Chương 313: Đoàn tụ
-
Hắc Thiên Kim
- Tống Tượng Bạch
- 1987 chữ
- 2022-02-06 10:12:41
Ông cụ nhà không phải là Lục Cẩm Hoa, không dễ bị lừa như thế.
Việc bà ta làm với Thành Tuấn, nói không phải cố ý, ch8ỉ có chồng bà ta tin được, chứ ông cụ ấy thì không.
Ông đã trách cứ đứa nhỏ này nhiều năm rồi.
Dù sao chuyện quá khứ cái gì đã qua thì cho qua đi nhé.
Tiểu Mãn, cô nói với mẹ mình một tiếng, nhờ bà ấy giải thích cho mọi người được không?
Tiêu Đại Thành cầu xin.
Lục Tiểu Mãn nhíu mày.
Ban nãy mẹ nghe thấy tiếng nói chuyện?
Không có.
Chúng ta mau đi thôi.
Hình như họ Ngô, hay họ gì đó...
Tiểu Mãn.
Tiểu Tiêu - Tiêu Đại Thành mặt đầy râu, trông vô cùng chật vật.
Cô ta nhìn ánh mắt của người đàn ông này.
Cô ta hiểu rất rõ ánh mắt này.
Không thì không kịp mất.
Lục Tiểu Mãn nói nhẹ nhàng.
Cũng may là bọn họ không đến muộn...
Đúng rồi, còn có cô.
Cô thích mình nhất.
Dáng người của gã không cao bằng Lục Cẩm Tú, còn cầm một đống đồ vật trên tay.
Lục Tiểu Mãn khó hiểu nên hỏi:
Cô đổi lái xe từ bao giờ thể ạ?
.
Tuy vậy, anh lại nói chuyện bằng giọng điệu rất thâm tình.
Lục Tiểu Mãn không thích anh ta gọi tên mình.
Một câu nói mà có thể khiến cho mọi người đều vui vẻ.
Thật là giỏi.
Là anh?
Tiểu Mãn đã quên người này tên gì rồi.
Không có cô cháu thì cháu cũng không gặp được một người ông nội và bố tốt như vậy.
Bọn họ dạy dỗ cháu tốt lắm.
Chi Chi cảm thấy ông nội ruột của mình thật biết cách nói chuyện.
Mỗi lần về nhà, bà đều mua rất nhiều quà.
Đang nói chuyện thì bỗng có một gã mập mạp giơ chiếc túi xách ra, nói:
Cháu là Tiểu Mãn đúng không? Đây là quà cô cháu tặng cháu đấy.
Lúc này Lục Tiểu Mãn mới để ý bên cạnh cô mình có một người đàn ông vừa lùn vừa béo.
Tổng thể rất dịu dàng, tao nhã.
Nhưng trang phục bà ta chọn cho Tiểu Mãn lại không khiêm nhường chút nào mà vô cùng lộng lẫy.
Giờ nhìn con trai mà bà ta như nhìn thấy kẻ thù vậy, cảm thấy con trai đối xử không tốt với mình.
Sau khi xong xuôi, chuẩn bị ra cửa thì Liễu Mạch lại cảm thấy túi xách không hợp với bộ đồ nên muốn đổi.
Hôm nay bà ta mặc rất khiêm nhường.
Áo dệt kim màu kaki cùng với chân váy cùng màu, bên ngoài khoác một chiếc bành tô bằng lông cừu.
Chi Chi tò mò hỏi:
Cháu có thể mở ra xem không?
Gã mập gật đầu.
Vừa mở ra, Chi Chi đã thấy bên trong là một đống đồ chơi trẻ con.
Còn có cả ông bố nuôi từng là tội phạm kia nữa.
Không biết có gì đáng giá để chị ta kiêu ngạo.
Đấy là còn chưa tính đến phí thiết kế và phí thủ công.
Lục Tiểu Mãn mặc lên người thì quả thật vô cùng xinh đẹp.
Gã mập giải thích:
Túi xách là chú tặng cho cháu.
Con gái các cháu đều thích túi xách mà.
Liễu Mạch nghĩ mình tốt xấu gì cũng là mẹ của hai đứa trẻ.
Con cái cũng lớn cả rồi.
Lục Bái Đông nói với Chi Chi bên cạnh:
Đây là cô ruột của cháu.
Lúc trước đứa nhỏ này làm lạc mất cháu.
Chi Chi ngoan ngoãn chào hỏi:
Cháu chào cô.
Lại nhìn gã mập bên cạnh cô mình bằng ánh mắt ấm áp, cô cũng chào:
Cháu chào chú.
Gã mập còn đang thấp thỏm, lo lắng.
Vừa rồi cô bé kia còn gọi mình là lái xe...
Cô cháu thích cháu lắm đấy, vẫn luôn nhớ cháu.
Đây là quà cho cháu.
