Chương 285: Về nhà


Trên tay ông là một chiếc túi lớn.

Nhìn qua thì túi rất nặng.

Máy bay dừng lại, cánh cửa máy bay vừa mở 8ra thì ông đã là người đầu tiên bước ra ngoài.
Lúc đầu chỉ là một thôn, một bộ phận đầu tư góp vốn, đến nay thì mọi người đều đã giàu có cả rồi nên muốn cẩm nhiều tiền nhưng làm ít việc.
Người trong thôn cảm thấy Chu Mộc là nô lệ của con gái.
Con gái đi học xa mấy cũng sẽ đến chỗ đó chăm sóc, từ tiểu học đến tận đại học.
Chi Chi dùng tay xé con gà quay ra.
Cô nhanh nhẹn bẻ gãy đầu gà, rồi lại kéo phao câu gà đưa cho ông.
Đây là hai phần mà ông thấy ngon nhất.
Thế nhưng ngày này kiểu gì cũng phải đến.
Lúc ông về đến nhà, trời đã tối.
Bên ngoài rất yên tĩnh.
Ngay cả Nhị Hố và Tiểu Hoa cũng bò đến.
Chu Mộc nhìn con gái với nụ cười quen thuộc, giờ phút này, nước mắt ông lại lăn dài.
Thấy mọi người không lo ăn cơm mà cứ vây quanh Chu Mộc, lão tú tài cầm đũa gõ thật mạnh vào bàn.
Chúng ta sống cuộc sống của chúng ta.

Đúng vậy, bố ơi, bố không cần lo.
Chúng ta vẫn tốt lắm.
Chi Chi bận rộn ăn cánh gà nhưng vẫn có thể nhồm nhoàm nói chuyện.
Nhị Hổ và Tiểu Hoa cũng không hề bị bỏ lại phía sau, hương vị quen thuộc này khiến chúng trong chớp mắt đã nuốt hết cả xương gà.
Bố có mua đồ ăn ngon cho con không? Con muốn ăn bánh gạo mà thím Ngưu làm, cả thịt khô của bà Lý nữa.
Chi Chi cười tươi, không đợi được mà muốn lục soát túi của bố.
Quả nhiên, vừa mở ra thì bên trong toàn là đồ ăn.
Đủ các loại bánh quai chéo, bánh xốp, vịt muối tương, bánh gạo ngọt, thịt khô, còn có gà quay quen thuộc.
Từ lúc mới ra tù ông đã luôn bị người ta nói ra nói vào.
Thế nhưng ông lại sợ con gái mình hiểu lầm.
Ông mở cánh cửa.
Ngay cả Mạch Thượng ở bên cạnh cũng tối ôm giống như không hề mở cửa.
Chu Mộc chỉ cảm thấy trái tim đập loạn một tiếng.
Ông có cảm giác thật khó chịu.
Hơn nữa lần này Chu Mộc còn đi thẳng đến Đại Kinh, trời cao mà hoàng đế thì ở xa, ngoại trừ một vài người vẫn luôn làm việc với Chu Mộc, vẫn tiếp tục theo ông thì những người khác đều đã có những mục tiêu khác.
Lần này trở về là vì mọi người muốn khai thác bãi chăn nuôi phía sau nhà Chu Mộc.
Phía dưới ấy hẳn sẽ có rất nhiều than đá, thế nhưng Chu Mộc không đồng ý.
Chu Mộc mở cửa sân ra thì phát hiện bên trong đang rất náo nhiệt.
Ở phía dưới gốc cây hồng đang đặt một chiếc bàn nhỏ và một chiếc nồi đang bốc khói nóng.
Chi Chi là người nhìn thấy bố về đầu tiên.
Trong lòng của Chu Mộc trống rỗng.
Ngay cả hành lý ông cũng không bỏ xuống mà vội vàng chạy từ con đường phía sau cổng sang một sân nhà khác.
Con đường không dài nhưng lúc này Chu Mộc lại vô cùng gấp gáp.
Ông thì dùng nó để con gái chăn ngừa chăn cừu còn hơn là để mọi người đào than ở dưới đó.
Tư tưởng không giống nhau là sẽ xảy ra ý kiến bất đồng.
Chu Mộc khó khăn lắm mới giải quyết xong việc này, rồi liền bay về ngay thành phố Đại Kinh.
Cô tiếp viên hàng không cúi người nói:
Cảm ơn quý khách đã bay 3cùng chúng tôi, hoan nghênh quý khách lần sau lại đến...
Vừa ngẩng đầu, cô tiếp viên đã không nhìn thấy hình bóng của 9người đối diện đâu nữa.
Chu Mộc rời khỏi thành phố Đại Kinh chưa lâu, bởi mỏ than xảy ra chút chuyện.
M6ấy năm nay ông không chú trọng mà đã dần chuyển sang những việc bên ngoài, dù sao mỏ than cũng có hạn, hơn nữa nếu như 5đã khai thác hết thì không cần trông coi gì ở thôn Bình Khấu nữa.

