra ngoài.
Ông lão kia lại đang ở trong bếp nấu cho bà một bát nước gừng.
Mùi gừng tươi nồng đậm, còn có cả đường đỏ, vừa nhìn thấy đã thấy ấm nóng.
Cô ngồi xuống trước đã, nước gừng phải đun cho thấm vị thì uống mới có tác dụng
Lão tú tài bảo Diệp Phi ngồi đợi một lát.
Thế nhưng đồ lót đều là loại vải cotton, loại cho các cô gái mặc, không hề có gọng thép, càng giống những đồ cho cô gái ngực nhỏ.
Thế nhưng phía trên còn có cả hình con nai, ngoại trừ quần lót, những chiếc khăn mặt và khăn tắm mới cũng in hình động vật.
Người bố này chắc chắn rất yêu con của mình.
Chu Mộc và lão tú tài tưởng rằng mình sẽ nghe thấy một tiếng hét kinh sợ thì lại không ngờ người phụ nữ kia quay đầu, cúi lưng xuống, vươn tay thành thục cào đầu của Nhị Hổ.
Ngoao
.
Nhị Hổ lại gầm nhẹ một tiếng đầy thoải mái và vui vẻ.
Trên khuôn mặt bà là một nụ cười thật tươi, thoải mái.
Bà mặc quần áo của Chi Chi trông cũng rất xinh đẹp.
Chắc bà cũng là một ca sĩ nổi tiếng, tuy ông không nghĩ ra nhưng thật sự rất quen mắt.
Trước cửa phòng bếp có một mái hiên, mà dưới mái hiên có một bộ bàn ghế.
Phòng bếp đang mở cửa, lão tú tài vừa trống nồi vừa tán dóc với Diệp Phi.
Nghe khẩu âm của cô thì chắc là người của Thành phố Đại Kinh à?
Vâng ạ, thế nhưng cháu đi ra nước ngoài cũng lâu rồi ạ.
Bà thấy mình dường như quay trở lại thời còn trẻ, lúc đó bà thật sự là một đứa ngang ngược, bắt bà uống nước gừng khác gì đòi mạng bà đâu.
Bây giờ bà lại ngoan ngoãn uống nước gừng, hơn nữa còn
uống
ra được mùi vị của ký ức.
Tôi cũng uống xong rồi.
Diệp Phi đưa đáy bát cho Chu Mộc xem, trên khuôn mặt lộ ra nụ cười tinh nghịch.
Con cũng uống xong rồi.
Diệp Phi lén lút đổ nước gừng vào gốc cây hồng ở bên cạnh rồi đưa cho mẹ xem đáy bát, trên khuôn mặt lộ ra nụ cười tinh nghịch.
Chu Mộc thấy bà cứ mãi nhìn vào cây hồng kia, ông rất ít khi nói chuyện với phụ nữ như thế này:
Cây hồng đó không có ai chăm sóc nên không ra được quả.
Năm sau sẽ dọn dẹp chăm sóc nó lại một lần thì chắc sẽ ra quả thôi.
Vâng, đến lúc đó tôi sẽ đến ăn hồng.
Diệp Phi nhe răng cười, hàm răng trắng bóc thật xinh đẹp.
Sau cơn mưa trời lại sáng, Chu Mộc tiếp tục làm việc.
Dưới cây hồng không còn ai nữa, Nhị Hổ lười nhác nằm ở đó.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.