Nói xong gã ta lấy ra một cái túi to đưa cho Chi Chi.
Sinh được đứa con trai coi như là nuôi phí công.
Nhiều năm như vậy cũng không thấy thằng bé đấy mua váy cho mình...
Mặt của Lục Cẩm Tú phút chốc đen lại...
Bà cảm thấy ngại vô cùng, chỉ muốn ngay lập tức dẫn cái gã mập mạp này rời đi.
Chỗ tiền ấy mua mấy trăm chiếc váy cũng đủ.
Liễu Mạch dứt khoát không quản Thành Tuấn nữa.
Liễu Mạch theo bản năng mà xem nhẹ việc bà ta biết Thành Tuấn giàu có.
Mỗi lần bà ta đều nói về việc cần vốn để mở tiệm nên lấy được từ chỗ Thành Tuấn rất nhiều tiền.
Ngược lại, cuộc sống của Thành Tuấn còn không vui vẻ bằng mình.
Nhìn thấy cô ruột còn là người trước đây quen biết, cô cũng không ngờ lại trùng hợp như vậy.
Chiếc váy này cũng không phải phiên bản giới hạn mà chỉ là một chiếc váy rất bình thường.
Hình như trước đây cũng từng có ngôi sao nữ nào đó mặc rồi, nhưng lại không mặc đẹp bằng Chu Chi Chi.
Bên trên còn được khảm những viên trân châu đen được lấy từ dưới biển sâu.
Tính riêng chi phí khảm chỗ trân châu này thôi đã lên tới một trăm nghìn nhân dân tệ.
Trong phút chốc, gã mở miệng cười tươi.
Chào cháu Chi Chi.
Cũng may là Lục Cẩm Tú đến.
Năm đó đứa con hoang kia là do Lục Cẩm Tú làm mất.
Hơn nữa, cái bộ dạng này của anh ta không giống trong trí nhớ của cô ta chút nào.
Lái xe của nhà cô ta đều gọn gàng sạch sẽ, mặc tẩy trang, đi giày da.
Nơi đây đến cả bà ta cũng không đặt phòng được.
5Muốn đặt phải nhờ đến danh của ông cụ mới đặt được.
Nhìn Tiểu Mãn thật lâu, anh ta quay người trốn vào trong bóng tối.
Liễu Mạch bước nhanh đến.
Biết thể bà đã không dẫn người này theo.
Đúng lúc này, Lục Cẩm Tú nghe thấy ông cụ nhà gọi mình.
Cô đến rồi.
Cháu nhớ cô quá.
Vì chiếc váy quá rườm rà nên không tiện ôm.
Liễu Mạch ngắm con gái mà cảm thấy như được ngắm nhìn tác phẩm tốt nhất của bản thân.
Bà ta rất hài lòng.
Tuy rằng chồng bà ta đã nói che dấu thì ông cụ sẽ không biết.
Nhưng đến cả cái người ngốc như chồng bà ta còn biết rồi thì thử hỏi ông cụ nhà có thể không biết hay sao? Chẳng qua d9o gần đây ông cụ bận quá, quay như chong chóng mới không có thời gian để quản bà ta thôi.
Giờ vừa mới về nước liền l6ập tức tổ chức tiệc, còn là ở tầng khách quý của chính phủ.
Lục Cẩm Tú gật đầu, nhưng lại xấu hổ không dám ngẩng đầu.
Bà phát hiện mình không dám giới thiệu gã mập cho bố.
Người trước mắt này lại như một tên lưu lạc đầu đường khiến cô ta ghê tởm.
Sao anh lại ở đây? Không sợ tôi báo cảnh sát bắt anh lại sao?
Lục Tiểu Mãn rất bình tĩnh, cũng không sợ hãi.
Bà ta bảo con gái chờ một chút.
Lục Tiểu Mãn bất mãn.
Nhưng nụ cười và ánh mắt mong chờ trên mặt cô ta đều rất chân thành.
Lục Cẩm Tú thật sự thích cô cháu gái này.
Cô ta thừa hưởng nước da nõn nà của mẹ mình.
Mặc trên người chiếc váy màu đen thì càng nổi bật hơn.
Con gái lớn lên giống mình nhiều hơn chồng, đều là kiểu khiển cho cánh đàn ông nhìn vào dễ dàng thương yêu.
Nhưng khí chất lại giống chồng nhiều hơn.
Nhưng dù đến muộn cũng không sao vì chẳng ai thèm chú ý đến bọn họ.
Lục Tiểu Mãn cảm thấy rất tức tối.
Con bé lớn lên ở nhà họ Lục từ bé.
Đứa con hoang ở dưới quê lên, còn có bố nuôi là tội phạm cải tạo làm sao có thể sánh kịp? Bộ trang phục bà ta chọn cho Lục Tiểu Mãn là chiếc váy giới hạn, không có tới mười cái trên thế giới.
