Chương 286: Quyết định quan trọng
-
Hắc Thiên Kim
- Tống Tượng Bạch
- 1314 chữ
- 2022-02-06 10:11:59
Dưới gốc cây, nồi đồng đang sôi sùng sục.
Mùi thơm tràn ngập cả sân nhà.
Tuy trời lạnh nhưng trong sân lại rất ấm nó8ng.
Không đến bước đường cùng ấy, tiền vẫn còn đủ.
Chu Mộc gắp thức ăn cho Chi Chi và lão tú tài.
Bọn Trường Canh và Đại Phú vẫn muốn làm cùng cháu.
Những người khác muốn giải thể cháu cũng đồng ý rồi.
Đám người đó tầm nhìn hạn hẹp, rút rồi thì tốt, hai năm trước cái mỏ than Bình Khẩu đã đào được kha khá rồi, nếu còn đào nữa thì có mà đào cả mộ tổ tiên lên mất.
Hàm răng giả của lão tủ tài cắn thịt có hơi tốn sức, ông lão dùng sức nhai, nhai xong lại nhổ ra.
Chi Chi của ông là đứa trẻ hạnh phúc nhất chứ không phải đứa trẻ bị vứt bỏ.
Thế nhưng nếu muốn mua hết nhà quanh đây thì thực sự hơi khó, không nói đến những nhà khác vẫn còn đang thương lượng, căn nhà của hộ ở giữa này thì cứ sống chết không chịu bán.
Chu Mộc nghĩ, trước tiên cứ trồng rau đã, rồi xây bãi chăn nuôi, sau đó cả nhà dọn đến đó cũng thuận tiện hơn nhiều.
Tiếng cười lúc nào cũng vang lên không dứt.
Cô cũng nhớ đến con bò Tây Tạng màu trắng của nhà cứ luôn đeo rất nhiều trang sức, đôi mắt nó sáng ngời như có thể nhìn thấu mọi thứ.
Lão tú tài nghe Chi Chi nói vậy cũng nói theo:
Chú thấy được đấy, dù sao bao năm nay trồng rau nuôi ngựa đã được coi như là người trong nghề rồi.
Dẫu sao mỏ than Bình Khẩu cũng gần như là 6do một tay bố gầy dựng.
Lão tủ tài uống một ngụm rượu nóng, nói:
Giải thể thì cho giải thể, vốn dĩ nơi đó cũng suýt chôn m5ạng cháu rồi.
Cháu kiếm được nhiều như thể cũng đủ rồi.
Nếu vậy thì sau này sẽ không có cơ hội cho mấy người lộn xộn đến đấy chụp ảnh.
Chu Mộc không ưa những người đó.
Những lời đám người đó nói khiến ông thấy đáng ghét.
Mà tuyến bốn tuyển năm của Đại Kinh đều xa xôi, lại dám bán ra tận bảy, tám hay tám, chín nghìn tệ thì thật sự quá đắt.
Lý Trường Canh tận tình khuyên bảo trong điện thoại.
Muốn trồng rau thì có thể đi nơi khác mua đất rẻ hơn mà, hà cớ gì cứ phải là Đại Kinh? Nhưng bất lực, Chu Mộc đã quyết rồi thì sẽ không chịu thay đổi đâu.
Ở nơi này Nhị Hổ và Tiểu Hoa cũng không được ra khỏi cổng để đi dạo.
Cả nhà ngồi trước nồi lẩu đưa ra quyết định.
Chu Mộc liền gọi ngay cho Lý Trường Canh, nói ra ý định của mình.
Giá nhà đất mấy năm nay vẫn luôn tăng, thế nhưng cũng không tăng được bao nhiêu.
Mức độ tăng rất chậm chạp.
Thành phố Đại Kinh sẽ đắt hơn các thành phố khác, ví như ở Tây Hồ thì trung tâm thành phố cũng chỉ mới có vài nghìn tệ.
Nhị Hỗ không ăn miếng thịt mà ông lão đã nhai vì nó chẳng còn hương vị gì.
Chi Chi cũng cảm thấy các chú bác trong thôn tuy đã có tiền nhưng lại không được vui vẻ và có tình người như trước.
Mọi người cãi nhau nhiều hơn, li hôn cũng nhiều hơn.
Cô vẫn nhớ đến thôn Bình Khẩu lúc còn nhỏ.
Không thì bố ơi, chúng ta trồng rau ở Đại Kinh đi.
Con nghe Mỹ Châu nói học sinh lớp cậu ấy rất là kén ăn.
Ăn thịt hay rau đều phải chọn cái ngon nhất và hữu cơ.
