Chương 308: Cố nhân


Từ nhỏ cô đã lớn lên trên núi, giờ quay về núi nên càng thoải mái hơn.

Tuy rằng cảm nhận được chút kỳ lạ nhưng cô vẫn vui vẻ chạy lê8n núi.
Kết quả là tìm một đống người đến để dọa cháu sợ.
Em ấy lại không biết là cháu từ nhỏ đã tiếp xúc với sâu bọ và rắn.
Nhưng động tác có hơi khựng lại vì trong balo có đồ ăn, điểm tâm và cả canh nữa.
Canh còn được đựng trong bình giữ nhiệt.
Không phải là cậu nhìn tuyết nhiều quá nên lóa mắt chứ? Nhắm mắt vào một lát đi, sẽ không có bóng trắng nữa đâu.
Đoàn người tiếp tục dắt chó chạy khắp núi.
Chi Chi cũng chạy rất nhanh, rất nhẹ nhàng, dù là đường lên núi.
Chi Chi lại cảm thấy ông lão có hơi ngại ngùng.
Ngay cả lúc chào tạm biệt, ông lão cũng không nói lời nào mà cứ thể đi.
Bên trong là một con kiến rất to? Sau đây là một túi vải.
Đặt túi vải dưới đất mới thấy được bên trong toàn là điểm tâm và đồ ăn.
Lần trước đến đây còn gọi Tiểu Phi là mẹ nữa.
Bà lão vỗ đầu Chi Chi, nói:
Không phải ông ngoại.
Người mặc áo đen phía sau nhìn thấy một cô gái xinh đẹp thì rất kinh ngạc.
Cô gái này còn đang nhe răng, giống như đang làm mặt xấu vậy.
Chi Chi thấy thế, không nghĩ ngợi gì mà cũng nhe răng há mồm lại với nó.
Từ nhỏ Chi Chi đã lớn lên cùng Nhị Hổ nên trên người cũng có chút hơi thở của hổ.
Cô cũng cảm thấy bản thân mình là người thừa ở nhà của Thành Tuấn.
Đó là nhà của Thành Tuấn, không phải nhà của cô.
Cô mặc bộ đồ trắng, chạy thẳng một mạch lên núi.
Hai bên dãy núi, một đoàn người áo đen đang không ngừng lục soát.
Đúng vậy, chính là chạy.
Hôm qua đến nhà Thanh Tuấn, Chi Chi rất buồn bực.
Những việc này đều là quy định.
Sau đó anh nhìn thấy cô gái lấy ra một cái bình.
Tay của bà ngoại rất mềm mại, khi xoa đầu cảm thấy rất ấm áp.
Tiểu ni cô nhận được quà thì nhảy cẫng lên, mỗi bên tay một bình, cầm không buông tay.
Nhìn ông rất quen đấy ạ.
Tiểu ni cô đứng ở một bên thấy mọi người đều cười vui vẻ thì nhẹ nhõm.
Không sao rồi, cô gái kia không tức giận nữa rồi.
Chi Chi ngồi trên thành tường, hô to:
Ông Bát về nhé ạ.
Lần sau ông đến thì nói trước cho cháu.
Không chỉ là không biết, mà đến cả một chút dấu vết về mẹ cũng không có.
Điều này khiến Chi Chi rất buồn.
Lần trước đến đây cái miếu này còn rất tồi tàn mà.
Hôm nay lại giống như được xây mới lại trong một đêm vậy.
Bên trong là một con rắn.
Lúc sau lại thấy lấy ra một cái bình nữa.
Người mặc áo đen gật đầu.

Em có thể đi vào.
Cô nhìn trong bát của ông lão ngồi im lặng bên cạnh, hình như không có món ăn mấy thì ngay lập tức gặp một nửa chỗ rau xanh trong bát mình sang cho ông lão.
Người mặc áo đen phía sau bỗng nhiên tiến đến, Chi Chi ngẩng đầu nhìn người mặc áo đen bằng ánh mắt không hiểu gì.
Chi Chi quay đầu nhìn lại thì hóa ra là một con chó săn màu đen, lại còn khá to lớn, quỳ xuống còn phải ngẩng đầu lên để nhìn nó.
Con chó nhe răng há mồm như muốn hù dọa cô.
Căn nhà cũ mà cháu ở có thể đào ra rất nhiều con côn trùng.
Bọn họ không dọa được cháu mà còn bị cháu dọa ngược lại.

