Chương 276: Nỗi phiền muộn của thành triển


Phóng xa tầm mắt, tất cả mọi thứ như đều khoác lên mình một chiếc áo trắng.

Chiều tà.

Tuyết đã ngừng, mặt trời cũng đã lộ ra8, treo giữa bầu trời.
Cô gái đạp bay một phóng viên.
Cô gái kìm con hổ dũng mãnh lại.
Cô gái cười lên thực sự rất xinh đẹp, giọng nói cũng rất dễ nghe.
Cậu cảm thấy bản thân thật hèn nhát, chỉ dám ở đây nhìn Chi Chi hết lần này tới lần khác.
Nhìn nụ cười của cô, nụ cười không chút âu lo.
Nhìn cô yên lặng đọc sách, năm tháng dịu dàng bình yên.
Cấp trên có chuyện, thư kí cũng không thể yên tâm ăn cơm.
Cầm lấy rượu, Lý Học Khôn bước ra ngoài, nghĩ ngợi một chút.
Sau đó, anh lại quay về lấy điện thoại của công ty gọi điện cho ông nội của Chủ tịch Cao.
Nhưng thư kí Lý Họ5c Khôn suy nghĩ một hồi lâu, thấy Chủ tịch Cao hoàn toàn không hề hướng mắt tới mặt trời.
Thư kí Lý Học Khôn có thể cảm thấy Chủ tịch Cao vô cùng bất thường, vì anh cảm thấy mình sắp thất nghiệp rồi.
Rất nhiều việc vốn để thư kí xử lý là được, nhưng mấy ngày nay Chủ tịch Cao đều tự mình giải quyết.
Ra đây ngồi nói chuyện với ông.
Cao Trường Lâm lấy luôn tập văn kiện trong tay của cháu trai.
Hai ông cháu ngồi dựa vào sofa, đối diện với màn hình.
Cao Thành Triển hơi đỏ mặt, định tắt màn hình đi, không muốn cùng ông nhìn cái này.
Nhìn thời gian trôi...
Hôm nay anh buộc phải tan làm, bởi vì anh có hẹn với bạn gái đến ra mắt bố mẹ cô ấy.
Nếu như hôm nay đến muộn, thì coi như là
tạm biệt
bạn gái luôn...
Cao Thành Triển không do dự lại mở thêm một bình.
Rót ra hai chén.
Rượu rất thơm.
Không ngờ rằng, tối hôm đó, Chủ tịch Cao lại gọi điện hủy hoạt động lái máy bay ngắm Trường Thành.
Sau đó khi quay về, Chủ tịch Cao liền liên tục tăng ca, không nghỉ ngơi.
Không đúng, có nghỉ, nhưng lúc nghỉ thì ở trong phòng làm việc xem tivi.
Vì thế cậu cũng đã nghiên cứu rất nhiều món đồ cổ bằng ngọc.
Cậu và Chi Chi có thể quen biết nhau từ trước cũng là vì cái cốc cổ bị vỡ của ông ngoại.
Bây giờ cái chén đó đã được sửa lại và đặt ở trước bàn của mình.
Cao Thành Triển bị ông nói vừa tức vừa buồn cười.
Ông nói năng không kiêng nể gì cả, khiến cậu lập tức nghĩ đến Chi Chi.

Đừng có đọc mấy cái văn kiện kia nữa, mãi không bật được một trang.
Thành Tuấn yêu cô ấy.
Có khi còn yêu cô ấy hơn cả mình.
Bởi vì Thành Tuấn sẵn sàng hi sinh thân mình để yêu, tình yêu của cậu đơn thuần, mãnh liệt, đốt cháy chính bản thân.
Lý Học Khôn cũng đã nói trước với Chủ tịch Cao rồi, nhưng trước khi về vẫn phải chào một tiếng.
Đẩy cửa bước vào, anh thấy toàn bộ phần kính cửa sổ đã trở thành một màn hình tivi lớn.
Bên trong là hình ảnh của một cô gái.
Lý Học Khôn cảm thấy rất tò mò, gần đây trên tivi có cái gì hay à? Hay là công ty sắp chuyển mình, bắt đầu chuyển sang quay phim điện ảnh? Tuy có tò mò, nhưng lý trí mách bảo anh vẫn nên yên lặng ở bên ngoài trông coi, đừng có làm phiền Chủ tịch Cao.
Anh luôn cảm thấy trong khoảng thời gian này, Chủ tịch Cao giống như một con chó săn nổi điên.
Cậu ấy có thể giơ móng vuốt lên cào cấu người ta bất cứ lúc nào.
Về sớm một chút.