Ăn trước đã, thịt trong nồi sắp bị chín quá rồi.
Lão tú tài ngồi trên chiếc xe lăn mới tinh rất đẹp.
Hai bên tay đỡ còn có tạo hình vảy rắn, các nút ấn làm giống như vảy cá, hơn nữa màu sắc lại bắt mắt, có màu trắng, màu xanh, màu lam và cả màu đen, trông vô cùng xa xỉ.
Chu Mộc bụi bặm và mệt mỏi, vừa lo lắng lại vừa sợ hãi.
Cô thì thích ăn cánh gà.
Bố thích ăn đùi gà.
Phần còn lại là xương và ức gà thì cho Nhị Hổ và Tiểu Hoa.
Bệnh gout (gút) còn gọi là thống phong, là một loại viêm khớp, thường gặp ở nam giới.
Phần lớn các bệnh nhân gút được chẩn đoán là nam giới tuổi trung niên có cơn gout cấp đều trên một tiền sử bệnh tiềm ẩn và phần lớn bệnh nhân có uống rượu thường xuyên.
Nếu như là ngày thường thì lão tủ tài chắc chắn sẽ vểnh râu lườm ông rồi tức giận.
Ngày mùa đông có tuyết rơi, khói trắng từ chiếc nồi nóng khiến mùi thơm của lẩu bay đầy khắp sân.
Cả nhà cười vui vẻ.
Lão tú tài vừa nhúng thịt vừa nói:
Óc heo của ta xong rồi, có ai muốn ăn không?
Chu Mộc thấy khẩu vị của lão tú tài tốt thể lại không nhịn được mà dặn dò một câu:
Nội tạng dễ gây bệnh gout lắm, chú đang dễ bị đau khi gặp gió thì ăn ít thôi ạ.
Ông vừa nói vừa gắp óc heo trong muôi của lão tú tài vào bát của mình.
Ông tưởng rằng mình đã không dễ bị khó chịu nữa, nỗi khổ của cả đời này dường như đều đã phải chịu đựng trong mười mấy năm trước rồi.
Nếu như có thần linh thì thần linh cũng có thể nhìn thấy được điều đó.
Thế nhưng lúc này, ông lại vô cùng hoang mang.
Chu Mộc nhìn con gái vén tay áo, động tác nhanh nhẹn, vết sẹo trên tay vẫn rõ ràng như trước.
Ông có chút muốn nói lại thôi.
Ông liền nghe thấy lão tú tài nói:
Chúng ta là người một nhà, trải qua sóng gió bao năm rồi nên đừng nghe bên ngoài nói lung tung.
Cô vô cùng vui vẻ.
Cô chạy nhanh xuống bàn ra đón bố.

Bố ơi, bố về rồi ạ.
Dù sao mấy ngày nay trên ti vi báo đài đều có rất nhiều bài về ông, và tin tức của Chi Chi ông đều đã xem qua.
Ông chỉ muốn ngay lập tức trở về bên cạnh Chi Chi.
Ông chỉ muốn Chi Chi bình an học hành, trưởng thành mà không hi vọng có những việc náo loạn đó.
Thế nhưng vết sẹo ấy cũng khẳng định rằng không phải do ông làm bỏng.
Ông chưa từng hút thuốc, từ nhỏ tới lớn, ngay cả một ngón tay của ông cũng không nỡ đánh Chi Chi.
Chu Mộc không sợ bị hiểu lầm, ông đã bị hiểu lầm mười mấy năm rồi.
Trong sân rất yên tĩnh, ngay cả Nhị Hổ và Tiểu Họa cũng không có ở đây.
Bình thường vào lúc này sẽ là giờ ăn cơm tối.
Trong nhà vắng tanh vắng ngắt.
Khi muốn mua lại căn nhà ở giữa của Tứ hợp viện này, ông đã từng tăng giá lên gấp đôi mà người ta vẫn không đồng ý bán nên ông chỉ đành từ bỏ.
Một đoạn đường thôi mà dài như đang đi nửa quãng đường đời.
Ông nghe thấy có tiếng động liên thở phào một hơi.
Thế nhưng hôm nay ông lão lại sờ mó chiếc xe lăn xinh đẹp của mình, cười nói:
Nể tình cháu mua cho chú cái xe lăn tốt này nên không thèm tỉnh toán với cháu.
Chu Mộc nghi ngờ:
Cháu không mua mà!
Chi Chi cũng nghĩ là bố mua cho ông.
Cái này làm sao mà nhầm được nhỉ, lúc đầu lão tú tài cho là cháu gái mua cho những cháu gái lại bảo không phải nên chắc là Chu Mộc rồi.
Thế nhưng Chu Mộc lại cũng nói là không phải.
Thế nhưng về đến nhà, nhìn được cảnh này, ông chỉ cảm thấy như tim mình đã quay về đúng chỗ rồi.
Ông ngồi xuống, đặt tất cả những đồ ăn mang về lên bàn.
Chiếc bàn lớn nhanh chóng đầy ắp.
Ông đi đến cửa nhà mà lại không dám bước vào.
Chi Chi sẽ nghĩ thế nào? Từ trước đến giờ ông vẫn không nỡ để Chi Chi bị thương dù chỉ một chút, thế nhưng ông lại phải giải thích vết thương trên tay con bé từ đầu đến như thế nào đây? Chẳng lẽ ông lại nói rằng mình không phải bổ của Chi Chi mà lúc ông nhặt được nó về đã như vậy rồi sao?
Những lời nói như thế Chu Mộc không thể nói ra thành lời.
Lão tú tài vô trán:
Thằng nhóc giao hàng hôm trước có để lại số điện thoại, nó bảo đồ mà có vấn đề gì thì có thể gọi cho nó.


Lão tú tài nhớ rằng mình để số điện thoại ở phía sau xe lăn.

Chỗ đó có một cái yếm chuyên để đựng đồ rất tiện.

Vừa lôi ra nhìn, Chu Mộc đã đen mặt lại.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hắc Thiên Kim.