Cháu là Chi Chi đây.
Bà ngoại còn nhớ cháu không? Cháu đem đến đây cho bà rất nhiều đồ ăn ngon.
Cô thấy sau bà ngoại hiện ra một cái đầu xù lông.
Bỗng nhiên có một người hô lên:
Ban nãy hình như tôi nhìn thấy có một bóng trắng đi qua.
Người bên cạnh hướng mắt ra đường lên núi nhìn, rồi lắc đầu:
Chắc do cậu hoa mắt thôi.
Chó săn của chúng ta có kêu đâu.
Cháu chưa ra đời thì ông cháu đã mất rồi.
Gọi ông ấy là ông Bát là được.
Chi Chi ngoan ngoan chào:
Cháu chào ông Bát ạ.
Đều không có độc nữa rồi.
Tạ Hữu Dung nhìn qua đồ trong bình thì cũng không sợ hãi.
Bà lão chỉ nói:
Chi Chi đi đâu mà tìm được mấy con này thế?

Tối qua Lục Tiểu Mãn dẫn cháu đi chơi.
Bà ngoại em ở trong này.
Chi Chi chỉ vào ngôi miếu có mái ngói màu xanh.
Nghe thể, vẻ mặt của người mặc áo đen cứng lại.
Anh cảm thấy rất buồn cười.
Con chó săn này của anh đúng là trung thành.
Bà lão quay qua nói với người bên cạnh:
Tiểu Bát ra giúp một tay đi.
Đồ vật để trên mặt đất cũng không tốt.
Lúc này Chi Chi mới để ý thấy bên cạnh bà ngoại còn có một người.
Quả thực là khiến người khác choáng váng mà.
Chi Chi đứng dậy nhìn người đi phía sau rồi nói:
Anh là ai thể: Đến đây làm gì vậy ạ?
Người mặc áo đen lại càng ngơ luôn.
Với tính cách của Chi Chi, hiếm c3ó lúc nào thấy cô khó chịu, tức giận như thế.
Cô không hiểu.
Chi Chi cảm thấy người này có vẻ rất hung dữ và nghiêm túc, nhưng lại không có ác ý.

Em lên đây thăm bà ngoại.
Người áo đen lại lùi lại phía sau.
Ông Bát còn cười với cô, rồi lại nhìn bà ngoại, sau đó ăn hết chỗ đồ ăn trong bát.
Còn có cả cái nồi nhỏ...
Chẳng lẽ rắn và kiến kia dùng để nấu lẩu sao? Thức ăn cũng quá tươi mới rồi, còn sống cơ mà.
Chi Chi rất muốn biết chuyện về mẹ.
Nhưng hình như bố Lục không biết5 một chút gì.
Cháu đem thêm đồ ăn ngon cho ông.
Cô không nghe thấy tiếng đáp lại mà chỉ thấy đám người áo đen thay đổi đội hình từ hình vuông thành hình chữ bát.
Mà bên cạnh tường đột nhiên lại có một người áo đen nhảy xuống.
Nhìn thấy người lạ là chạy ngay tới.
Nhưng thật không ngờ chú chó săn trước giờ vẫn rất hung mãnh của anh lại lùi mấy bước về sau.
Thật đúng là thể sự vô thường.
Ai lại đi trang hoàng lại một cái miếu đổ nát vào mùa đông cơ chứ? Muốn đổi mới thì cũng phải đợi đến mùa xuân sang năm hãy làm chứ? Chi Chi cũng không dừng lại bước chân mà tiếp tục đi về phía miếu.
Cùng là người một nhà, vì sao lại có thể nuôi dạy ra một cô em9 gái đáng ghét như vậy? Thành Tuấn còn tốt.
Mà Lục Tiểu Mãn lại cực kỳ khiến người khác tức giận.
Người áo đen và ông Bát giúp Chi Chi cất đổ vào cặp.
Chi Chi cứ luôn cảm thấy người áo đen kia và ông Bát thật sự nhìn rất quen.
Ở phía xa, ngôi miếu tường hồng ngói lục đứng giữa nền tuyết vô cùng nổi bật.
Chi Chi dụi dụi mắt, cho rằng mình nhìn nhầm rồi.
Gần đến nơi thì cô cảm thấy có nguy hiểm sau lưng.
Chỉ trong chốc lát, cô đã tránh ngay đi.
Rốt cuộc cũng nhìn thấy một mảnh trống phía trước.
Sắp tới rồi.

