Chương 306: Tiếng xấu


Từ nhỏ đến lớn, Chi Chi chưa từng làm chuyện gì đi quá giới hạn, cùng lắm là lúc ở nhà trẻ đánh các bạn trong đó, còn về c8ơ bản nhân phẩm luôn được công nhận.

Nhưng những người khác thì không biết.
Thế là bắt đầu từ Quách Vân thì thầm:
Chú.
Lục Tiểu Mãn ở bên cạnh cậu ta, cô ta cũng chỉ có thể thì thầm tiếp:
Thỏ.
Người tiếp theo là Cừu Lượng:
Màu.
Lâm Hinh Nhi:
Trắng.
Cứ như vậy từng chữ được cất lên, sau khi đọc được một vòng, người cuối cùng đọc chữ
xanh
lại là Lục Tiểu Mãn.
Sắc mặt Lục Tiểu Mãn trắng bệch, trong lòng phẫn nộ vô cùng, nhất thời không thể khống chế được mình mà hét lớn:
Là chị cố ý, chính là chị cố ý.
Chi Chi gật gật đầu nói:
Đúng rồi, là do tôi cố ý thì làm sao, các cậu không thích tôi, muốn đùa ác, tôi cũng không thích các cậu.
Nhưng không có ai trả lời.

Nếu như mọi người không ai muốn thì chúng ta sẽ lựa chọn ngẫu nhiên, điểm tướng mấy người có biết trò đó không? Chúng ta sẽ có một ca khúc, mỗi người nói một chữ, sau đó người đọc chữ cuối cùng chính là người được chọn.
Cô cầm súng chỉ chỉ Quách Vân:
Bắt đầu từ cậu đi.
Quách Vân cảm thấy rất nhục nhã, nhưng lúc này chỉ có thể chịu nhục, cậu ta thì chỉ cần qua được tối nay, sau khi ra ngoài nhất định phải trả thù.
Nhưng có loại em gái như tắc kè hoa bên mình như vậy thì tôi cũng cảm thấy đêm ngủ không ngon.
Chi Chi cầm súng, hướng về Lục Tiểu Mãn, bóp cò.
Chỉ nghe được một tiếng
pằng!
, Lục Tiểu Mãn hét lên rồi ngã xuống.
Cậu ta chỉ là lấy súng ra để dọa người một chút, thực sự không định nổ súng giết ai.

Các cậu ồn ào quá.
Chi Chi lại quay khẩu súng trong tay.
Kéo chốt.
Những câu này nói mãi cũng chẳng sai, bây giờ cô để tôi cho bọn họ thử trước nha? Nhưng chỉ có ba viên đạn trong này thôi, bắt đầu từ ai đây?
Chi Chi kéo chốt.
Bọn họ chưa từng nghĩ tới, Ch3u Chi Chi có thể nói ra những lời như vậy.
Sắc mặt Tiểu Mãn khó coi, Quách Vân, cái để con lợn, ngu hết phần ngườ9i khác! Lâm Hinh Nhi vốn ban đầu giật dây, thừa nước đục thả câu, nhưng lúc này cả người run rẩy như một cái máy.
Bởi vì là bạn thân Lục Tiểu Mãn, cô ta đã có ý nghiên cứu về Chu Chi Chi, xem được một vài cái video về cô, thân thủ của5 cô rất tốt.
Có qua có lại mà thôi.
Tôi chẳng qua nể mặt Thành Tuấn, cùng với cô đi chơi thôi, cũng coi như phá lệ xem cô là em gái.
Quả nhiên, liền nghe thấy Thành Tuấn nói:
Nếu Chi Chi thích giết người, thì tôi cũng sẽ giết người cùng cậu ấy.
Chi Chi cảm thấy Thành Tuấn hưởng ứng hơi quá rồi, không có cảm giác gì là gay go cả, ngược lại thật sự như đang đùa dai vậy, đúng kiểu thừa nước đục thả câu.

Các cậu ai muốn thử trước?
Mặt Chi Chi vô cảm, hỏi.
Chú thích ăn cà rốt và rau xanh.
Nếu như là ngày thường, thì đây như một cảnh mang theo niềm vui, nhưng lúc này mấy thiểu nam, thiếu nữ không ai dám cười.
Lục Tiểu Mãn cũng không dám chắc Chu Chi Chi có nổ súng thật hay không, biểu cảm của cô rất thật, rất có khí thể.

A a a!

Trong nháy mắt, nam nữ trong phòng đều liên tiếp hét lên.
Lúc này, cửa phòng bạo đột ngột mở ra.

Ai quá đáng?
Một giọng nam vang lên.
Chị Chị thở dài rồi nói:
Cô sao có thể có nhiều mặt như vậy được, bố cô có biết không? Cả buổi tối hôm nay, tôi thấy biết bao bộ mặt của cô rồi.
Lúc thì là một cô gái ngoan ngoãn nũng nịu, lúc thì khí chất thục nữ, lúc thì khóc lóc thảm thương, con người ta 80% là nước, còn cô thì chắc 80% là diễn trò.
Cậu ta đỏ mặt lên nói:
Ca dao nào?
.
Chi Chi nghĩ một lúc, rồi nói:
Thỏ trắng nhỏ.
Lâm Hinh Nhi đột nhiên không thể chịu được nữa, khóc rống lên.

