Chương 278
-
Hắc Thiên Kim
- Tống Tượng Bạch
- 1855 chữ
- 2022-02-06 10:11:44
Nếu không phải là nhìn thấy chén rượu trên bàn trà trước sofa thì Cao Thành Triển sẽ nghĩ mình đang nằm mơ.
Cậu thể m8à lại uống rượu cả đêm với ông nội.
Đáng sợ hơn nữa là ngoài hổ ra còn một con rắn cực to bên cạnh.
Mùa đông không phải rắn đều ngủ đông sao? Con rắn này thành tinh rồi à? Lại vẫn động đậy thế kia! Cái đuôi còn cứ ngoe nguẩy hết bên này bên nọ khiển mí mắt của anh giật giật.
Bình thường quần áo của Chủ tịch Cao đều do mẹ cậu thuê người chuẩn bị.
Lần trước anh đem bộ quần áo đi giặt mới biết bộ đồ đó phải mười
Nói không chừng sau này ông lão cũng thành lão đại của mình nữa.
Vì vậy anh vội vàng cười nịnh nọt:
Oa, ông ơi, cháu gái của ông giỏi quá.
Cậu nghe mẹ từng nói qua nơi mà Mạch Thượng làm cửa hàng trước đây là ngôi nhà mà nhà họ Diệp dùng làm của hồi môn để gả con gái sang nhà họ Lục.
Vậy mà giờ đây lại thành Mạch Thượng của mẹ Thành Tuấn.
Ông lão này cũng thật thú vị.
Thể nào gọi là không kém? Để thi được vào Đại học Quốc phòng khó cực kì.
Khó hơn Học viện Điện ảnh Đại Kinh nhiều.
Nhưng nhìn thấy gương mặt đầy vẻ đắc ý của ông lão, rồi lại nghĩ tới việc Chủ tịch Cao thích cháu gái của ông lão.
Chân thế nào cũng không bước tiếp được.
Lão tú tài đem hai cốc nước ấm ra thì thấy cậu thanh niên lớn tuổi hơn đứng một bên nhìn, chỉ có cậu thiếu niên nhỏ tuổi hơn đang làm việc.
Trước đây khi nói chuyện với bạn gái, anh có nhắc đến chuyện sếp nhà mình thích một cô sinh viên.
Bạn gái anh rất ngạc nhiên, nói sếp của anh quá cẩm thú.
Chiếc xe lăn tân tiến nhất hiện nay này không chỉ có thể đi được đường bộ mà còn có thể leo thang.
Tất cả đều là thao tác tự động.
Đau nhất là vùng đầu.
Ông nội mà ra tay đánh người thì không bao giờ nương tay cả.
Lại còn ngoan ngoãn.
Chiếc xe lăn này chắc chắn là con bé mua cho tôi đấy.
Lão tú tài đắc ý ra mặt.
Chủ tịch Cao nhà anh thực ra cũng chỉ mới là một sinh viên mà thôi.
Sau khi giải thích cho bạn gái xong, anh còn kể có lần sếp nhờ anh đi mua hộ quần áo.
Học viện Điện ảnh Đại Kinh cũng là trường đại học trọng điểm đây ạ.
Đương nhiên rồi.
Cháu gái tôi học giỏi lắm.
Cúi đầu, Cao Thành Triển mới phát hiện có một ông lão.
Vì chân liệt nên ông lão chỉ còn nửa thân trên.
Anh làm sao dám nhận Chủ tịch Cao làm học trò cơ chứ? Anh chỉ là cái đuôi của Chủ tịch Cao mà thôi.
Nhưng nhìn thấy Chủ tịch Cao đang chăm chú lắp ráp đồ, giống như không nghe thấy được lời của ông lão nói, anh mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Vì vậy khi ra ngoài sếp cũng dẫn anh theo.
Lúc đang lái xe, đột nhiên Chủ tịch Cao hỏi:
Tối qua thế nào?
Cũng không có gì.
Vì vậy Cao Thành Triển dẫn theo thư ký nhanh chóng đi đến căn nhà Tứ hợp viện của Chi Chi.
Nhìn thấy cửa hàng Mạch Thượng ở ngay bên cạnh thì Cao Thành Triển cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Vừa đến đã khiến ông lão không vui rồi.
Nhưng mặt của Cao Thành Triển cũng đủ dày.
