Chương 305: Trò đùa dai nho nhỏ
-
Hắc Thiên Kim
- Tống Tượng Bạch
- 2056 chữ
- 2022-02-06 10:12:25
Nếu mà nhìn thấy trên mặt đất có mấy cái lỗ như vậy, cầm một cái que nhỏ, móc một cái thật chuẩn thì nhất định bên trong c8ó một loại sâu trắng trắng trong đó.
Còn có những con bọ cánh cứng với chiếc sừng dài, chúng thường thích trốn tr3ong các khe hở dưới đống củi lửa.
Các cậu đều là bạn của em gái tớ à? Tớ tên là Chu Chi Chi, các cậu có thể gọi mình là chị luôn, còn có món quà gì muốn tặng tớ không? Lấy ra hết đi.
Chi Chi vốn không nhanh nhạy nhưng cũng biết trong phòng bao như thế này không thể xuất hiện các con vật như vậy, cái này nhất định là do bạn Tiểu Mẫn làm.
Trời ạ! Thật khí phách!
Con rắn trắng xinh xắn mở miệng, không biết cô lấy con dao ở đâu, rồi họ nghe tiếng loạt một cái.
Con dao nhỏ được đưa vào miệng con rắn trắng và nhẹ nhàng cắt một cái.
Lúc này, khi nhìn thấy dưới chân mình có một con rắn trắng bò đến, Chi Chi liền có cảm giác như được trở về nông thôn khám phá căn nhà cũ.
Đối với Chi Chi mà nói, lúc đó cũng là một khoảng thời gian tươi đẹp.
Giống như ai vừa mới giết chết mẹ cô ta vậy.
Chi Chi bị ánh mắt của Lục Tiểu Mãn nhìn đến nổi da gà.
Lúc này Tiểu Mãn mới cười nói:
Chị ơi, các bạn em không có ác ý đâu.
Chỉ là đùa với chị thôi, chúng em biết chị ở quê từ nhỏ nên tất nhiên sẽ không sợ mấy thứ này.
Sắc mặt Thành Tuấn rất bối rối, cậu biết hết mấy cái này vì trong thư Chi Chi có viết.
Lúc đó, cậu chỉ cảm thấy cuộc sống của Chi Chi rất đặc biệt, rất thú vị.
Con rết thì luôn thích chui rúc ở dưới mấy cái bình cái chai.
Có một lầ9n, cô thậm chí còn tìm được một con rết dài nửa thước, lúc đó trên ti vi đang chiếu
Bạch nương tử truyền kì
, trong đó n6hân vật phản diện là một con rết tinh nên Chi Chi rất mong đợi không biết con rết đó có biến thành yêu quái không, cô liề5n mang ra ngoài để nó chơi với mình.
Đám bạn của Lục Tiểu Mãn cũng có chút bối rối không biết nói gì, bọn họ cũng chỉ muốn giúp Tiểu Mãn, giúp cô ta trêu trọc, bắt nạt cô chị gái sống ở dưới quê được ông chủ mỏ than nhà giàu mới nổi nuôi dưỡng thôi, nhưng không ngờ lại nghe được chuyện này.
Xin lỗi chị, em không biết chị trước đây lại...
Lục Tiểu Mãn hổ thẹn, thậm chí hai mắt còn hơi đỏ.
Chị đến từ đầu thì hi vọng chị sẽ cút về chỗ đó, đừng có đến đây làm loạn nữa.
Chị Chi nhìn thấy đối phương rút súng ra thì sững sờ.
Nhưng cô ta vẫn không nhịn được mà phải chọc ngoáy Chi Chi một câu, cố tình nhấn mạnh Chi Chi lớn lên ở nông thôn.
Không ngờ Chi Chi nhanh nhẹn gật đầu nói:
Đúng rồi, chị không sợ mấy cái này đâu.
Cô còn bé, ngày nào cũng bận rộn ở một nơi nho nhỏ nhưng đủ để cô có thể yên tĩnh chơi một mình cả ngày, sau đó chờ bổ trở về.
Cô sẽ kể lể với bố hôm nay đã chơi với cái gì, dường như cầu trước đá cầu sau những cô nhở bản thân hồi nhỏ rất thích nói chuyện, có khi còn nói giỏi hơn bây giờ.
Một đám thiếu niên phá gia chi tử, quyền lực bậc nhất Đại Kinh nhìn cô gái mặc váy trắng cầm con kiến khổng lồ ném vào trong balo, sau đó lại cúi người, nhẹ nhàng đưa tay nhặt con rắn trắng ở dưới đất lên.
Họ thấy cô ấy túm cổ con rắn.
Còn lúc này, em gái cô đang khóc đến tan nát cõi lòng, đau khổ uất ức.
