Chương 277: Ngôi miếu trên núi
-
Hắc Thiên Kim
- Tống Tượng Bạch
- 1173 chữ
- 2022-02-06 10:11:45
Bố có việc nên đã về thôn Bình Khẩu.
Mẹ lại nói hôm nay muốn dẫn Chi Chi đến một ngôi miếu bái phật.
Bà dặn Chi Chi ở lại trong sân chờ mình.
Bên trong ngôi miếu rất sạch sẽ, không có tuyết đọng, cũng không có cảm giác tồi tàn.
Hai người trèo lên đến đỉnh núi thì nhìn thấy một rừng trúc nhỏ ở phía xa.
Giữa rừng trúc là một mái ngói đã bị phai màu thành ánh vàng cam.
Quả nhiên hôm nay ngài đã đến rồi.
Chi Chi lại thẳng thắn đáp lời:
Không thể nào.
Mùa đông tuyết rơi nhiều thế này làm gì còn hỷ tước nữa.
Tiểu ni cô xác nhận một lần nữa xem có phải là chiếc mũ này cho cô ấy không rồi hưng phấn chạy đi tìm thấy trụ trì mà quên luôn Chi Chi và Diệp Phi.
Diệp Phi đi cùng tiểu ni cô, tìm thầy trụ trì để hỏi thăm sức khỏe của mẹ.
Một người trẻ trung, một n5gười thành thục.
Chi Chi rất vui vẻ.
Giờ lại ngửi được mùi hương quen thuộc này thì bụng đã sôi lên.
Nếu khen đồ ăn của người khác nấu ngon thì thế nào cũng được ăn đồ của người ấy nấu.
Cô ngửi thấy mùi bếp lửa, còn cả mùi gạo.
Chắc là trong phòng bếp đang nấu cháo.
Trên núi này chỉ có tiểu ni cô thôi.
Không có hòa thượng đâu.
Hai người càng đi gần đến ngôi miếu thì Diệp Phi lại có hơi do dự.
Tiểu ni cô hé miệng cười.
Diệp Phi theo thói quen xoa cái đầu trọc lốc của tiểu ni cô.
Mẹ cũng già rồi, vào mùa đông thì người già càng yếu ớt hơn.
Trong lúc Diệp Phi còn đang do dự thì Chi Chi đã gõ cửa rồi.
Con đường nhỏ cũng được quét dọn rất sạch sẽ.
Không có chút lá hay tuyết đọng nào.
Cầm vào tay còn cảm giác được cái lạnh thấu xương.
Cộc cộc cộc!
Âm thanh rất vang.
Điều kiện đầu tiên phải là đẹp đã.
Đồ thật thì cả trong và ngoài đều đẹp mắt, luôn đem lại cảm giác hòa hợp với nhau.
Két két
.
Cánh cửa to dày được mở ra.
Tuy rằng đầu đã bạc trắng nhưng nước da của bà lão vẫn rất sáng.
Bà lão giống như một viên ngọc quý ôn hòa bị ánh lửa chiếu vào phát ra thứ ánh sáng óng ánh.
Chúng nó còn ở lại đây thì đều chết rét rồi.
Tiểu ni cô chỉ nhìn thôi đã thích Chi Chi rồi.
Vì hôm qua cô ấy cũng nói vậy nhưng lại bị sư phụ đánh cho một trận, đến giờ đầu vẫn còn đau.
Chi Chi thì từ bé chạy nhảy ở núi nên hai người leo nhiều bậc thang như vậy vẫn còn rất sung sức, mặt cũng hồng hào vô cùng.
Mẹ nhanh lên.
Chi Chi quay đầu gọi mẹ.
Cô cứ gọi
mẹ
mãi như để bù đắp cho những năm trước đó không được gọi.
Diệp Phi vừa vui vẻ vừa tiếc nuối.
Vừa mới gặp mà bà đã biết tên mình rồi.
Bà ơi, bà đang nấu cháo sao? Thơm quá.
Vừa leo núi nên Chi Chi cảm thấy đói rồi.
Tiểu hòa thượng ở trên núi này thật là chăm chỉ
.
Chi Chi đội một chiếc mũ len màu hồng phấn.
Chi Chi thấy kì lạ nhưng vẫn đi lại ngồi xuống.
Bà lão này thật là thần kỳ.
Mỗi lần nói chuyện miệng cô đều thở ra những làn khói trắng.
Đi đến đỉnh núi thì mũi cô cũng đã đỏ hết lên vì lạnh.
