Chương 253: Lời mời
-
Hắc Thiên Kim
- Tống Tượng Bạch
- 1244 chữ
- 2022-02-06 10:10:59
Cô không hề nghĩ ngợi gì mà đã nhớ kỹ nó.
Trở về phòng ngủ, Chi Chi trằn trọc mãi không ngủ được.
Chỉ không có mẹ.
Cô hỏi ông nội, ông cũng chỉ nói qua loa rằng mẹ là một người rất xinh đẹp.
Có vợ như thế thì ông ấy làm gì có thời gian xã giao với bên ngoài, thân mật với vợ còn không kịp ấy.
Thật đấy, tôi nghe nói đây không phải lần đầu tiên ông ấy kết hôn, có khi nào người vợ bây giờ là bồ nhí không...
Lục Cẩm Hoa không thích nghe lén người khác nói chuyện, nhưng nghe những lời càng ngày càng không ra sao, ông đành phải hắng giọng.
Lục Cẩm Hoa rất ngưỡng mộ lão Cao, bổ ông ấy cũng là lãnh đạo trong quân đội.
Những việc này không phải vẫn luôn do em sắp xếp sao?
Lục Cẩm Hoa có chút không vui.
Ông nhìn vợ mình đang mặt mày hớn hở lập danh sách.
Ông đột nhiên nói:
Mời cả Diệp Phi nữa đi.
Sắc mặt của Liễu Mạch lập tức mất tự nhiên.
Thế nhưng trước mặt chồng, bà ta vẫn nói:
Em đã chuẩn bị xong thiệp mời rồi, em ấy là em gái của chị Diệp, chắc chắn phải mời chứ.
Nhà chúng ta cũng đâu thiếu tiền.
Người Liễu Mạch đột nhiên cứng lại, một lúc sau mới ngẩng đầu với đôi mắt đỏ ửng, khuôn mặt tủi thân và ủy khuất, nước mắt thậm chí còn vô tình rơi xuống mặt:
Em biết rồi, Cẩm Hoa, có phải Diệp Phi nói gì với anh không...
Lục Cẩm Hoa thấy Liễu Mạch như vậy lại cảm thấy hơi áy náy.
Ông thấy mình lại đi lo lắng mấy lời nói lung tung của người khác để ảnh hưởng đến sở thích của Liễu Mạch thì thật không nên.
Thế nhưng nghe vợ nói vậy, ông vẫn thấy hơi tức giận.
Tại sao lại lôi Diệp Phi vào đây? Diệp Phi bấy giờ căn bản còn không muốn nói chuyện với ông.
Bố của ông ấy còn là sếp của các lãnh đạo ấy chứ.
Đây là một chuyện, các cậu không biết à, vợ của ông ấy còn đi đặt riêng những bộ quần áo tình thú.
Chỗ nào không nên lộ thì lộ mà chỗ cần lộ thì lại không lộ, đó mới là am hiểu sâu sắc.
Lục Cẩm Hoa nhìn dáng vẻ của vợ mình lại nghĩ đến hôm nay mình không cẩn thận nghe được câu chuyện tám của những người trong đơn vị.
Các cậu biết vì sao Thủ trưởng Lục không đi tiệc xã giao ở bên ngoài không?
Gia thế của nhà họ Lục tốt mà, Thủ trưởng Lục giống với chúng ta sao? Chúng ta nhìn thấy lãnh đạo là phải tươi cười chủ Thủ trưởng Lục thì không cần.
Một người xinh đẹp, hiền hậu và tốt bụng kết hợp lại sẽ thành mẹ.
Thế nhưng cô luôn cảm thấy thật ít ỏi, không giống như người thật.
Ông thích bộ đội vì làm sai là phải chịu phạt, làm tốt thì được ban thưởng.
Còn ở đây, cho dù làm đúng hay sai cũng sẽ có người ở phía sau chỉ trỏ, nhưng lại có rất ít người tình nguyện nói ra.
Ông nhìn vợ mình đang tiếp tục viết thiệp mời, bộ đồ ngủ kia tùy tiện lay động khiến cho ông có thể nhìn thấy rõ ràng bộ ngực phía trước và điểm đỏ kia.
Lục Cẩm Hoa chỉ cảm thấy toàn thân mệt mỏi, đầu óc như bị kéo giật một cái, nói:
Tiểu Mạch, sau này em ít may những bộ đồ ngủ gợi cảm đó đi.
