Chương 312: Hữu dung
-
Hắc Thiên Kim
- Tống Tượng Bạch
- 1016 chữ
- 2022-02-06 10:12:42
Chu Mộc lập tức đi mua băng vệ sinh về nhét nguyên một phòng, ông đã nghiên cứu cái này từ lâu rồi, có loại dùng ban ngày, loại dùng 8ban đêm, hai ngày đầu sẽ nhiều, mấy ngày tiếp theo sẽ ít hơn, các loại cũng phải dùng hình dáng khác nhau.
Khi Chi Chi trở v3ề, nhìn thấy một phòng băng vệ sinh trong nhà, còn tưởng bố mình định đổi nghề mở siêu thị.
Con gái trong nhà cuối cùng đã t9rưởng thành rồi.
Tạ Hữu Dung xuất hiện rồi.
Trên mặt in hằn nhiều nếp nhăn.
Những bước chân cũng chậm chạp hơn nhiều, nhưng sự nho nhã đoan trang thì vẫn còn nguyên.
Đừng nói khi nhận được thì sợ hãi, ngay cả cơ hội để sợ hãi còn không có.
Bà Dư được nhận thư mời, vậy vị kia đâu? Vị kia một ngày trăm công nghìn việc, theo lẽ thường thì không thể đến.
Nhưng Tạ phu nhân sẽ đến nên không thể nói chắc.
Chu Mộc cảm thấy vui mừng nhưng cũng có chút phiền muộn.
Những người có con ai cũng hiểu cảm giác n6ày.
Nuôi dưỡng chim non từng chút, hi vọng tương lai con có thể tung cánh bay cao, nhưng đến khi con gái có thể dang rộng cá5nh bay thì lại không muốn, muốn cùng con cái bay lượn.
Tạ Hữu Dung sẽ xuất hiện.
Đây cũng là lý do phá lệ khiến cho bữa tiệc tối nay vô cùng long trọng.
Tạ Hữu Dung- Tạ phu nhân nhiều năm không thấy mặt, nghe đồn bệnh nặng không giữ được mạng, không ngờ giờ đây lại xuất hiện, đủ để thấy bà lão coi trọng đứa trẻ này ra sao.
Ông lão và Chu Mộc dạy dỗ cô bé rất tốt, trọng tình nghĩa, rộng lượng, biết điều, không cần cô phải giống như thiên tài, chỉ cần có hiểu chuyện, biết phải trái, sống vui vẻ.
Hai người đều biết ông nội ruột của Chi Chi là người nào.
Bản tin thời sự đã chiếu từ lâu rồi.
Nhưng chim bố vẫn sẽ già theo thời gian, bay cũng không còn được cao, được xa nữa.
Con đường sau này vẫn phải để con cái tự tung cánh bay.
Từ bảo vệ cô, đến kề vai, đến dõi theo cô.
Nhà họ Tạ giờ chỉ có đứa bé này, tưởng mất rồi mà lại tìm lại được, đúng là may mắn.
Ngày hôm nay, nhất định là một cuộc gặp gỡ hoành tráng.
Lâm Hinh Nhi tuy là bạn thân của Lục Tiểu Mãn, những nhà họ Lâm lại không hề nhận được thư mời.
Ta phu nhân đến tương đối muộn, Lục Bái Đông đích thân ra nghênh đón.
Thấy Diệp Phi dìu một phu nhân mặc sườn xám xuống xe, tất cả mọi người ngây ngấn.
Năm tháng như trở về thời tuổi trẻ nhiệt huyết của mọi người.
Ông nội còn nói chỗ ông có rất nhiều sách mà trước kia mẹ thích đọc, nếu cô muốn đọc thì lúc nào cũng có thể đến.
Tuy nhiên vốn có một ông rồi, nay thêm một ông nội nữa, lúc đầu họ còn có chút không quen, nhưng nghĩ lại Chi Chi có thêm một người lớn yêu thương bảo vệ cô, đó cũng là chuyện tốt.
Diệp Phi không đến đón Chi Chi, bà đi đón bà ngoại ở trên núi.
Lúc nhỏ Chi Chi tự mặc quần áo, tay chân còn vụng về, bây giờ duyên dáng yêu kiều, chói lọi.
Nhà mình có một cô gái mới trưởng thành, Chu Mộc rất tự hào.
Lão tú tài cũng rất tự hào.
Lão tú tài cũng mặc long trọng không kém, ông lão mặc một bộ đồ truyền thống, râu được tỉa tót gọn gàng, tóc tại kĩ lưỡng.
Hai người họ không muốn Chi Chi mất mặt.
Chi Chi hôm nay mặc một chiếc váy màu hoa tường vi, thanh tú diễm lệ, trông rất đẹp.
Chu Mộc lúc bắt đầu kiếm tiền chính là vì muốn mua đồ ăn cho con gái, mua quần áo để con gái có thể ăn mặc xinh đẹp.
Giờ ông đã làm được.
Hồi nhỏ tết tóc cho Chi Chi vẫn chỉ là hai bím tóc ngắn ngắn, bây giờ đã là một mái đầu đen bóng với hai bím tóc dài rồi.
Nhưng con gái/cháu gái của hai người vẫn không hề thay đổi.
Về nhà nếp sống như thế nào vẫn giữ nguyên như thế.
Có điều Chi Chi rất thích ông nội của cô, bởi vì ông nội nói rất nhiều câu chuyện về mẹ cô thời trẻ.
Đây là sự tiếp nối của cuộc sống.
Hôm nay Chu Mộc ăn mặc rất long trọng.
Trên người là một bộ đồ tây màu đen, ông cũng đặc biệt đến chỗ của một ông bác rất giàu kinh nghiệm ở trong ngõ để sửa tóc tai - năm tệ một lần cắt.
Bà lão xuống xe, bước đi, mỉm cười, dù có không cười, thì mọi cử động đều rất tự nhiên.
Người người thường nói khí chất thiên hậu Dạ Thần Ý không bao giờ mất, vì vậy tài năng vẫn luôn đứng vững ở trong giới giải trí, độ nổi tiếng không hề suy giảm.
Thật không ngờ, Dạ Thần Ý cũng chỉ được thừa hưởng một phần sức hấp dẫn của bà lão mà thôi.
Lúc này, Lục Bái Đông không còn là Lão Lục nữa, mà chỉ là một thư sinh phong lưu.
Lúc này, Tướng quân Cao không còn là tướng quân nữa, mà chỉ là một thiếu gia quần áo sang trọng.
Lúc này, vị kia cũng không còn là vị kia nữa, mà chỉ là một thiếu niên ngây thơ nhà bên.
Tạ Hữu Dung ngồi ở đó, người đến tuổi xế chiều nhưng vẫn được thời gian ưu ái như một khối ngọc cổ càng lấp lánh, ôn hòa diễm lệ.
Càng giống như bình rượu Nữ Nhi Hồng chôn vùi trong đất không biết bao tháng ngày, tinh khiết và nồng đượm với thời gian.
Bà lão là một người phụ nữ giữ mãi vẻ đẹp theo năm tháng, bất biến theo thời gian.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.