Cám ơn Chủ tịch Cao, chủ yếu hôm nay là phải gặp bố mẹ vợ tương lai, nên không thể đến muộn.
Lý Học Khôn giải thích xong, chỉ muốn và luôn vào miệng mình.
Tiện miệng, nhiều lời.
Không ngờ rằng Chủ tịch Cao không giận một chút nào, mà lại còn nói:
Trong ngăn tủ có Ngũ Lương Dịch, anh lấy một bình đi mà tặng bố vợ.
Một loại rượu trắng nổi tiếng ở Tứ Xuyên.
Cao Trường Lâm đã đến được một lúc rồi.
Tinh thần cảnh giác của cháu trai bây giờ kém đến mức này khiến cho ông lão rất tức giận.

Tóc tai rối tung rối mù, mấy hôm chưa gội đầu rồi?
Cao Trường Lâm có chút khó chịu lau lau tay.
Lý Học Khôn có chút lo lắng vì được đãi ngộ, loại rượu này hình như chủ tịch Cao lấy về từ bữa tiệc quốc gia, không giống với các loại rượu bán bên ngoài.
Chủ tịch Cao hình như vốn mang về để chuẩn bị tặng người khác, không ngờ bây giờ lại cho mình mang đi tặng bố vợ.
Lý Học Khốn cầm lấy rượu, quay đầu nhìn Chủ tịch Cao cả người nằm trên ghế sofa, hai con mắt đỏ ửng vì thiếu ngủ, anh cảm thấy mình không nên thẩm mừng rỡ như vậy.
Cậu nhặt một cái trâm cài tóc bị gãy lên.
Chất liệu rất tốt.
Chi Chi bị ảnh hưởng bởi ông của cô nên cô rất thích những món đồ như vậy.
Cậu chỉ muốn cầm một cái bút, đánh một dấu X thật to.
Thậm chí còn muốn xé tan đống tài liệu này.
Cậu đột nhiên không muốn ở đây đọc tài liệu nữa.
Nhìn cô chạy, lúc chạy lúc nào cũng vui vẻ.
Nhìn cô vui đùa cùng hổ, thế giới cô vô cùng giản đơn.
Đọc tài liệu trong tay, mà mãi không lật nổi một tờ.
Hơn nữa gần như không ngủ nghỉ.
Anh nhớ hôm đó, sau khi xong việc, Chủ tịch Cao rất vui vẻ, còn hỏi đi hỏi lại mình đã chuẩn bị quà tết chưa.
Đêm hôm còn định lái máy bay đưa cô gái kia đi ngắm Vạn Lý Trường Thành, Lý Học Khôn cảm thấy đây là một hành động rất làm màu, nhưng Chủ tịch Cao đã yêu cầu, có làm màu thì cũng phải thực hiện.
Thật ngốc.
Tại sao phải làm như vậy? Cậu cảm thấy bản thân giống như một con chó đáng thương.
Lúc này, Cao Thành Triển đột nhiên cảm thấy trên đầu mình có một bàn tay.
Chẳng trách, Chủ tịch Cao không thèm ngắm mặt trời lặn.
Nhìn thấy đoạn phát sóng kết thúc, Lý Học Khôn nhanh chóng nói:
Chủ tịch Cao, tôi xin phép tan làm về trước.
Cao Thành Triển quay đầu nhìn thư kí Lý Học Khôn, gật đầu.

Tôi quên mất, anh nói là hôm nay muốn xin nghỉ.
Một bàn tay nặng nề.
Cậu ngẩng đầu thì nhìn thấy ông nội.