Chi Chi cảm thấy Thành Tuấn thật đáng thương, chẳng trách cậu gần như lúc nào cũng mang một bộ mặt không cảm xúc, có một người chị trở mặt như vậy bên cạnh thì làm sao phản ứng kịp được? Lúc nãy Lục Tiểu Mẫn còn cười đùa, bỗng nhiên giờ đau thương tuyệt vọng khóc ầm lên.
Bởi vì khẩu súng trước kia Thành Triển tặng mình, cô đã mang về cho bố xem khiến bố một phen hết hồn.
Bố liền không cho cổ động vào khẩu súng kia nữa.
Lục Tiểu Mãn cũng rất kinh ngạc khi Chu Chi Chi không hề sợ mấy con côn trùng, rắn rết này.
Cô ta nhìn thấy mấy thứ kia thôi là lông chân lông tay đã dựng đứng lên hết rồi, nhìn ghê muốn chết.
Nghe thấy Chi Chi nói từ nhỏ đã phải đi bắt bọ cạp, rắn rết bán lấy tiền, liền tò mò hỏi:
Này chị Chi Chi, một con bọ cạp thì có thể bán được bao nhiêu tiền?
Còn phải xem kích thước ra sao, phân ra làm ba loại to, trung bình, nhỏ.
Nếu như lớn bằng cái móng tay thì mười con được một hào, còn nếu dài bằng nửa ngón tay thì coi như cỡ trung bình, ba hào một con.
Nhưng sau này có vẻ như đã thông suốt hơn, đột nhiên có một khoảng thời gian, mỗi ngày có thời gian rảnh bổ đều dạy cô dùng súng như thế nào, nếu như có người ngắm súng vào con thì phải làm sao? Cô và bổ dường như đã tháo lắp khẩu súng mấy trăm lần.
Nay thấy có người giơ súng về phía mình, Chi Chi phản xạ có điều kiện, điều đầu tiên là tung chân đá bay khẩu súng kia.
Lúc này Quách Vân từ trước đến nay ngay thẳng, tính tình nóng nảy liền bảo cô ta đứng lên, rồi đi đến.
Cậu ta không muốn thấy Tiểu Mãn khóc.
Đau lòng vì Tiểu Mãn bị ức hiếp, những nhói đau hơn khi Tiểu Mãn khóc vì Thành Triển.
Cậu ta đi đến, rút súng ra, hướng về phía Chi Chi nói:
Nói trắng ra, chúng tôi ở trong cái giới này không hoan nghênh chị, chị là một người được một tên tội phạm cải tạo nuôi lớn, chị không có điểm chung gì với chúng tôi hết.
Tướng mạo xinh đẹp, thân thủ linh hoạt.
Cậu ta vốn cảm thấy giới giải trí lăng xê tuyên truyền quá đà, không ngờ thấy người thật trước mắt lại trông ưa nhìn hơn ở trong ống kính rất nhiều.
Cừu Lượng đã hoàn toàn ngây người.
Con rắn Tiểu Diệp mà cậu ta nuôi không hề hiền lành một chút nào, ngày thường thấy ai cũng muốn cắn, nhưng lúc này lại vô cùng ngoan ngoãn, ngay cả răng độc cũng bị người ta cắt mất mà không giãy dụa gì.
Vốn dĩ định hạ thấp Chu Chi Chi, nhưng càng nghe cô nói lại càng thấy đỏ mặt xấu hổ.
Hồi nhỏ, cô ta nhìn thấy mười tệ dưới đất còn không muốn cúi người xuống nhặt.
Chi Chi cầm khẩu súng trong tay, khuôn mặt không cảm xúc giống Thành Tuấn hỏi:
Đây cũng là một trò đùa ác sao? Đây cũng là đồ chơi sao?
Cô cầm súng chĩa về người con trai vừa hướng súng về cô.
Lúc này, Quách Vân đột nhiên cảm thấy bản thân giống như bị mãnh thú để mắt tới, cái nòng súng đen ngòm kia khiến cho cậu ta cảm giác như toàn thân bất động.
Nhưng mà em xin chị, đừng cướp đi anh Thành Triển, chị tài giỏi như vậy, lại còn xinh đẹp, rất nhiều người thích chị, em từ nhỏ đã thích anh Thành Triển rồi, chị buông tha cho anh ấy đi.
Quách Vân ở trong góc không thể tiếp tục nhìn nữa, cô gái ở trước mặt quả thật khiến người khác động lòng.
Viên Tử rất ngưỡng mộ những người khí phách như vậy, đặc biệt khi đối phương còn là con gái, hai mắt cô ta liền ánh lên sự sùng bái.
Nhưng cô ta bây giờ đang ở phe của Tiểu Mãn nên chỉ có thể kìm nén.
