Chương 282: Chị gái


Hai người thiểu nam, thiếu nữ trong phòng đang lau nước mắt cho nhau, nếu nhìn kĩ sẽ cảm thấy họ có gương mặt giống nhau.

Khoả8ng cách từ mắt tới lông mày đều tương đương.
Cùng lúc đó, ông quen một người bạn của em gái, đó là Liễu Mạch.
Một cô gái có chút ngại ngùng.
Cho đến một ngày....
Cô ấy nói cô ấy mang thai rồi.
Dưới ánh nắng, một mái tóc dài mềm mượt ngang vai, một nụ cười rất hiền thục, thậm chí còn có cảm giác hơi quê quê, nhưng làn da vô cùng trắng.
Nhìn qua đã thấy gia cảnh có vẻ không tệ, nhưng cũng không phải là một cô gái có điều kiện.

Anh Cẩm Hoa, anh xem Thành Tuấn đỡ hơn chút nào chưa? Tối nay, phu nhân Cục trưởng Vương nói có một bữa tiệc từ thiện, mời chúng ta cùng nhau đến đó.
Lục Cẩm Hoa ngây người nhìn chằm chằm Liễu Mạch, thấy có cơ hội, gật đầu nói:
Được thôi.
Hai người nắm tay nhau, rời đi.
Lục Cẩm Hoa nói, con trai vừa mới nằm nghỉ, không nên vào làm phiền.
Cô ấy không có vẻ gì là kiêu ngạo, không có vẻ gì là kiêu kì.
Nhìn người ta cười một cái, cúi đầu có chút xấu hổ, thậm chí còn đỏ mặt.
Người duy nhất bắt nạt ông, cũng chỉ có Diệp Lạc.
Hai người giống như là cặp đôi oan gia vậy.
Vòng eo của cô rất mềm mại, bắp chăn của cô rất xinh đẹp, nụ hôn của cổ rất dịu nhẹ.
Giống như một đêm dĩ mộng.
Sau khi vợ chồng Lục Cẩm Hoa rời đi, tay phóng viên kia cũng rời đi.
Cảm thấy con gái thiên hậu hình như cứ nhìn về phía mình, nghĩ đến chuyện người phóng viên kia trải qua hồi trước, vẫn là nên rút lui, hôm nay thu thập tin tức đủ rồi.
Sau rồi lại kết hôn.
Con gái lại thất lạc.
Không giống như Diệp Lạc luôn tự nhiên, thoải mái, trong trẻo.
Lục Cẩm Hoa là người luôn biết kiềm chế bản thân, vợ mang thai, ông cũng không có trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài.

Chào anh Lục.
Nữ sinh kia cất tiếng chào, lộ ra hàm răng trắng sáng.
Hôm đó cô mặc một chiếc áo phông, một chiếc quần bò, dáng vẻ rất đơn giản, gọn gàng.
Lục Cẩm Hoa cảm thấy sự lựa chọn của bản thân không sai.
Liễu Mạch tuy có chút mưu mô, nhưng có lẽ đó là do con gái khi yêu, bản thân mình khi theo đuổi ai đó cũng có chút mưu mô như vậy.
Những ngày về sau, càng có chút phóng đãng.
Lục Cẩm Hoa buông thả chính mình.
Tất cả đều quá đột ngột.
Đây là một cú đả kích hiếm hoi trong cuộc đời của ông.
Chỉ còn lại một mình ông.
Dưới ánh nắng mặt trời mà ông không hề cảm thấy ấm áp, nhưng lại được nụ cười ngượng ngùng của nữ sinh sưởi ấm.
Sợ nghe thấy từ
mang thai.
Mang thai sinh con, sinh mệnh con người thật mong manh.
Nhưng cô ấy lại rất mừng rỡ.

Bên ngoài có chút lạnh, tớ đẩy cậu về nhà
Chị Chi lau khô nước mắt, tuy hai mắt vẫn đỏ nhưng nước mắt đã ngừng tuôn rơi.
Chi Chi đẩy Thành Tuấn, chậm rãi đi qua hành lang bệnh viện.

