Chương 254: Lời nói bên tai
-
Hắc Thiên Kim
- Tống Tượng Bạch
- 1208 chữ
- 2022-02-06 10:10:58
Bà ta thích tham gia tiệc, thích lấy thân phận của chủ nhà để tổ chức tiệc và cũng thích cảm giác khi được mọi người chú ý đế8n.
Thế nhưng dạo gần đây, Liễu Mạch phát hiện ra có rất nhiều việc phiền phức.
Nếu có sự tồn tại của Diệp Phi thì đó sẽ như lời nhắc nhở cho một vài người rằng6 mình là người vợ sau này mới được gả vào nhà Lục Cẩm Hoa.
Còn có cả cô con gái dạo này cũng có những cảm xúc khác l5ạ.
Không có, hôm nay Liễu Mạch đến nói luyên thuyên với tôi một hồi, chắc là muốn nói với ông.
Nói cái gì?
Lục Bái Đông vừa cởi áo khoác vừa hỏi.
Ông lão liền nghe thấy vợ mình gần như học được lời của Liễu Mạch không sai sót một chữ nào, nói lại một lần cho mình nghe.
Lục Bái Đông có thân nhiệt nóng nên không đắp được chăn dày.
Mà vợ mình thì lại thể hàn nên rất sợ lạnh, bà ấy phải đắp chăn rất dày.
Ông lão có không ít những cháu gái của bạn bè đều là nhân tài, tuy cô gái kia không tồi nhưng dù sao cũng xuất thân từ nông thôn, kiến thức cũng có phần hạn hẹn.
Bản thân ông lão đã phải chịu thiệt nhiều khi có vợ là người nông thôn rồi.
Quả nhiên, tất cả mọi chuyện đều như Liễu Mạch dự đoán.
Đêm đã khuya, lúc mà con người trở nên yên tĩnh nhất.
Lục Bái Đông từ trước tới giờ không muốn là người phản đối, không có ý kiến gì.
Ông lão chỉ đành kệ cho Liễu Mạch làm gì thì làm.
Chỉ cần cho chúng đủ lợi ích, chúng đều có thể bán đứng người khác.
Đương nhiên, chỉ một mình mình mà làm như vậy thì không thể được, ông bà nội xem trọng Thành Tuấn như vậy thì nhất định phải có sự đồng ý của họ mới được.
Lục Bái Đông nghe xong liền lắc đầu.
Con dao kia chắc chắn đáng tiền hơn cái tem con khỉ nhiều.
Vậy nên, lúc này, Liễu Mạch đã nhiều năm không làm việc lại ngồi trong sân với mẹ chồng Ngô Kim Hoa để nhặt đỗ.
Tuy rằng đây là một công việc vặt vãnh nhưng Liễu Mạch nhặt được vài cây đỗ liền thực sự không còn kiên nhẫn nữa.
Thế nhưng nếu như Thành Tuấn thật sự thích người bạn qua thư của nó thì Lục Bái Đông cũng cảm thấy không tốt lắm.
Ông lão luôn cảm thấy tính cách của cháu trai mình quá yếu đuối, nên tìm lấy một đứa con gái giỏi giang, mạnh mẽ thì tốt hơn.
Thành Tuấn nhà chúng ta coi như là làm việc tốt.
Thế nhưng con bé đó lại dây dưa không rõ với cả thằng nhóc Thành Triển.
Bà ta chỉ muốn mẹ chồng truyền đạt việc này lại cho bố chồng là được.
Mình là con dâu nên chẳng thể lúc nào cũng chạy đến trước mặt bố chồng kể những chuyện này.
Mẹ biết là Tiểu Mãn với Thành Triển cùng nhau lớn lên, thanh mai trúc mã cả, vì chuyện này mà Tiểu Mãn khóc sưng cả mắt, còn bảo con đừng có đi truy cứu ai.
Liễu Mạch luyên thuyên một hồi cũng không thấy mẹ chồng có phản ứng gì liền tiếp tục nhặt đỗ.
Thực ra bà ta cũng không mong mẹ chồng có phản ứng gì.
Ông lão nghe thấy tiếng thở của vợ mình có gì không đúng.