Ông cụ còn ngay lập tức mở một chai rượu xái, nói là để chai rượu của ngài bao giờ tốt thì uống.
Nhìn thấy Lý Học Khôn mặt mày hớn hở, Cao Thành Triển cảm thấy cần phải học tập một chút kinh nghiệm.
Cậu có gửi tin nhắn thì Chi Chi nói hôm nay không ở nhà.
Nụ cười còn y như những nhân viên bình thường, lộ rõ hai hàm răng trắng thẳng tắp.
Điều này rõ ràng khiến ông lão không phòng bị gì cả.
Cao Thành Triển rất bình tĩnh chuyển đồ vào.
Mà Lý Học Khôn vốn còn đang không nhịn cười được, ai ngờ vừa ngẩng đầu lên lại nhìn thấy một con hổ nhìn mình chằm chằm thì bị dọa khiến chân mềm nhũn.
Bây giờ tôi đang là tâm phúc của chủ tịch, nên vừa gặp thì ông cụ đã không ngớt khen ngợi.
Nhất là khi nhìn thấy chai rượu chủ tịch cho tôi đem theo thì càng vui vẻ ra mặt.
Sau đó ông còn nói cậu nghĩ nhiều quá.
Còn trẻ tuổi nghĩ nhiều như vậy làm gì, phải hành động mới được.
Kết hợp với mái tóc đen và gương mặt nghiêm túc kia khiến cho Lý Học Khôn cảm thấy không dám nhìn thẳng vì quá ngây thơ.
Sáng nay lúc đến công ty, anh thấy Chủ tịch Cao không những không về nhà mà còn uống say, đang hoang mang lo sợ hôm nay sẽ lại là một ngày khó khăn thì Chủ tịch Cao lại cười hì hì xuất hiện trước mặt anh
Hôm nay tôi có việc, tất cả lịch trình hôm nay lùi lại hết cho tôi nhé.
Đã rõ.
Trước giờ Lý Học Khôn đều không bao giờ chất vấn quyết định của sếp.
Đến sinh viên còn đang đi học cũng không tha cho.
Lý Học Khôn chỉ có thể dở khóc dở cười.
Chuyện của người lớn cậu cũng không biết nói gì cho phải.
Tối qua Cao Thành Triển bị ông nội đánh cho một trận.
Bạn gái anh nghe vậy thì cực kỳ hưng phấn, cầm tiền của công ty đi ngắm đồ hai ngày liền.
Anh đi cùng thổi mà cảm thấy chân muốn gãy đến nơi.
Vừa nhắc đến chuyện này là ông lão lại cảm thấy tự hào.
Ra ngoài nói chuyện gì ông lão cũng sẽ chuyển được chủ đề đến đại học, khoe ra việc cháu gái mình học ở Học viện Điện ảnh Đại Kinh.
Bố của cậu ấy cũng không ở nhà.
Nhà giờ chỉ còn ông nội.
Cháu mở ra để ông kiểm tra.
Nếu không có vấn đề gì ông kí nhận giúp cháu nhé
Lý Học Khốn nhìn thấy Chủ tịch Cao nhà mình nói dối không chớp mắt, vẻ mặt thật thà, chất phác.
Bên chuyển phát à.
Trời lạnh như này còn phải chuyển đồ đến.
Cháu gái của ông năm nay mới học năm nhất của Học viện Điện ảnh Đại Kinh.
Cậu nhóc cũng không kém đâu.
Mà ngay sau đó anh lại nghe được chủ tịch nhà mình nói:
Thầy giúp em vặn cái vít này một chút.
Cốc nước đang cầm trên tay Lý Học Khốn không cẩn thận bị sánh ra ngoài.
Lão tú tài nhìn thấy cậu thiếu niên chăm chỉ làm việc dù là trong ngày lạnh như vậy thì khen:
Cậu nhóc khá đấy.
Đại học Quốc phòng là đại học trọng điểm đúng không? Cũng không kém Học viện Điện ảnh chút nào.
Vẻ mặt của lão tủ tài ôn hòa.
Lý Học Khốn đang uống nước suýt nữa bị sặc.
Các cậu vất vả rồi.
Mang vào đây đi.
Vì thỉnh thoảng Chu Mộc và Chi Chi cũng hay mua đồ trên mạng nên lão tủ tài khá quen thuộc với việc chuyển phát này.
Thành quả sau hai ngày là một đống quần áo hoạt bát, đáng yêu.