Tôi sẽ nói với mẹ.
Anh đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.
Điều khiến cô ta khó chịu nhất chính là nụ cười đơn thuần trên gương mặt của Chu Chi Chi.
Nụ cười đấy thực sự rất vui vẻ.
Chắc là ông cụ sẽ không còn chú ý đến mình đâu.
Liễu Mạch mang tâm lý may mắn như vậy nên cũng ăn mặc cẩn thận, không dám lòe loẹt.
Bình thường bà ta đều mặc vô cùng chói mắt nên túi xách cũng rất nổi bật.
Hôm nay ăn mặc khiêm nhường như vậy nhưng màu sắc của chiếc túi lại không hợp.
Cô thật sự không so đo việc này.
Cô cảm thấy mình có bố và ông nội thì cuộc sống luôn rất tốt.
Mọi người đều vây quanh Chu Chi Chi.
Cô ta thấy Chu Chi Chi còn giả tạo phụ giúp đẩy xe lăn cho ông nội gãy chân của mình.
Bà chỉ có thể miễn cưỡng cười rồi kiên trì đi đến.
Gã mập rất tốt, chỉ là diện mạo không được đẹp cho lắm.
Hơn nữa ông cụ trước giờ đều rất yêu thể diện nên chắc sẽ không làm gì mình đâu.
Nhưng phải đi gặp ông cụ nhà thì bà ta vẫn cảm thấy nơm nớp lo so.
Có trống bỏi, muỗng nhỏ, có búp bê.
Hơn nữa nhìn là biết đều không phải mới gì.
Nhiều năm độc thân như vậy, cuối cùng lại tìm một tên như thể.
Về rồi đấy à.
Lục Bái Đồng nghiêm túc nói.
Tự nhiên, hào phóng, rất giống một quý cô.
Còn về Thành Tuấn, lúc Liễu Mạch biết được chiếc váy trắng mà con nhóc kia mặc hôm đó là do Thành Tuấn mua thì bà ta tức chết.
Vốn nên đến từ sớm rồi nhưng không biết vì sao mẹ lại cứ chần chừ mãi đến tận giờ.
Cô ta đứng trong sân ngắm lại môi mình thì cảm thấy màu môi không được đều cho lắm, nên lại tô son lên.
Nếu mẹ tôi thấy anh thì sẽ báo cảnh sát đấy.
Tôi đi ngay bây giờ đây.
Tiêu Đại Thành nghe thấy tiếng thì ánh mắt có chút lưu luyến.
Anh ta định vươn tay chạm vào Tiểu Mãn, nhưng cuối cùng lại thôi.
Sau đó tôi không tìm được việc nữa, còn liên lụy đến đội trưởng của tôi.
Vợ của đội trưởng bệnh nặng, quanh năm phải nằm trên giường bệnh, cần nhiều tiền để khám bệnh.
Lục Cẩm Tú luôn tự an ủi bản thân.
Cũng không biết đám bạn mình nhìn thấy gã mập này có cười chết mình không.
Tuy đứa con hoang kia có gương mặt rất giống hồ ly tinh, đẹp vô cùng, nhưng Liễu Mạch vẫn tin chắc rằng khí chất của con gái nhà mình cực kì tốt.
Tiểu Mãn mới đúng là thiên kim nhà họ Lục.
Luc phu nhân sa thải tôi, tôi nhận.
Nhưng bà ấy lại nói với người bên ngoài là tôi không làm việc đàng hoàng.
Với cái tính cách tự đại, không bao giờ chịu nhận sai của Lục Cẩm Tú, Liễu Mạch không tin cô ta sẽ thích Chu Chi Chi.
Lần này Lục Cẩm Tú về đây thế nào cũng làm ông cụ tức chết.
Bữa tiệc mà ông nội tổ chức nhưng cô ta lại không phải trung tâm.
Chu Chi Chi mặc một chiếc váy họa tiết hoa tường vi.
Lúc này, trước mắt bỗng tối sầm lại.
Một người đột nhiên xuất hiện dọa cô hết hồn.
Gã biết Tú Tú rất sĩ diện.
Thật không ngờ cô gái trước mặt này còn nhỏ nhưng lại hiểu chuyện như vậy.
Vừa quay đầu thì cô ta thấy cô ruột.
Lục Tiểu Mãn vui vẻ hẳn lên.
Anh ta tiến gần vào mình sẽ làm bẩn váy mất.
Nhưng cô ta vẫn gật đầu nhanh chóng:
Chuyện nhỏ.
Đồ bên trong là đồ mà cô cháu luôn mang theo đẩy, hồi nhỏ cháu hay chơi.
Bao nhiêu năm nay cô cháu vẫn luôn giữ chúng.
Lục Cẩm Tú chán ghét mỗi khi gã mập nói quá nhiều.
Nhưng nghe những lời này của gã thì bà không kìm được nước mắt.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.