Chương 309: Gặp mặt
-
Hắc Thiên Kim
- Tống Tượng Bạch
- 2249 chữ
- 2022-02-06 10:12:19
Lục Bái Đông cảm thấy nếu mà mình còn ở thêm vài ngày nữa thì chắc sẽ mắc phải bệnh tim mất.
Trên chuyến bay về nhà, 8ông lão mới bắt đầu lắng nghe thư ký đời sống báo cáo từng việc một.
Bởi vì lúc làm việc, lại ở Mỹ nên ông lão cấm t3uyệt nói những chuyện không liên quan để mình không phân tâm.
Còn có cả lão Quách, đã nhiều lần không hợp nhau, lão ta lúc nào cũng cười nhạo ông hèn nhát.
Ta đây là người nho nhã có được không? Ông lão ghét nhất là những ông già thô thiển trong bộ đội.
Con nhóc kia làm tốt lắm!
Tổ chức một buổi tiệc tại nhà, mời mấy người bạn cũ của tôi đến.
ông lão vừa buồn cười vừa tức.
Thế nhưng nhìn dáng vẻ khóc ướt cả mắt của cô cháu này, ông lại không cười nổi.
Đứa trẻ không có mẹ dù có lớn chừng nào cũng chỉ là một đứa trẻ.
Lại nghe nói Chi Chi cướp súng của thằng nhóc nhà họ Quách khiến mọi người sợ hãi không thôi.
Con gái nhà họ Lâm còn sợ đến nỗi phải nhập viện...
Lục Bái Đông không nhịn được tiếng ho khan:
Khụ, khụ, khụ...
Thư ký vội vàng điều chỉnh lại điều hòa trên máy bay và rót cho lãnh đạo một cốc nước nóng.
Đây là thời bình mà, cái loại có bố từng ngồi tù không nên được thả ra.
Thả ra rồi đúng là gây họa cho xã hội, dạy dỗ con cái kiểu bố nào con nấy đấy.
Sau này sớm muộn gì cũng theo nhau vào tù thôi.
Bà Dư không nói lời nào, vẻ mặt bà đã không còn là sự mất kiên nhẫn như mọi lần, thay vào đó là sự trầm mặc.
Thế nhưng những người cần phải họp cùng ông lão cũng không khá hơn là bao nhiêu.
Ngày hôm ấy, buổi họp cuối cùng đã kết thúc sớm hơn bình thường một chút.
Lục Bái Đông không có lịch trình nào được sắp xếp sau đó nên liền thay chiếc xe khác rồi bảo tài xế đưa mình đến Học viện Điện ảnh Đại Kinh.
Khốn kiếp, ta đây thì ở Mỹ từ sáng đến đêm tinh thần căng như dây đàn, tranh cãi rồi bức ép người ta, còn người thì lại chơi trò biến mất? Trước khi xuất ngoại ngươi đã nói gì nhỉ...
Xoa tay của ta nói rằng lần đi này vô cùng quan trọng, nhất định phải cẩn thận, tỉ mỉ, lấy tinh thần thật tốt.
Ngươi sẽ ở trong nước làm hậu phương vững chắc của ta...
Bà Dư ngồi trên chiếc ghế sofa trước cửa sổ, ngắm nhìn chậu cây trầu bà vàng đặt trên bậc cửa.
Tuy bình thường nó trông không có gì nổi bật nhưng sức sống của nó lại vô cùng mãnh liệt.
Lục Bái Đông sau khi về nước đã mở ra rất nhiều cuộc họp đến phát mệt.
Lục Bái Đông không biết Liễu Mạch dạy con kiểu gì, thế nhưng bây giờ ông lão thực sự rất hối hận.
Trước đây ông đã quá dễ dãi rồi.
Đợi đến lúc ông lão muốn dạy dỗ thì lại phát hiện mình quá bận rộn, căn bản không có thời gian.
