Chương 281: Ngả bài


Cô cảm thấy bản thân hôm nay nhất định sẽ bị mắng.

Nhưng có bị mắng, cũng không được nói dối, sư phụ nói rồi, người nhà không được nói dối.
Cuối cùng, bản thân vẫn nói lại sự tình.
Sau đó, mình lại có thể lười biếng không cần niệm kinh làm việc nữa.

Cháu ở đây, cháu ở đây!
Khi sư phụ nói chuyện cùng Diệp thí chủ, Tiểu Sa cảm thấy ngột ngạt vô cùng, chỉ trách không thể bỏ đi.
Bố rất vất vả, không có mẹ ở bên cạnh, bố vẫn chăm sóc cô rất tốt.
Cô cũng nhiều lần nhìn thấy, bổ và ông thường xuyên lén đọc rất nhiều sách giáo dục cách nuôi dạy con gái, bố còn ngại cô biết được.
Còn Thành Tuấn khi khóc chỉ chảy nước mắt, không có như cô.
Chi Chi cầm lấy khăn tay, cẩn thận lau nước mắt cho Thành Tuấn.
Thì ra Tạ thí chủ đang đến.
Tiểu Sa nhìn thấy Tạ thí chủ, khuôn mặt kích động.
Bố và ông đều là những người đàn ông không khóc bao giờ.
Lúc cô hỏi ông chân có đau không, thì ông luôn nói nam tử hán chỉ đổ máu chứ không đổ lệ.
Tạ Hữu Dung nói vậy, cả căn phòng lúc đó đều yên tĩnh trở lại.
Diệp Phi nhìn mẹ bằng con mắt không thể tin được, mẹ có thể nhận ra người khác rồi sao? Vậy có lẽ nào cũng nhận ra mình rồi? Sư chủ trì cũng thấy rất lạ, vừa rồi Tạ thí chủ nói rất minh mẫn.
Lục gia bây giờ cũng không có động tĩnh gì, không biết là thái độ ra sao.

Tiểu Chi đi đâu rồi? Sao mà không thấy cô bé nữa?
Lúc này một giọng nói ấm áp vang lên.
Đâu có giống lời một người bệnh nói? Còn Tiểu Sa vô cùng kinh ngạc, sau đó lại phiền muộn.
Ta thí chủ biết mình là Tiểu Sa, vậy sau này có phải là không thể đến chỗ Tạ thí chủ lừa đồ ăn vặt nữa không?

Diệp thí chủ, nếu đã khăng khăng t9ìm ra đứa bé kia, cũng đã là một phần của cuộc sống đứa trẻ đó rồi thì nên nói cho bé sự thật.

Diệp Phi không ngờ sẽ như vậy, bà cũng muốn n6ói rõ chân tướng, nhưng ngày hôm đó, đứa trẻ kia nước mắt đầm đìa hỏi bà:
Cô có phải là mẹ cháu không?
Lúc đó, bà không nỡ lòng nào mà lắc đầu.
Nhìn thấy nụ cười vui sướng của cô bé, đáy mắt không giấy nỗi vui mừng, bà liền muốn có một người con gái như vậy, cũng không muốn cô bé phải chịu đựng một chút uất ức nào.
Bị nhận lầm cũng không sao, hơn nữa Tạ thí chủ nói chuyện với mình dễ nghe hơn, sau còn cho
mình đồ ăn vặt nữa.
Tiểu ni cô đó nói đúng, người bố kia có vợ và con cái của mình rồi, mà bổ tớ chỉ có mỗi tớ và ông.
Ông trong tương lai cũng sẽ già đi, chỉ còn lại tớ, tớ phải ở cạnh bên ông ấy, cùng nhau già đi.
Thành Tuấn nghe thấy Chi Chi nói như vậy, càng khóc dữ dội hơn.
Còn cháu đội mũ rồi nhưng vẫn là một tiểu trọc đầu, nghe sư phụ mắng đi.
Cháu có nhìn thấy Chi Chi cháu bà đâu không? Vừa rồi còn thấy cháu với cô bé chơi cùng nhau mà.

Đột nhiên nghe được chuyện này, cô thực sự không thể tiếp nhận được.
Nhưng sau khi khóc to một hồi, cô cảm thấy đỡ hơn nhiều rồi.

Thành Tuấn, tớ nghĩ rồi.
Tớ không cần một người bố khác, tớ chỉ cần bổ và ông bây giờ thôi.
Chỉ là ngẩng đầu nhìn Thành Tuấn, cậu cũng đang khóc.
Cô giật mình.
Sau đó cô rất tự nhiên cầm khăn giấy Thành Tuấn đưa cho, rồi lại lau lau.
Chi Chi vốn không phải là người có tính cách rầu rĩ như vậy.
Ta thí chủ mà đi đến thì bản thân mình được cứu rồi.
Bà ấy sẽ kéo mình rồi gọi Tiểu Chi, nói một đống thứ.
Nhưng sư phụ lại không đánh tiểu ni cổ, chỉ có Diệp thí chủ sắc mặt tái nhợt.
Sư phụ n3iệm một câu:
A di đà phật...
Mỗi khi bốn chữ này được cất lên, tiểu ni cô cảm thấy sư phụ lắc lư người.
Bà cảm thấy Chi Chi vẫn còn sống, đó đã là món quà tuyệt nhất ông trời ban tặng rồi.
Nhưng bà không nghĩ rằng chuyện như này lại xảy ra.
Lúc còn nhỏ, cô rất thích lên trên núi chạy lung tung, mặt mũi thường xuyên bẩn thỉu, giấy lau không hết.
Từ nhỏ đến lớn, món đồ gì cũng là do bố chuẩn bị.
Không ngờ hôm nay Ta thí chủ nhìn mình một cái rồi lắc đầu:
Cháu là Tiểu Sa, cháu lại nghịch ngợm rồi.
Chi Chi nhà bà tóc dài giống như bà hồi trẻ.
Lau rồi lại lau, mắt Chi Chi lại đỏ lên, mũi sụt sùi muốn khóc.
Chiếc khăn tay cotton mềm mại hình con thỏ to đùng này là chiếc khăn bổ làm dự phòng cho cô.
Nhìn dáng vẻ chột dạ của ni cố Tiểu Sa, Diệp Phi cũng không thể làm gì, có lẽ bản thân mình thực sự đã sai rồi.
Dù cho tiểu ni cô kia không nói, thì cũng sẽ có người khác nói.
Cũng may bộ dạng khi khóc của Thành Tuấn đỡ hơn có rất nhiều.
Chi Chi cảm thấy bản thân vừa rồi dường như chảy hết cả nước mũi lên vai của Thành Tuấn.
Thành Tuấn thì lại rất hay khóc lóc sụt sùi.
Đến lượt Chi Chi tay chân luống cuống lau nước mắt cho Thành Tuấn.
Trong bệnh viện.
Chi Chi ôm lấy Thành Tuấn khóc lóc sướt mướt, khóc đến mức nước mũi chảy ra.
Cậu thực sự rất khó chịu.
Cậu thích Chi Chi, Chi Chi không phải chỉ là một phần cuộc sống của cậu, mà còn là một phần tính mạng của cậu.
Thậm chí vì cô bé, bà còn muốn xây dựng một gia đình.
Cũng vì cô bé, bà không muốn truy cứu nhà họ Lục nữa.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hắc Thiên Kim.