Chương 314: Chân tướng bại lộ


Nhưng riêng đối với người nhà thì lại vô cùng nghiêm khắc.

Bản thân bà vẫn luôn độc thân, cứ nghĩ rằng ông cụ sẽ không quản.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, ai cũng cảm thấy may mắn.
May là mình không coi thường Chi Chi.
Chỉ có mẹ bà là chịu được.

Anh ấy đối với con rất tốt.
Lục Cẩm Tú gật đầu nói.
Nhất là khi nhìn thấy con mình đang mang vẻ mặt lấy lòng, tán gẫu vui vẻ với ông lão gãy chân kia.
Phan Nhã Tư cảm thấy đau răng.
Chi Chi trợn mắt.
Chỉ viết chữ thôi sao? Thôi cũng được.

Cháu cảm ơn bà Bát.
Sau đó Chi Chi quay qua hỏi:
Ông Bát có muốn tặng không ạ? Để cháu nhận luôn một thể.
Vị này liền cười lớn.
Cái tính cách này...
Nghe ông8 cụ khen như vậy thì Lục Cẩm Tú biết ông cụ vẫn luôn quan sát bà.
Nếu không ông cụ sẽ không dễ dàng khen như vậy.
Đến gần Chi Chi mới phát hiện người mặc tây trang, đi giày da là người mà trên tivi...
Hình như còn giống ông lão mà hôm nọ mình gắp rau cho nữa.
Vì vậy mà Chi Chi và mấy ông lão nói chuyện rất hợp, không ngượng nghịu chút nào, cô còn được nhận rất nhiều quà.
Ngoài mặt thì Lục Bái Đông tỏ ra rất khiêm tốn nhưng trong lòng lại cực kỳ đắc ý.
Lần đấy lại gặp cô bé này.
Là một đứa bé khỏe mạnh đấy.
Vì váy của cô ta quá to nên không tiện ngồi.
Liễu Mạch cúi thấp lưng xuống giúp con gái xấu lại trân châu.
Huống hồ cô gái mà ông cụ dẫn đến quả thật là lợi hại, không kém đám cháu chắt của bọn họ chút nào.
Diện mạo của cô gái này thì không cần phải nói nữa.
Nhưng giờ có Chu Chi Chi thì mọi thứ đều thay đổi.
Cô ta đột nhiên dùng sức đẩy mẹ mình.
Tuy rằng ông vui vì bố mình coi trọng Chi Chi, nhưng cũng không đến mức quên mất vợ và con mình.
Ông hỏi phục vụ thì biết được hai người đang ở trong phòng nghỉ, vì vậy mà đúng lúc đi tới.
Chi Chi quay đầu thì thấy một đôi nam nữ lớn tuổi khoác tay nhau, mặt nghiêm túc tiến vào.
Liễu Mạch đang đứng trong góc cũng giật mình.
Rồi cả việc trước khi ra cửa phải tỏ ra an ủi gã đàn ông ghê tởm kia.
Lục Tiểu Mãn cảm thấy rất tức giận, cực kỳ tức giận.
Lục Bái Đông trước giờ đều rất khiêm tốn.
Lần này lại làm long trọng như vậy thì mọi người cũng đều nể mặt ông cụ.
Thời gian không bạc đãi Tạ Hữu Dung chút nào.
Hoặc cũng có thể nói thời gian thật bạc đãi bà ấy, khiến chồng và con gái bà ấy đều mất sớm.
Mà đến cái tuổi này rồi thì diện mạo cũng không quá quan trọng nữa.
Quan trọng là hợp nhau hay không.
Cháu ngoại của Tạ Hữu Dung, cháu nội của Lục Bái Đông thì chắc chắn là xinh đẹp rồi.
Cô gái này đứng một mình thôi cũng cảm thấy cảnh đẹp ý vui, ánh mắt luôn chính trực, trong sáng, hơn nữa lại rất có phong thái, không giống một đứa nhỏ đến từ nông thôn chút nào.
Cảnh tượng rất náo nhiệt, vui vẻ.
Từ trước đến nay, Lục Tiểu Mãn rất tin tưởng vào anh Thành Triển vì địa vị của cô ta và Chu Chi Chi khác nhau.
Đến đời cháu thì lại không cần nói nữa.
Đã cách hẳn một thế hệ rồi thì càng khó.