Nghe nói Tạ Hữu Dung khỏi bệnh rồi.
Bà Dư có nhan sắc bình thường, sau nhiều năm sống cuộc sống cao sang thì cuối cùng bà cũng có một khí thế cao cao tại thượng.
Thế nhưng bà biết rằng trước mặt Tạ Hữu Dung, những thứ này chẳng là gì.
Đây là quốc gia của ta, nếu như không thể thoải mái đi lại thì đó là sự thất trách trong công việc của ta.
Cho dù như vậy thì thư ký đời sống vẫn nhanh chóng phân phó xuống cấp dưới, tuy không thể công khai giải tán mọi người những âm thầm giải tán trước một chút thì vẫn hơn.
Không sợ có chuyện gì lớn, chỉ lo điều không may bất ngờ xảy đến.
Một chiếc xe bình thường được lái thẳng vào trong trường.
Mẹ kiếp, bây giờ Lục Bái Đông nghĩ tới cảm giác khi hai bàn tay tiếp xúc vẫn thấy nổi cả da gà.
Cái thói quen khi nói chuyện thì xoa tay người khác ấy không biết có từ khi nào nữa.
Hậu phương vững chắc mà lại lén lượn đi chơi.
Thế nhưng mục đính chính của ông lão là tới tìm người.
Lục Bái Đông nhìn quanh một vòng, lại không hề thấy đứa nhóc kia ở trên sân.
Ông lão đã sớm điều tra các loại tài liệu nên đương nhiên sẽ không hề lạ lẫm gì.
Lục Bái Đông không cần nghĩ cũng biết người đó đi đến đâu.
Lại là một món nợ xấu.
Không nghĩ nữa, không nghĩ nữa, nghe thấy máy bay báo đã đến biên giới nước mình, Lục Bái Đông nhắm mắt chuẩn bị nghỉ ngơi.
Sức khỏe của Lục Bái Đông ở tuổi này không được coi là tốt nhưng cũng không thể bị coi là quá kém.
Tuy rằng có rất nhiều lĩnh quân y đi theo ông lão thể nhưng vẫn do lượng công việc hàng ngày của ông lão quá nhiều, tiêu hao sức khỏe quá nhiều nên đi bộ một lúc trên sân thể dục là sẽ thấy hơi mệt.
Ông lão nhìn thấy một gốc cây cách đó không xa liền muốn đi tới đó nghỉ ngơi một lát.
Ông lão đứng bên sân thể dục nhìn về phía những đứa trẻ nghịch ngợm đang chơi bóng trên sân.
Ông lão cảm thấy lòng mình như dậy sóng, dù có khổ và mệt đến thế nào thì hình như chỉ cần nhìn thấy cảnh này, ông lão sẽ đều cảm thấy đáng giá.
Đám trẻ có thể yên tâm ở trong sân trường thoải mái, tự do vừa chơi vừa học như thế này chính là sự thành công của ông lão.
Sống cùng một thời với Tạ Hữu Dung là một điều bất hạnh, mà bất hạnh hơn nữa là...
Ta biết rồi, lúc Hinh Nhi còn nhỏ ta còn bể nó mà.
Bà Dư nói câu này là coi như đang tỏ thái độ của mình.
Ngô Duyệt thấy mình đã cáo trạng thành công thì cũng không nói thêm gì mà vội vàng rời đi.
Chi Chi òa khóc nói:
Cháu bị chảy máu, chảy rất nhiều máu.
Có thể cháu sắp chết rồi, cháu mà chết rồi thì bố cháu chắc chắn sẽ rất buồn.
Nói xong, Chi Chi nhấc mông của mình lên, để lộ ra chiếc cặp sách ở phía dưới đang có một mảng màu đỏ ở trên...
Lục Bái Đông cảm thấy da đầu mình giật giật...
Từ lâu Lục Bái Đông đã không ưa ông lão nhà họ Lâm kia, mất mặt nhất cũng là nhà lão ta.