Bác sĩ nói là sinh đôi, là hai đứa trẻ.
Anh Lục, em muốn trở thành mẹ của hai đứa trẻ.
Nụ cười của cô ngọt ngào, chói mắt, khiến ông hoàn toàn không nói được những lời khác.
Nhưng nhìn thấy một cô gái trẻ trung như vậy, ánh mắt tràn đầy tình yêu rất đáng ngưỡng mộ, ông ôm lấy eo của cô, giữ thật chặt.
Hai người hòa vào nhau.
Bản thân lại trở thành bố.
Trải quả mất mát thì mới biết trân trọng những cái mình đang có.
Lục Cẩm Hoa nhìn thoáng qua liền nhận ra, đôi giày cô đang đi là kiểu dáng của năm ngoái, một đôi giày nhỏ.
Diệp Lạc và em gái ông đều rất kén chọn, giày của năm ngoái, năm nay liền không đi nữa.
Liễu Mạch vì con trai, mà cũng sắp trở thành bác sĩ luôn rồi.
Một tia sáng rọi tới vô cùng chói mắt.
Nhà cũng không còn là nhà nữa.
Ông đi đến quán bar.
Cả người trông vô cùng bắt mắt.
Lục Cẩm Hoa nhìn thấy vợ đi về chỗ mình, trên mặt nở nụ cười.
Sáng ngày hôm sau, ông ôm người phụ nữ ấy tỉnh dậy.
Cô ấy nói:
Xin lỗi anh Lục, em và Cẩm Tú nghe được anh đi đến đó, nên em cũng đi.
Ánh mắt mềm mại, đáng yêu, thẹn thùng.
Lông mày cong cong, đuôi mắt dài nhỏ.
Lục Cẩm Hoa không dám nhìn nhiều. 3
Khi Lục Cẩm Hoa và Diệp Lạc ở cạnh nhau, ông chưa từng nhìn người con gái nào khác, cảm thấy chỉ có Diệp Lạc thôi là đủ bận rộn rồi, vốn cũng không có tâm tư nhìn người khác.
Nhưng bây giờ Diệp Lạc không ở đây.
Lục Cẩm Hoa cũng không phải kiểu người kĩ tính, chỉ khi vợ mất rồi, thu dọn lại đồ đạc của VỢ, ông mới nhận ra.
Nhìn vật nhớ người, đôi giày kia, là đôi giày ông đưa vợ mình đi mua.
Không ngờ rằng trong quán bar mờ ảo, ông lại bắt gặp Liễu Mạch.
Cô mặc một chiếc váy ngắn màu đen, bên trên áo phông đen, một chiếc corset màu xanh lá cây, chân đi một đôi giày cao gót.
Chỉ là sau này cô ấy vì khó sinh mà chết, Lục Cẩm Hoa rất sợ hãi.
Ông vẫn luôn như một đứa trẻ chưa trưởng thành, vẫn chưa chuẩn bị kĩ tâm thể làm bố, vậy mà lúc đó ông đột nhiên có một đứa con, rồi mất đi vợ của mình.
Lục Cẩm Hoa đột nhiên bừng tỉnh.
Ông sợ hãi.
Trông rất ngầu và có chút gợi cảm, tóc cô được buộc lên, trước trán là phần mái bằng lưa thưa, trông rất hoạt bát.
Cô vẫn nở nụ cười ngại ngùng, mời ông uống từng chén từng chén rượu.
Công b6ằng mà nói, ông cũng thích Diệp Lạc, Diệp Lạc là nữ sinh như vậy, ai mà lại không thích.
Hơn nữa cuối cùng Diệp Lạc cũng chọn5 mình, khiến bản thân ông rất đắc ý.
Thứ duy nhất thiểu thì không ở đây.
Lúc tảo mộ, khi đưa hoa, trong lòng ông áy náy một chút, nhưng cuộc sống sẽ xảy ra vô vàn những chuyện lớn nhỏ.
Vẫn là mái tóc thẳng ngang vai.
Lúc cười lên vẫn là hàng răng trắng đều đó.
Một đống bảo mẫu.
Nhưng không có Diệp Lạc.
Gia đình hạnh phúc mĩ mãn.
Rất hài hòa.
Lục Cẩm Hoa nhìn lên và thấy mặt trời chiếu sáng trên băng, phản chiếu lại ánh sáng vào mắt mình.
Liễu Mạch mặc áo khoác kaki cashmere, bên trong mặc váy và áo len, bà ta giữ dáng rất tốt, dưới chân là một lớp tất chân mỏng và giày cao gót.
Ông không muốn tin lời nói của cô bé.
Liễu Mạch sao có thể bỏ thuốc Thành Tuấn được, sức khỏe của Thành Tuấn vốn không tốt.
Rồi nhìn cô gái này, ông không kiềm được mà có cảm giác thân thiết.
Lục Cẩm Hoa vốn không mua rượu về để uống say, nhưng mấy ngày đó, ông về đến nhà, cô đơn lẻ bóng, lại có một đứa trẻ con khóc.
Thậm chí bản thân đến để làm gì, ông cũng quên rồi.
Từ nhỏ gia cảnh Lục Cẩm Hoa đã rất tốt, lúc nào cũng thuận buồm x9uôi gió.
Giống như thuở ban đầu.
Không có quá nhiều khác biệt.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hắc Thiên Kim.