Cậu ta nghĩ, nếu như mình cứ như vậy mà chết, thì thật sự quá thảm rồi, liền vội vàng nói:
Cẩn thận, đây không phải đồ chơi đâu.
Đây là súng thật đấy.
Những người khác cũng bị điều này dọa cho ngây người.
Nhưng cô gái này thật sự quá xuất sắc, Thành Tuấn là em trai sinh đôi của Tiểu Mãn mà cô ấy cũng không bì được với người chị ngoại lai kia.
Chi Chi bị bộ dạng này của Tiểu Mãn làm cho đứng hình.
Cuối cùng con rắt bị mất một chiếc răng.
Rồi cô nhẹ nhàng vung con rắn, nó dường như được quẩn trong tay cô, giống như một chiếc vòng tay...
Nhưng cái dáng vẻ người thắng cuộc như thế này thì không cần thiết.
Giống như cậu ta, cậu ta cũng luôn thích Tiểu Mãn, nhưng vì Tiểu Mãn thích Thành Triển nên cậu ta cũng không cưỡng cầu.
Đây dường như là lần đầu tiên cậu ta thấy Tiểu Mãn khóc, Tiểu Mãn từ trước đến nay luôn là một cô gái xinh đẹp ngọt ngào, khôn khéo.
Cậu ta vốn đã đau lòng, nhưng lúc này lại càng thêm nhói đau.
Cô ta ngẩng đầu lên, nước mắt lăn dài trên má.
Là em và các bạn nói muốn trêu chọc chị, từ khi chị xuất hiện, trong mắt của bố chỉ có mỗi mình chị thôi, ngay cả Thành Tuấn cũng...
Sau đó cô vươn người nhảy lên, rồi bắt lấy khẩu súng một cách vững vàng.
Trong chớp mắt tình thể xoay chuyển.
Chi Chi chơi đùa với cái
vòng tay
một chút, nhìn thấy biểu cảm của Thành Tuấn có chút khó chịu, cô cho con rắn vào trong balo.
Còn việc con rắn và con kiến có đánh nhau không thì cô cũng không để tâm lắm.
Hồi nhỏ chị còn bắt bò cạp, rết các loại mang đi bán để kiếm tiền tiêu vặt.
Lục Tiểu Mãn không biết bà chị mình ngu thật hay giả ngu nữa.
Bản thân đang giễu cợt chị, chẳng lẽ chị nghe không ra à? Nhưng Chi Chi đã nói như vậy, Lục Tiểu Mãn chỉ cảm thấy người không tự nhiên là mình.
Hôm nay, cô đã nhìn thấy biết bao bộ mặt của Lục Tiểu Mãn rồi.
Trong nhà là một cô gái ngoan ngoãn, nũng nịu, đáng yêu.
Cậu ta tôn trọng Tiểu Mãn.
Cậu ta không hiểu từ đâu ra xuất hiện một người chị gái, lại có thể cua được Thành Triển, còn nhìn dáng vẻ cẩn thận che chở của Thành Tuấn, thực sự khiến trong lòng nguội lạnh mà.
Vậy mà chị cô ta, cũng là thiên kim nhà họ Lục những từ nhỏ đã phải đi bắt bọ cạp, rắn rết để kiếm tiền tiêu vặt.
Cao Tiểu Quân - người nuôi con kiến Brazil khổng lồ kia cũng rất thích côn trùng, cậu ta đã bỏ ra mấy nghìn đô để mua con kiến kia về.
Trên xe lại lạnh lùng, không nói tiếng nào, tay nghịch điện thoại.
Vào trong câu lạc bộ, trở thành người ngọt ngào phóng khoáng.
Bây giờ lại cảm thấy rất xấu hổ, đau lòng.
Sắc mặt Lục Tiểu Mãn cũng không khá hơn chút nào.
Vốn cô ta nói với đám bạn, sau khi có thêm một người chị ở dưới quê thì bố rất thiên vị chị ta, rồi bản thân sẽ nhanh chóng bị ăn hiếp thôi.
Thế nhưng từ nhỏ cô ta đã có cơm ngon áo đẹp, tiền tiêu vặt chẳng cần phải kiểm, thẻ quẹt tùy ý.
Còn lớn bằng ngón tay cái thì có thể coi như là cỡ lớn nhất, cũng đáng tiền nhất, một tệ một con
Chi Chi thành thật trả lời.
Cô nói xong, cả phòng bao đều yên tĩnh trở lại.
Quách Vân vừa rồi nhảy ra, nói những câu thật khó nghe.
Mọi người đều biết cậu ta thích Lục Tiểu Mãn, nhưng cũng không cần đến mức như vậy chứ?
Súng thật sao?
Chi Chi thu súng về, tiện tay quăng một cái, thành thục quay một vòng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.