Đúng vậy.
Chi Chi rất giỏi.
Tạ Hữu Dung vừa nói vừa xoa đầu Chi Chi.
Chi Chi và tiểu ni cô ham chơi, trèo lên thành tường của ngôi miếu.
Hai người nhìn thấy một đám người mặc áo đen rời đi thì đều không biết ban nãy làm sao mà xuất hiện nhiều người như vậy.
Nhưng với bà ngoại thì khác.
Chỉ mới gặp một lần nhưng cô biết bà ngoại là một người rất rộng lượng, khiến người khác luôn muốn nói chuyện với bà.
Hàng cây hai bên như lùi lại phía sau.
Cô cảm thấy những khó chịu trong lòng như theo từng bước chạy tan vào trong mây gió rồi.
Còn cả cái tấm vải đựng thức ăn hình hoa kia nữa...
Nơi lạnh lẽo, đầy tuyết như này là nơi để dã ngoại ư?
Gâu gâu gâu
Kể từ lúc nhìn thấy con rắn và con kiến kia thì chú chó săn cứ của mãi.
Chi Chi ngạc nhiên nói:
Đây là ông ngoại sao ạ?
Tạ Hữu Dung bị lời nói của đứa bé này làm cho tức cười.
Bà lão lại nghĩ đến đứa bé này cứ luôn mơ mơ màng màng.
Nhưng trước khi vào miếu anh phải kiểm tra em mang những gì đã.
Chi Chi bực bội.
Lẽ nào ngôi miếu mà bà ngoại ở lại rất có tiếng sao? Có người quyền uy đến thắp hương? Tuy rằng cô gái này nhìn rất ngoan, nhưng người mặc áo đen cũng phải nghiêm túc làm theo chỉ thị.
Chi Chi không thích cô ta6, không thích một chút nào.
Còn cả bố Lục nữa.
Chi Chi đến để kịp giờ ăn cơm vì muốn ở trên núi cùng bà ngoại ăn trưa.
Mà suốt quá trình ống Bát đều chẳng nói câu gì, chỉ đứng im lặng bên cạnh một cách thoải mái.
Ánh mắt của những người đó quá phức tạp, khiến cô khó chịu.
Cùng là sinh viên nhưng lại làm ra vẻ như
tạm thời nhẫn nhịn, về sau tôi lại đùa chết cậu
là thế nào? Chi Chi rất ngay thẳng, cảm nhận về người khác cũng rất chuẩn xác.
Sau đó còn cả trò đùa cợt tối qua nữa.
Chi Chi cảm thấy không vui vẻ chút nào.
Cháu giỏi không bà ngoại.
Chi Chi không kể cho bố và ông nội những điều này.
Cô sợ hai người lo lắng.
Lúc ăn cơm, bà ngoại gắp rất nhiều thức ăn vào bát của cô.
Chi Chi không thích mấy món có màu xanh.
Một đống người đứng chặn dưới núi.
Cô gái này làm cách nào đến được đây mà không ai phát hiện ra vậy? Còn hỏi mình là ai?
Em là ai?
Người mặc áo đen không trả lời câu hỏi của Chi Chi mà hỏi ngược lại cô.
Người này chính là tiểu ni cô đang đội chiếc mũ của cô.

Trời lạnh như này sao cháu lại lên đây một mình thế?
Tạ Hữu Dung nhìn cô gái đứng ở cửa miếu thì đau lòng nói.

Này, cho cậu.
Cậu có thể chơi với chúng nó.
Vì thế mà người bên trong miếu cũng đi ra xem có chuyện gì.
Chi Chi cất nốt món điểm tâm cuối cùng vào, ngẩng đầu thấy bà ngoại đi ra thì vô cùng vui vẻ.
Anh cầm bộ đàm lên, nói mấy con số.
Sau đó một lúc, đầu bên kia cũng có người đáp lại mấy con số.
Nhất là ngói lưu ly kia, ở trong tuyết thì trở nên vô cùng kiều diễm.
Ánh dương cũng xuất hiện, càng phản xạ ra ánh quang quý khí.
Vì vậy cô ấy vội vàng ló người ra.
Kết quả là Chi Chi lại đem hai cái bình đưa cho cô ấy.
Chữ bát hình số tám bằng chữ hán
J
.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hắc Thiên Kim.