Chủ tịch Cao giờ đang mặc một chiếc áo nỉ màu xanh thẫm, phía trước còn in hình con cừu trắng nhỏ hoạt hình.
Năm nay năm ba rồi.
Cháu học ở Đại học Quốc phòng.
Nghe thấy vẫn là sinh viên thì ông lão cảm thấy hứng thú hẳn vì cháu gái nhà mình cũng đang là sinh viên.
Đến anh cũng không nhịn được mà muốn phủi cơ mà.
Bộ đồ thật sự là quá đắt, nên chỉ cần nhìn thấy chút bụi thôi cũng cảm thấy đau lòng.
Cậu không khoác tay trang hay áo bành tô mà chỉ mặc bộ đồ Lý Học Khôn đã mua lần trước.
Bên ngoài khoác một chiếc áo thể thao bằng nhung, bên trong là một chiếc áo len, kết hợp với quần thể thao bên dưới.
Đây vốn là một trong những món quà mà Cao Thành Triển chuẩn bị để tặng sinh nhật Chi Chi.
Tuy rằng không kịp tặng đúng ngày, nhưng vẫn không bị coi là quá muộn.
Tay mà như 5gậy vậy.
Cao Thành Triển ngồi dậy, ngắm nhìn bản thân trong gương nhà vệ sinh thì giật mình.
Cậu cùng Lý Học Khôn xách mấy chiếc thùng đến rồi nói mình ở bên chuyển phát.
Ông ơi, đây là xe lăn của bên công ty chúng cháu.
Nhìn tuổi vẫn còn trẻ mà không đi học à?
Cao Thành Triển nhận lấy cốc nước uống rồi nói:
Cảm ơn ông ạ.
Cháu có đi học.
Mặc bộ đồ này lên khiến cậu trẻ ra hẳn chục tuổi so với lúc mặc tây trang.
Lúc nhìn thấy sếp mặc như vậy, Lý Học Khôn chỉ cảm thấy rằng đau.
Chỉ là lắp ráp có chút phức tạp.
Lý Học Khôn đang cực kì run rẩy.
Đầu tóc loạn cào cào, sắc mặt trắng xanh.
Cả người trông lôi thôi, lếch thếch.
Ông lão cười nói:
Đây là học trò của cậu à? Nghe nói nghề chuyển phát này của các cậu cũng kiếm được kha khá.
Một tháng kiếm được mười mấy nghìn tệ mà đến học trò cũng dẫn theo thế này.
Nghe thấy câu này thì Lý Học Khôn cười còn xấu hơn cả khóc.
Ban đầu hình như cậu còn cười cười nói nói, nhưng sau đó lại gào khóc thả9m thiết, rồi còn bị ông nội đánh cho một trận thì phải.
Cao Thành Triển cảm thấy toàn thân mình đều đang kêu gào đau6 đớn.
Vì vậy cậu mau chóng đi tắm.
Bọc khăn tắm đi ra thay quần áo thì cậu phát hiện thư ký Lý Học Khốn đã chuẩn bị sẵn cho mình áo sơ mi, tẩy trang và áo bành tô rồi.
mấy nghìn tê, dọa anh đến cầm trong tay cũng cảm thấy run.
Thảo nào trong phim luôn có những tình tiết thư ký chân chó cẩn thận, nịnh nọt phủi quần áo cho sếp.
Vừa mới sửa soạn cho nhà mới xong nên có rất nhiều đồ được chuyển đến.
Vả lại trong sân nhà còn có Nhị Hố và Tiểu Hoa nên ông lão cũng không sợ có người xấu.
Nếu bố mẹ biết thì thế nào hai ông cháu cũng sẽ bị mắng.
Hình như tôi qu3a ông nội được y tá trong quân đội đón về.
Cậu đập cửa, cửa mở ra nhưng lại không thấy ai.
Có người ở nhà không ạ?
Không có.
Bên trong vang lên một giọng nói trầm trầm.
Cao Thành Triển đổ mồ hôi hột.
Ra quân bất lợi rồi.
Lý Học Khôn tiếp lời:
Ông xem cậu học trò này của cháu thế nào ạ?
Lão tú tài liếc cậu nhóc còn đang làm việc kia, gật đầu nói:
Tốt lắm.
Thi được vào Đại học Quốc phòng thì có lẽ cũng là một chàng trai tốt.
Ngoài giờ học còn đi làm thêm chuyển phát.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.