Sao vẫn chưa ngủ? Có phải làm ồn đến bà rồi không?
Lục Bái Đông hỏi.
Liễu Mạch chỉ còn cách chủ động mở miệng.
Mẹ, thằng nhóc Thành Tuấn thích một đứa con gái nông thôn, chính là cái đứa trong chương trình giúp đỡ học sinh nghèo bằng cách viết thư ấy.
Mẹ biết mà, con không có kỳ thị gì đứa trẻ nông thôn, những đứa trẻ nông thôn cũng rất có cốt cách.
Thế nhưng đứa con gái này không giống vậy, tâm tư của nó quá sâu.
Diệp Phi lại xuất hiện, vì sa3o không dứt khoát chết luôn ở nước ngoài đi.
Lễ thành niên của con trai con gái mình mà chồng còn bảo mình mời Diệp 9Phi, thực sự là buồn bực muốn chết.
Bà ta là người thông minh, biết rằng nếu mình phản đối ra mặt thì sẽ khiến cậu con trai có tính cách bướng bỉnh kia không đồng ý, ngược lại còn gây ra phản ứng ngược.
Không bằng trước tiên bà ta cứ đồng ý rồi nhân lễ trưởng thành của hai đứa mà thể hiện uy quyền với con bé kia.
Liễu Mạch mà ở đây chắc hẳn sẽ bị dọa cho giật mình.
Đây là người vợ chất phác của ông sao, trí nhớ cũng quá tốt rồi đấy.
Liễu Mạch khinh nhất là loại con gái thấy sang bắt quàng làm họ.
Bà ta đã quá hiểu tâm tư của loại con gái này, chỉ biết đến lợi ích, tình cảm hay yêu đương là gì chứ, đều là những thứ có giá trị cả.
Thế nhưng liên quan đến việc mời Diệp Phi, Lục Bái Đông vẫn nói một câu:
Nhất định phải mời người ta đến.
Tuy rằng nhà họ Diệp chỉ còn lại hai mẹ con họ nhưng vị bên trên kia vẫn còn rất quan tâm đến Tạ Hữu Dung.
Huống hồ cái mà Thành Tuấn gửi lúc đó không phải hàng thật, bán ra cũng không được giá cao.
So sánh mà nói thì là Thành Tuấn đã được hời.
Hơn nữa, cái thứ nước màu xanh chảy ra từ những cây đỗ này thật sự quá ghê tởm.
Mẹ chồng tỏ ra không biết gì cả, chăm chú nhặt đỗ.
Không ngờ trước đây là bạn qua thư, nay đã sắp trèo vào nhà này rồi.
Việc này Liễu Mạch tuyệt đối sẽ không nhịn đâu.
Bà lão tiếp tục nhặt đỗ, không tỏ thái độ gì.
Liễu Mạch nói tiếp:
Lòng tham thì cũng bỏ qua được, nhà con bé đó nghèo nên có tham một chút cũng là do hoàn cảnh sống ép buộc nên không sao.
Lục Bái Đông cẩn thận về phòng ngủ.
Tuy rằng ông lão và vợ mình nằm cùng giường nhưng sẽ mỗi người đắp một cái chăn khác nhau.
Vốn dĩ Liễu Mạch đã rất không thích người bạn qua thư của con trai, thế nhưng bố chồng lại không cho bà ta can thiệp vào.
Liễu Mạch mới đành nhịn xuống.
Đến khi hỏi rồi bà ta mới biết, người bạn qua thư của Thành Tuấn không chỉ dụ dỗ Thành Tuấn mà ngay cả đứa nhóc Thành Triển nó cũng không buông tha.
Liễu Mạch từ nhỏ đã dùng ánh mắt nhìn con rể tương lai để nhìn Cao Thành Triến, khi nghe được việc này bà ta còn tức giận hơn cả con gái mình.
Lúc đầu nó lừa Thành Tuấn một cái tem hình khỉ, mà cái đó bây giờ bán đi cũng phải mua được cả một căn nhà.
Nó viết thư gửi lại cho Thành Tuấn một con dao ghẻ, thằng nhóc Thành Tuấn kia lại thật thà coi đây là bảo bối, không nỡ để cho người khác động vào.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.