Đừng có giết em, Thành Tuấn, cậu khuyên nhủ chị cậu đi.
Lục Tiểu Mãn cũng nhớ ra, thằng em ngốc của mình đang đứng bên cạnh ở kia, nhưng cô ta không dám mở miệng, Lục Thành Tuấn vì Chu Chi Chi mà tự tử một lần, chết một lần rồi, có lẽ bây giờ lông mày cũng không buồn nhếch.
Lúc này, Chi Chi không nói một lời nào nữa.
Cô giơ súng lên, nhìn vào tất cả mọi người.
Người đến chính là Cao Thành Triển không-được-moi-hom-nay.
Cậu và Chi Chi mỗi ngày đều gửi cho nhau vài tin nhắn.
Cô như vậy không thấy mệt sao?

Lục Tiểu Mãn lần đầu bị người ta mắng thẳng thừng như vậy, thật sự say rồi, cô ta muốn mắng lại, nhưng nhìn thấy khẩu súng trong tay của Chi Chi, vừa rồi còn nói bố nuôi của cô là tội phạm cải tạo, ai biết được đối phương liệu có nổ súng không.

Ngay khi vừa cầm súng, tôi đã tháo đạn ra rồi, chỉ định dọa mấy người một chút mà thôi.
Nhưng tôi vẫn muốn nói lại, thiên phú diễn xuất của Tiểu Mãn thực sự không tồi, tôi mới chỉ hô lên một tiếng mà cô ta đã có thể bị bắn chết rồi.
Thành Tuấn, cậu đọc một lần cho bọn họ nghe, các cậu nghe cho kĩ, đến lượt các cậu đọc sai, tự động tính thua.
Trong phòng bao, một giọng khàn trầm thấp của con trai vang lên:
Chú thỏ nhỏ màu trắng.
Hai cái tai thẳng đứng.
Bầu không khí vô cùng căng thẳng, chỉ còn nghe được những tiếng sột soạt từ trong balo của Chu Chi Chi.
Có lẽ là con rắn với con kiến đang đánh nhau.
Nhưng phòng bao cách âm rất tốt, bên ngoài không nghe thấy một âm thanh gì.

Chị cứ vậy mà giết người? Chị đã giết Lục Tiểu Mãn?
Quách Vân ở bên cạnh sợ hãi nói năng lộn xộn.
Lúc ăn cơm tối câu hỏi Chi Chi tối nay làm gì, Chi Chi nói đến đây, Cao Thành Triển cảm thấy không ổn.
Cậu vốn đang đi công tác ở thành phố bên cạnh, cuối cùng phải lập tức đi máy bay về đây, nhanh chóng đi đến câu lạc bộ Trường An.

Còn nữa, sau khi nữ chính trong phim nói câu này, bên kia sẽ bắn người đứng sau nữ chính.
Thầy đạo diễn nói rằng đó là thiếu sót của phim Trung Quốc chúng ta, quá khuôn mẫu.
Nhưng Lâm Hinh Nhi chỉ biết cô hay mang theo bên mình rất nhiều dao thôi, không ngờ cô có thể dùng súng điêu luyện như vậy.
Đây đâu phải là người thường, người bình thường thì đấu thể thể này được?
Chị gái, em biết chị ghét em, chị không cần phải hướng về các bạn em như vậy, có gì thì hướng về em đây này.
Lục Tiểu Mãn mang biểu cảm kiến định nói.
Khuôn mặt không cảm xúc.
Dáng vẻ như sẽ nổ súng thật.
Những người khác nghe thấy Chi Chi nói xong, không hiểu sao muốn cười.
Nhưng tình hình bây giờ cười lên có vẻ không thích hợp.
Mấy diễn viên lâu năm còn không chuyên nghiệp bằng cô ta.
Mấy người ai dẫm vào cô ta một cái là cô ta có thể ung dung tỉnh lại.
Khi mọi người nghe thấy Chu Chi Chi chỉ đang đùa ác, trong nháy mắt bùng nổ, vừa rồi thực sự là dọa người ta đến chết, dọa đến tái trắng mặt mày!
Chị quá đáng quá rồi!
Quách Vân tức giận nói.
Trực tiếp phi vào trong này, cả người mặc áo khoác dài còn chưa kịp thay, sau lưng còn là hai người đàn ông lực lưỡng.

Lục Tiểu Mãn lúc này quả nhiên ung dung tỉnh lại, khuôn mặt trắng bệch mang theo tiếng khóc nức nở, vô cùng sợ hãi mà nói:
Anh Thành Triển, chị Chi Chi, chị ấy nổ súng giết em.
Cao Thành Triển không nhìn Lục Tiểu Mãn, mà quay đầu sang nhìn Chi Chi, thấy trên tay cô cầm một khẩu súng, lông mày lập tức nhíu lại.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hắc Thiên Kim.