Cuối cùng con cũng trưởng thành rồi.
Tốt rồi.
Lục Bái Đông vỗ vai con gái, vẻ mặt vui mừng.
Có thể về phương diện công việc, ông cụ là thiên tài.
Còn Lục Tiểu Mãn có lẽ là do giống mẹ mình nên đem lại một cảm giác không tự nhiên.
Giờ xem ra, chọn vợ để cưới đúng là quan trọng.
Chi Chi rụt rè nói:
Ông Bát ạ?
Ông lão gật đầu.
Chi Chi rất lễ phép chào hỏi người đang khoác tay ông lão:
Cháu chào bà Bát ạ.
Ban đầu, bà Dư nghe thấy xưng hô của Chu Chi Chi, còn nhìn thấy gương mặt có phần giống Tạ Hữu Dung thì cực kì không vui.
Cô ta nghĩ, ông nội quá thiên vị.
Trước giờ ông nội chưa bao giờ giới thiệu cô ta cho người khác một cách long trọng như vậy.
Hôm nay cô nhận quà đến mềm cả tay.
Ông nội đã nói cô có thể thoải mái nhận quà.
Mặt của Tạ Hữu Dung có nét cười nhẹ.
Bà Dư vẫn luôn có khúc mắc trong lòng.
Đứa cháu gái duy nhất thì gần hai mươi năm mới gặp mặt.
Nhan sắc của bà ấy vẫn như trước.
Chồng của bà lão rất quang minh chính đại.
Lúc kết hôn, ông lão đã nói từng yêu thẩm Tạ Hữu Dung.
Nghe nói tranh của cháu rất đáng giá đấy.
Ông Bát vươn tay ra véo mũi Chi Chi, cười lớn.
Mọi người cũng đều cười to.
Thậm chí hành tung trước đây của chồng, bà lão đều biết.
Nhưng hôm nay nghe được chồng mình nhắc về chị Tạ với giọng nói bình thường như vậy, bà lão lại nhẹ nhõm.
Nhưng bây giờ, địa vị của Chu Chi Chi đã cao hơn cô ta, luôn được mọi người vây quanh nịnh nọt.
Liễu Mạch không chú ý đến ánh mắt điên cuồng của con gái mà đóng cửa lại.

Hôm nay Chi Chi thật xinh đẹp.
Ông Bát khen Chi Chi, còn xoa đầu cô.
Ông lão quay qua giải thích với bà Dư:
Lúc trước tôi nghe được chị Tạ đã khỏi bệnh nên đi thăm một chút.
Mục đích của bữa tiệc tối nay là nhận cháu gái của mình.
Vì vậy mà Lục Bái Đông chỉ nói vài câu với con gái rồi lại dẫn Chi Chi đi chào hỏi đám bạn già của mình.
Năm đó chị Tạ cũng như vậy.

Về ông viết chữ tặng cháu.

Bà ta luôn thực lòng đối tốt với con gái.
Khụy chân xuống đã rất tốn sức, huống hồ bà ta còn đi giày cao gót.
Chồng bà Dư khi còn trẻ xếp thứ tám nên mọi người gọi là Tiểu Bát.
Nhưng rất lâu rồi không có ai còn gọi như vậy nữa.