Chi Chi rất phấn khích.
Chỉ cần được ở với mẹ thì làm cái gì cô cũng cảm thấy vui vẻ.
Mẹ lạnh không mẹ?
Mẹ không lạnh.
Mẹ nhìn xem mũ của con có đẹ3p không?
Đẹp lắm.
Con nghe mọi người nói mẹ đã đi rất nhiều nơi rồi? Đến những nơi đó mẹ có nhớ con không?
Nếu chị vẫn còn, nhìn thấy con gái mình lớn như này thế nào cũng rất vui.
Diệp Phi vẫn luôn chăm chỉ rèn luyện thân thể nên sức khỏe rất khá.
Mà giờ khắc này Chi Chi lại cảm thấy được cảm giác đó.
Cô nhìn bà lão rất chăm chú.
Đây là kỹ năng mà Chi Chi đã luyện được từ hồi ở thôn Bình Khẩu.
Quả nhiên bà lão gật đầu nói:
Lát nữa cháu cùng ăn cháo với bà nhé.
Âm thanh vang lên có hơi chói tai.
Người mở cửa là một tiểu ni cô.
Nghe như bên kia núi cũng có người đang gõ cửa vậy.
Cộc cộc cộc!
Tiếng gõ còn vang vọng không ngừng.
Ông nội từng nói rằng viên ngọc cổ tốt sẽ có cảm giác như vậy.
Kỳ thật phân biệt đồ cổ thật hay giả vô cùng đơn giản.
Bỗng nhiên, bà lão ngẩng đầu lên.
Tiểu Chi đến rồi à.
Để đầu trọc như vậy rất lạnh đấy.
Trước đây tớ cũng từng cạo trọc đầu rồi.
Chi Chi tháo chiếc mũ xuống, đội lên đầu tiểu ni cô.
Điểm xuyết tro6ng đó là những bóng cây thấp thoáng.
Trung tâm khung cảnh là bóng dáng tương tự nhau của hai người.
Nhanh lại đây hơ lửa.
Bên ngoài lạnh lắm.
Bà lão hiền từ nói.
Nhưng cũng không có một chút cảm giác hương khói nào.
Nói là ngôi miếu thì không đúng mà giống như sân của một ngôi nhà hơn.
Ni cô nhìn thấy Diệp Phi thì ngạc nhiên lắm.
Diệp thí chủ, hôm qua thầy trụ trì còn nói nghe thấy tiếng chim hỷ trước kêu.
Chiếc vòng đập cửa làm bằng đồng.
Phần cán của nó còn có hai cái đầu rắn, phần vòng thì khắc hình đuôi rắn uốn lượn.
Bà lại nhớ đến lần đầu tiên gặp Chi Chi, cô lấy bức ảnh bản thân trọc đầu ra thì bà cũng quay qua xoa đầu Chi Chi.
Tiểu ni cô nhìn mái tóc dài và chiếc mũ len trên đầu Chi Chi bằng ánh mắt hâm mộ.
Chi Chi đi theo mùi cháo đến phòng bếp thì nhìn thấy một bà lão đầu bạc trắng đang ngồi trước bếp lửa.
Bà lão ấy rất đẹp.
Bà không đợi được mà muốn lập tức dẫn Chi Chi đến gặp mẹ.
Nhưng đồng thời bà cũng lo mẹ gặp được Chi Chi rồi sẽ chịu kích thích quá lớn.
Nhớ chứ.
Mẹ9 ơi, mẹ có thích bái phật không?
Cũng bình thường.
Xung quanh những bậc thang dài như vô tận là tuyết phủ trắng xóa.
Cẩn thận đấy.
Đừng để ngã.
Diệp Phi nhìn gương mặt tràn đầy ý cười của Chi Chi, cảm thấy tâm trạng cũng nhẹ nhàng và vui vẻ theo.
Mùi hương này rất quen thuộc.
Lúc ông nội nấu, mùi cũng thơm như vậy.
Gạo này là bà tự trồng trên núi đấy.
Đứng trong phật đường, vẻ mặt của thầy trụ trì vô cùng nghiêm trọng.
Ta thí chủ bị ngất đi vào đêm tuyết rơi hôm nọ.
Có lẽ thí chủ sẽ không thể cổ qua khỏi trong mùa đông này.
Chi Chi lấy một chiếc bánh gato từ trong ba lô ra:
Đây là bánh ông nội cháu làm vào sinh nhật cháu.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.