Kể cả này có trở thành Thủ trưởng Lục thì cũng chỉ là hậu cần, quản lý ăn ở của đơn vị.
Thế nhưng ông cũng là người lính, người lính lớn lên cùng với Cao Điền Hổ.
C9ó lúc Chi Chi thậm chí hơi ngưỡng mộ Ngô Phàm, ít nhất cậu ấy cũng dám quyết đoán tìm người ta tỏ tình, còn mình thì lại 6không dám.
Cô sợ mình sẽ giống như Ngô Phàm, bị từ chối.
Thế nhưng em ấy rất bận, em sợ em ấy không tới được.
Không sao, em đưa thiệp mời cho em ấy là được.
Mời là tâm ý của chúng ta còn đến hay không là việc của em ấy.
Lục Cẩm Hoa hiếm lắm mới nghiêm túc nói như vậy.
Cẩm Hoa, Cẩm Hoa, anh nghĩ gì đấy? Anh nói xem có nên mời nhà Cục trưởng Vương hay không?
Liễu Mạch huých người chồng đang mất hồn của mình, hỏi.
Em tự mà xem rồi làm.
Tối hôm nay, mọi chuyện đã khác rồi.
Cô không biết mình đã lăn lộn mấy vòng trên giường.
Cô cùng bố cưỡi ngựa.
Cô cùng ông đánh cờ.
Bởi vì mỗi lần cô lơ đãng nhắc đến mẹ với bố, bổ5 sẽ đều nói mẹ là một người rất hiền hậu và tốt bụng, thế nhưng lại không nói gì thêm nữa.
Có thể là do ký ức quá nhiều.
Cứ một l8úc lại muốn gọi điện, một lúc lại muốn đi tìm người ta.
Vốn dĩ Chi Chi chỉ có sự mong muốn đơn phương đối với Dạ 3Thần Ý, thậm chí cô có thể gặp được người ấy nhanh hơn một chút thì cô cũng không có quyết tâm dám làm điều đó.
Chi Chi ngủ với cái miệng mang nụ cười ngọt ngào.
Tối nay Liễu Mạch cũng rất hưng phấn, ông nội đã đồng ý cho hai đứa con của mình tổ chức một buổi tiệc sinh nhật thật hoành tráng.
Ở trong bộ đội, ông sẽ không phải nghe thấy những lời nói lung tung này.
Ông thích ở trong bộ đội, đối diện với những nụ cười của các chiến sĩ với khuôn mặt đen bóng, chứ không phải những khuôn mặt lạnh lẽo cố tỏ ra ấm áp của những người trong cơ quan.
Cuối cùng cô mới đi vào giấc ngủ.
Chắc đó sẽ là một giấc mơ đẹp.
Bà ta đang rất hào hứng viết danh sách khách được mời.
Bà ta mặc trên người một bộ đồ ngủ bằng lụa tơ tằm màu đen, bên hông được thêu hai cánh hoa màu đỏ sậm theo phong cách dân tộc.
Thế nhưng bố của mình cũng nói rằng năng lực của ông còn kém nên ép ông là vì muốn tốt cho ông.
Lục Cẩm Hoa có lúc cho rằng nếu như bản thân mình thăng chức cao hơn thì bổ mình cũng không ngồi được ở vị trí bây giờ, tuy rằng ý nghĩ đó rất ích kỉ nhưng Lục Cẩm Hoa đã thực sự nghĩ đến.
Vừa lộ ra vẻ đoan trang lại vừa có chút lẳng lơ.
Bởi vì phần màu đen rất mỏng nên bên trong gần như chẳng hề được che đậy.
Thế nhưng chưa bao giờ ép buộc ông ấy, Cao Điền Hổ vẫn luôn là chức vụ xứng với thực quyền, ông ấy có thể dẫn theo binh ra chiến trường chiến đấu.
Còn mình thì lại chỉ là đội hậu cần.
Thế nhưng nghĩ đến căn nhà của Diệp Lạc vẫn đang được giữ lại để bây giờ Liễu Mạch kinh doanh thì Lục Cẩm Hoa lại đột nhiên có cảm giác chột dạ.
Thấy vợ mình nước mắt chảy dài, Lục Cẩm Hoa thở dài chẳng buồn nói nữa.
Vợ cũng không biết chuyện này nên nói rồi cũng chỉ rước thêm phiền phức.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.