Loại người không có việc gì làm, cả ngày chơi bời.
Không động vào thì thôi chứ động vào là bẩn cả tay.
Kết quả là vừa đi tới, ông đã nhìn thấy có một cô bé đang ngồi dưới gốc cây.
Cô bé mang vẻ mặt đau thương ôm lấy đầu gối của mình, cả người co rúm lại trông vô cùng yếu ớt.
Ánh mặt trời hôm nay rực rỡ, thế nhưng dù sao trời vẫn đang vào mùa đông.
Chỉ có Thành Tuấn là có nhân cách, tâm tính rất tốt thế nhưng việc này lại là một cú đả kích rất lớn với thằng bé.
Lục Bái Đông nghĩ trước đây khi mình trêu đùa về chuyện của Thành Tuấn và con nhóc kia.
Bây giờ thật sự nghĩ mà nhức cả răng.
Chi Chi nghĩ đến cảnh mà vừa nãy mình gặp phải liên cảm thấy mình tại đời rồi.
Cô rất đau lòng, nếu như mình không còn nữa thì bổ và ông nội nhất định sẽ còn đau lòng hơn.
Thành Tuấn cũng sẽ rất đau lòng, Thành Triển có thể cũng sẽ hơi đau lòng.
Tôi phải giới thiệu cháu gái tôi với bọn họ.
Thư ký gật đầu ghi chép lại, tiếp tục báo cáo.
Lục Bái Đông nghe liền bốn tiếng thì biết được người kia chơi trò
biến mất
.
Ông lão lại cảm thấy rằng bắt đầu đau, bỗng chốc cảm thấy lợi mình sưng vù.
Ông lão không thích Tiểu Mãn chơi cùng con gái nhà họ Lâm, thế nhưng chuyện bọn trẻ kết bạn, lão già như ông cũng không dám can thiệp nhiều.
Tuy vậy, ông lão thấy Tiểu Mãn quả thật không còn giống như trước.
Đứa trẻ này hồi còn nhỏ ngoan ngoãn biết bao, càng lớn càng không ra sao.
Thư ký đời sống vô cùng do dự.
Sếp à, chuyện này không đúng theo quy định, chúng ta chưa giải tán mọi người trước đâu.
Lục Bái Đông lắc đầu, ông lão dựa người trên ghế xe, nhắm mắt lại.
Họp hành cũng là một việc vô cùng tốn sức và tiêu hao tinh thần.
Ông lão lại không rời đi, tiếp tục hỏi:
Tại sao cháu không đi chơi bóng, ông thấy bạn cháu đang chơi bóng kìa.
Nếu như là bình thường, Chi Chi hẳn sẽ chạy đi chơi bóng cùng với họ.
Cô có thiên phú trong vận động thể thao, nếu như so tài thì đám nam sinh cũng không thắng nổi cô.
Thế nhưng, hôm nay...
Chỉ mình nó cũng đã đủ đánh bại tám nhà khác, xem xem họ còn dám nói họ Lục nhà ông toàn những thư sinh yếu đuối hay không.
Chiếc xe dừng bên cạnh sân thể dục.
Lục Bái Đông cũng không làm kinh động đến ai, thậm chí thư ký cũng không đi cùng ông mà chỉ đứng từ xa mà ngóng nhìn.
Lúc này, Lục Bái Đông dựa lưng trên chiếc ghế lắng ngh9e những câu chuyện từ thư ký đời sống, thật sự là nhức răng và muốn ho khan quá mà...
Đặc biệt là khi nghe đến việc 6thằng con trai ngốc của mình nhân lúc mình không có ở nhà để dẫn con nhóc kia về ăn cơm.
Chỉ có cái mặt làm nên chuy5ện thì được gì, làm việc luôn luôn không dùng đến cái đầu.
Lục Bái Đông vào tuổi này nhìn người rất chuẩn.