Tiểu Mãn qua đây đứng để mẹ sửa váy giúp con.
Rất nhanh thôi.
Lục Tiểu Mãn đứng dưới ánh đèn.
Liễu Mạch đang dùng răng cắn sợi chỉ, thình lình bị đẩy mạnh, không chú ý nên khóe miệng bị chảy máu.
Bà ta bị đẩy ngã ra đất, gót giày cũng gãy luôn.
Cô nói:
Vậy được rồi.
Về nhà cháu cũng tặng cho ông Bát một bức tranh.
Trân châu được xuyên liền vào nhau.
Kéo một viên xuống thì sẽ rơi hàng loạt xuống luôn.
Đám vệ sĩ của tôi đều bị cô bé này trêu đùa.
Gương mặt của bà Dư tràn đầy ý cười, gật đầu đồng ý:
Còn nhỏ thì nghịch ngợm một chút cũng tốt.
Không thì đến tầm tuổi này của chúng ta muốn nghịch cũng không nghịch ngợm nổi.
Nhìn phía xa, bà lão thấy Tạ Hữu Dung.
Gương mặt dễ mến, yểu điệu, lại đáng yêu.
Nhưng nếu đem ra so sánh thì sẽ phát hiện được điểm không giống nhau: Cô cháu gái bị lạc mất gần hai mươi năm nay lại có phong thái hơn, xinh đẹp hơn.
Vì vậy mà mọi người đều dặn dò vợ con mình bình thường không có việc gì thì đừng có xuất hiện bừa bãi trước mặt người có tính cách kì quái này.
Bên này, Phan Nhã Tư đang đau đầu.
Vì vậy mà bà không thích ở nhà.
Ông cụ nhà rất khó chiều, từ quần áo đến giày dép, rồi đến chiếc ghế dựa cũng đều yêu cầu cao6.
Nhưng ngay sau đó cô ta lại phẫn nộ.
Nhìn ông nội dẫn Chi Chi đi đến trước mặt người đấy, cô ta tức đến mức túm váy khiến những viên trân châu khắc trên đó rơi xuống.
Lục Tiểu Mãn càng nghĩ càng tức.
Mọi người đều vây quanh Chu Chi Chi, còn mình thì lại ở trong này để sửa váy.
Nhưng giờ đã có trách nhiệm hơn.
Những việc Liễu Mạch làm với Thành Tuấn, Lục Bái Đông cũng biết.
Để mẹ sửa lại cho.
Dù sao Liễu Mạch cũng làm thiết kế nhiều năm, vấn đề nhỏ như này vẫn xử lý được.
Lục Tiểu Mãn cũng không muốn nhìn thấy cảnh tượng này nên yên lặng đi theo mẹ mình đến phòng nghỉ.
Nhưng sau đấy bà lão lại nghe thấy cô gái này gọi mình là:
Bà Bát.
Không biết vì sao, chỉ là một cách gọi tên thôi, nhưng bà Dư lại quyết định tha thứ cho cô.
Dù sao cũng chỉ là một đứa bé mà thôi.
Thật là quá mất mặt.
Từ nhỏ Chi Chi đã lớn lên bên lão tú tài nên đã quen với việc đối đáp với người lớn tuổi.
Xinh đẹp nhưng lại hiện hữu nỗi cô đơn.
Bà Dư khoác tay chồng, gật đầu chào hỏi với Tạ Hữu Dung từ xa.
Vừa mở cửa, ông lại nghe thấy tiếng hét chói tai của con gái.

Đều tại bà cả! Tôi chán ghét bà! Lúc trước vì sao bà không vứt cô ta đi đâu xa chút, hoặc giết chết cô ta đi! Bà đã bảo cậu làm việc này thì sao không làm dứt khoát một chút? Giờ cô ta trở lại rồi, cướp mất em trai tôi, bố tôi, ông nội tôi.
Cứ nhìn vẻ mặt hưng phấn của bố mẹ mấy cậu con trai cùng tầm tuổi khi nhìn cô gái kia thì hiểu.
Mà lúc này, chỗ trân châu trên váy của Lục Tiểu Mãn sắp bị cô ta túm hết xuống.
May mắn là Lục Bái Đông thấy sau khi cháu trai mình nghĩ thoáng ra thì đã thay đổi nhiều.
Trước đây thằng bé yếu đuối, tự kỷ.
Tính cách lại rất cởi mở, tự nhiên, cười nói liên tục.
Từ trước đến giờ, mọi người đều cảm thấy Lục Tiểu Mãn rất tốt.
Giờ đi thay bộ đồ khác cũng không tiện.