Loại đó bán rõ đắt mà bọn họ đều mua cả, trước đây không phải bố từng trồng rau ở thành phố Tây Hồ sao, còn làm cả trại nuôi và xây vườn thú.
Ánh mặt Chi Chi sáng ngời nhìn bố.
Cô rất mong đợi, cô nhớ đến những mùa hè mọi năm khi cô trở về cưỡi ngựa, chạy đuổi bò và cừu ở trong trại nuôi phía sau nhà, có gió thổi và những ngọn cỏ xanh mướt.
Ngày tuyết rơi là ngày thích hợp nhất để ăn lẩu.
Lúc nhúng rau, Chu Mộc bình thản nói một câu:
Mỏ than Bình Kh3ẩu đang muốn giải thể.
Chi Chi không hiểu những thứ này lắm thế nhưng bây giờ cô lớn rồi, ông và bố thảo luận những chuyện này cũn9g sẽ không tránh cô đi.
Chi Chi cảm thấy lúc bố nói lời này rất mất mát.
Nhưng đất Đại Kinh đắt quá, thành phố tuyến hai, tuyến ba cũng phải bán hơn chục nghìn tệ rồi.
Chúng ta đi ra mấy chỗ xa hơn như tuyến bốn tuyến năm mua một mảnh đất to là được, có thể trồng rau và chăn nuôi.
Chi Chi cũng gật đầu:
Tuyến bốn được đó ạ, không xa trường của con lắm.
Vốn dĩ Chu Mộc còn thấy hơi mất mát và hoang mang, nhưng nhìn thấy sự động viên của người nhà, ông bỗng chốc có động lực hẳn.
Được, vậy sau này chúng ta chuyển đến ở chỗ nông trại đó đi.
Mua hết toàn bộ ở đó cho tiện, bây giờ cứ ở nơi này thì xung quanh toàn những người lộn xộn.
Chu Mộc vừa nói xong liền cảm thấy nhẹ nhõm.
Thực ra ông muốn mua hết xung quanh căn Tứ hợp viện này, còn có cả căn nhà bốn tầng ở phía trước.
Chi Chi lại đang học trên Đại Kinh, cả nhà chúng ta đều đã chuyển đến đây.
Cháu xem ở Đại Kinh có thể làm ăn được gì thì làm, còn nếu không được thì ta đi làm cái sạp bán hàng là được.
Chu Mộc biết lão tú tài nói đến bán hàng chính là bán đồ cổ của ông lão.
Đã bao nhiêu năm nay, lão tú tài mua rất nhiều đồ tốt, số tiền bỏ ra cũng không hề ít.
Theo ông thấy thì chỉ cần Chi Chi vui vẻ thì cả nhà sẽ sống tốt, kiểm ít tiền đi một chút cũng không sao.
Giống như lão tú tài nói, nếu thực sự mà không được thì vẫn có thể đi bày sạp bán hàng.
Chu Mộc biết lão tú tài tích trữ những bảo bối kia về sau cùng vẫn là để lại cho Chi Chi.
Lý Trường Canh ở đầu bên kia lập tức gào lên.
Chu Mộc ơi anh điên rồi à? Anh có biết đất ở tuyển bốn bao tiền không? Tám nghìn đây, cái vùng xa như thế mà giá nhà lên đến tám nghìn! Anh mua về để trồng rau nuôi lợn à? Tôi biết mấy người trong thôn bất chính, làm bao năm nay mà giờ lại muốn đá anh ra để tự mình làm.
Thế nhưng chúng ta suy nghĩ cẩn thận lại rồi đầu tư tiếp đi, anh mà nghĩ không thông như vậy thì biết làm sao? Sau này anh còn phải nuôi con gái, phải cho con gái nở mày nở mặt gả cho người ta chứ!
Lý Trường Canh gần như rống lên.
Lý Trường Canh tưởng rằng Chu Mộc mất lý trí đến phát điên, ông ta cũng biết những người dân trong thôn làm ăn bất chính.
Vì để cho Chu Mộc bớt bị thiệt hại nên ông ta vừa cúp điện thoại đã đi đến nhà bọn Vương Đại Phú thương lượng, ít nhiều cũng đầu tư cho Chu Mộc một chút, mua một vài miếng đất bên đó là được.
Tối nay có trăng sáng.
Trăng sắp tròn rồi.
Trên bầu trời đen cao rộng có một vầng trăng treo ở đó, thật đơn độc.
Chu Mộc liếc nhìn ánh trăng, lại nhìn Chi Chi ở bên cạnh, cả lão tú tài, Nhị Hổ và Tiểu Hoa.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.