Dù cho làm bộ làm tịch hay thực sự đang đau lòng, ông lão chỉ cần nhìn phát là ra ngay, vậy nên ông lão càng ngày càng thất vọng về Tiểu Mãn.
Thế nhưng, trước mắt ông lão...
Nghĩ vậy, nước mắt của Chi Chi tràn mi, cô đặc biệt nhớ đến bố.
Trông bố có vẻ rất lợi hại thế nhưng trên thực tế ông lại vô cùng yếu đuối, lại vô cùng nhát gan.
Ngay cả khi ngủ ông cũng không dám tắt đèn, mỗi tối, đèn phòng bố lúc nào cũng sáng rực.
Trên mặt Lục Bái Đông quả nhiên nở một nụ cười.
Thực ra đã đến tuổi này, ông lão không còn thích cười vì vừa cười là ông lão sẽ cảm thấy khuôn mặt mình nhăn nheo lại.
Thế nhưng ông lão nghĩ đến đứa cháu kia thật sự là đứa có thể rửa nỗi nhục trước đây của nhà họ Lục.
Ngồi trên đất sẽ bị lạnh đó.
Chi Chi ngẩng đầu liền nhìn thấy một ông lão tóc bạc, vừa nhìn đã cảm thấy đây giống như là mấy thầy giáo sư của trường.
Cháu ngồi trên cặp sách nên sẽ không lạnh.
Chi Chi đáp lời.
Tâm trạng lúc này của cô vô cùng phức tạp, cô không muốn quan tâm đến người khác.
Khi cô không còn nữa thì không biết bố sẽ làm sao đây.
Lục Bái Đông biết đứa cháu gái này của mình vốn không sợ trời không sợ đất.
Tính cách nó phóng khoáng, thế nhưng lần đầu gặp mặt đã gặp phải bộ dạng đau lòng gần chết thế này.
Thư ký cẩn thận hạ ghế thẳng xuống.
Chưa đến một phút sau đã nghe thấy tiếng mũi của lãnh đạo.
Máy bay bay qua tầng khí lưu cũng không làm ông lão tỉnh dậy, quá mệt đây mà...
Cháu sao thế?
Giọng nói của Lục Bái Đông thân thiết, hỏi.
Chi Chi ngẩng đầu, những giọt nước mắt lăn dài.
Cô cảm thấy chuyện như thế này không có cách nào nói ra được, thế nhưng ông lão trước mắt lại thân thiết như bà ngoại của mình, ánh mắt ấy khiến người ta khao khát muốn được nói chuyện.
Thư ký đời sống biết rằng sếp mình đến để thăm ai nên đương nhiên sẽ không đi lòng vòng.
Tiết này đang là tiết thể dục, chắc cô ấy đang ở sân thể dục.
Chi Chi có thể trạng vô cùng tốt, thân thể cũng rất khỏe mạnh.
Thư ký đời sống có lúc cũng không giấu được muốn nịnh hót sếp mình.
Mẹ của Lâm Hinh Nhi là Ngô Duyệt giỏi nhất chính là cáo trạng.
Bà ta tìm mọi cách, cuối cùng cũng tìm được cơ hội liên khóc lóc kể lể với bà cô của con mình.
Cô nói xem có loại người như vậy sao? Cầm súng chỉ vào Hinh Nhi nhà ta.
Bình thường cứ khi nghe được những lời lung tung chẳng có logic này, bà đã sớm cho người đuổi ra ngoài.
Dù có quan hệ họ hàng, bà cũng chẳng cần phải nể mặt.
Thế nhưng, đứa cháu kia là cháu ngoại của Tạ Hữu Dung.
Lúc này, trong lòng Lục Bái Đông lại rất khó chịu.
Ông lão thích Diệp Lạc, thích như đứa con gái của chính mình.
Vì khó sinh đứa trẻ này mà Diệp Lạc mất, Lục Bái Đông oán trách, thậm chí oán trách cả đứa trẻ này.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.