Ông nội, sao ông lại đến đây? Ông đến đây kiểu gì vậy?
Cao Thành Triển có chút tức giận, có chút buồn bực, cậu không muốn quấy rầy ông nội lúc này.
Nhưng so sánh với đó, Cao Thành Triển cảm thấy bản thân không làm được.
Cậu nghĩ rất nhiều, cũng thấy rất phức tạp.
Vì vậy, cậu thậm chí không dám đi gặp Chi Chi, chỉ gọi điện cho cô nói Thành Tuấn bị bệnh.
Tâm tư cậu rối loạn.
Cậu và Thành Tuấn từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau.
Cậu vô cùng hiệu Thành Tuấn.
Cô gái đang đọc sách, mái tóc dài rủ xuống những trang sách màu vàng.
Cô gái tiện tay nhặt lên cái micro.
Cô gái phi một con dao.
Cậu cũng nhìn thấy Thành Tuấn kéo tay cô ấy chạy đi.
Cậu cũng nhìn thấy Thành Tuấn nằm trên giường, người co lại, không hề kêu đau, chỉ gọi Chi Chi.
Bản thân cậu từng cổ vũ Thành Tuấn, thích một người con gái thì phải có gan theo đuổi.
Cậu không kìm được mà cười theo, rồi lại thở dài một tiếng.
Cậu nhìn thấy rồi.
Nhìn thấy Thành Tuấn hôn cô ấy.
Đặc biệt là trong một văn phòng với các cửa sổ lớn từ sàn đến trần như vậy.
Lúc này, mặt trời dường6 như đang treo dưới góc bàn, từ từ chiếu xuống từ đầu gối đến chân của Chủ tịch Cao.
Vẻ đẹp khác thường.
Hôm qua, có một người đại diện chi nhánh không có mắt, rõ ràng hoạt động không tốt, còn nhiều lời giải thích.
Ông ta không biết rằng Chủ tịch Cao ghét nhất là giải thích, nên sau đó chỉ có thể
cuốn gói
mà về nhà.
Tình hình trong công ty đã thay đổi, từ Giám đốc Cao trẻ tuổi đẹp trai đến nay đã thành Chủ tịch Cao nhất định sẽ không có ai yêu.
Ông của cậu đã để lại số điện thoại ở đây, nói có việc gì có thể gọi cho ông lão.
Đầu dây bên kia được nối, nghe thấy giọng nói đầy nội lực của ông lão Cao, Lý Học Khôn mới yên tâm tan làm.
Thư kí đi lúc nào, Cao Thành Triển cũng không để ý.

Dừng lại, ông nói cho cháu nghe này.
Cháu giống như người nhà họ Cao chúng ta, biết là chịu thiệt nhưng mềm lòng.
Lúc đầu ông đã bảo cháu đừng có tiếp quản công ti của ông ngoại rồi, nhìn cháu bây giờ, một chàng trai dằn vặt còn nghiêm trọng hơn cái ông già này
.
Ánh dương của ban chiều không đủ ấm áp để làm những bông tuyết tan đi, nhưng màu sắc đẹp đến bất ngờ.
Bầu trời cũng trong veo, như một viên pha lê xanh.
Mặt trời đỏ
bừng giống như quả trứng còn nằm trong bụng gà mẹ.
Một cả9nh hoàng hôn hiếm thấy.

Rượu ngon.
Ông lão hót cho bản thân hai chén liên tiếp.
Trong chốc lát ba chén rượu đã uống cạn.
Cao Trường Lâm mặt đỏ bừng, hào khí ngút trời.
Cậu nhìn màn hình một lúc, rồi lại cầm tài liệu công ti lên đọc.
Thời gian cứ vậy mà trôi qua.
Cậu chỉ tình cờ ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một khuôn mặt tươi cười trên màn hình.
Trước khi uống rượu, ông lão là người Đại Kinh, nhưng sau khi uống rượu thì Đại Kinh là ông lão.
Cao Thành Triển cũng im lặng tiếp ông nội ba chén liên tục, lập tức đầu có chút choáng váng.
Tửu lượng cậu không bằng ông nội, cũng chưa từng uống nhiều cùng một lúc như vậy.
Cậu gần như luôn mang theo bên cạnh.
Chỉ có trời mới biết, lúc Thành Tuấn hôn cô ấy, cậu chỉ giả vờ không nhìn thấy.
Cậu cứ đi vòng vòng theo Lục Tiểu Mãn.
Cao Thành Triển biết ông nói một thì không có hai nên không tắt, mà cậu đi lấy rượu.
Vốn cậu định mang rượu tới cho ông Chi Chi, Chi Chi nói ông của cô rất thích uống rượu.
Bây giờ lại bị thư kí Lý Học Khôn cầm đi biếu bố vợ rồi.
Gạo được xay và lên men, chôn sâu dưới đất, cuối cùng có được bình rượu quý này.
Uống vào rát, nóng, Cao Thành Triển không quen lắm.
Cao Trường Lâm thì ngược lại, một hơi uống cạn.
Lúc này, cậu hoa cả mắt.

Cao Trường Lâm nhìn thấy đứa cháu trai chững chạc của mình cởi áo vest, tháo vài cúc áo sơ mi, chống đẩy trong phòng làm việc.

Chống đẩy xong, lại tập một bài thể dục cơ bản.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hắc Thiên Kim.