Tiểu Mãn này, trân châu trên váy con đều rơi hết xuống rồi.
Hôm nay con gái dẫn về một gã mập, diện mạo xấu xí thì Lục Bái Đông lại yên tâm hơn nhiều.
Con gái kén chọn như nào sao ông cụ có thể không biết chứ? Hơn nữa ông cụ cũng phải người đi điều tra rồi.
Vào đến phòng nghỉ, Lục Tiểu Mãn không nhịn được mà quay đầu lại nhìn Chu Chi Chi.
Cô ta thấy Chu Chi Chi không chỉ đang nói chuyện với bà Dư mà đến cả anh Thành Triến cũng đang đi tới.
Không ngờ rằng vị đó lại xuất hiện.
Lục Tiểu Mãn cũng rất kích động.
Nhưng Liễu Mạch là mẹ ruột của Thành Tuấn.
Nếu thằng bé không phản kháng thì chẳng ai có thể giúp được.
Gia đình người này cũng sạch sẽ, không đại phú đại quý nhưng không phải thiếu thốn gì, lại còn khá vui tính.
Chỉ là diện mạo hơi xấu một chút.
Ông cụ lại không thể vì muốn khoe khoang mà giống Liễu Mạch, kéo thằng bé ra ngoài suốt ngày.
Bữa tiệc đang náo nhiệt thì bỗng dưng yên tĩnh lại.
Biết được điều này3, nước mắt của bà lại càng chảy nhiều hơn.
Bà vốn còn nghĩ của khó nhất là bố mình, bởi bề ngoài ông ấy rất ấm áp, nhưng thực ra lại rất khó9 tính.
Cô gái này lại gọi ông ấy là ông Bát.
Sắc mặt của bà Dư đã rất khó coi rồi.
Bà lão lấy ra một miếng ngọc bội hình con bướm, đưa cho Chi Chi:
Thật là một cô bé xinh xắn.
Miếng ngọc bội này tặng cháu.
Chi Chi rất vui vẻ nhận quà.
Không chỉ ảnh hưởng đến chính bản thân mình, mà còn ảnh hưởng đến cả con cháu đời sau nữa.
Hơn nữa, bọn họ còn nghe người lớn của mấy nhà nói cô em gái Tiểu Mãn này còn mời một đám bạn của mình đến để dọa người ta.
Thật ra ông cụ rất thích khoe khoang nhưng trước kia trong nhà chẳng có gì để khoa hết.
Thành Tuấn rất giỏi, nhưng Thành Tuấn lại không thích nơi đông người.
Phải biết rằng ngày thường vị này nổi tiếng bởi lòng dạ hẹp hòi.
Nếu nhìn ai không vừa mắt thì sẽ nhớ cả đời, dùng rất nhiều biện pháp để dày vò.
Giờ nhìn thấy cô gái đó có thể cười nói vui vẻ với vị kia, Phan Nhã Tư mới phát hiện ra ánh mắt của bố chồng quả thật quá giỏi.
Bản thân bà xem xét khắp nơi còn chưa chọn được.
Nhưng ở phương diện khác thì lại không phải.
Ông cụ cảm thấy mình chưa từng nuôi dạy tốt con của mình.
Vì tiểu tiện nhân Chu Chi Chi kia mà ông nội còn mời cả lãnh đạo của mình đến.
Nhìn thấy nụ cười của Chi Chi, Lục Tiểu Mãn nghĩ những thứ kia đáng lẽ phải là của mình hết.
Bố chồng vừa chọn liền chọn trúng người tốt nhất.
Giờ không phải xem cô gái kia xứng đối với Thành Triển nhà mình hay không mà Thành Triển có theo đuổi được con gái nhà người ta hay không.
Trước kia trong lòng bà còn oán giận ông cụ nhà gây phiền phức, luôn nói Thành Triển đã có bạn gái, đừng có giới thiệu linh tinh.
Phan Nhã Tư cảm thấy ông cụ quản quá nhiều.
Đáng tiếc Tạ Hữu Dung chỉ coi ông lão là em trai nhà bên mà thôi.
Đến giờ bà lão mới phát hiện hóa ra trước giờ mình đã nghĩ nhiều rồi.
Liễu Mạch cũng cảm thấy khó chịu.
Bà ta cúi đầu thì thấy Tiểu Mãn đã làm hỏng hết các viên trân châu khắc trên váy rồi thì giật mình.
Kết quả là lại bị dọa sợ mất mật.
Đứa nhỏ nhà họ Lâm còn phải vào viện.
Cô ăn nói rất đúng mực, không có chút sợ hãi nào.
Hơn nữa lão tủ tài còn dạy có rất nhiều thứ mà chỉ có những người tầm tuổi ông lão biết.
Người quen biết tùy tiện như vậy sao có thể coi như bạn gái được? Vả lại thanh niên bây giờ yêu nhau vài ba năm, chuyện sau này ai mà biết sẽ như thế nào? Ngoài mặt thì bà không giới thiệu bạn cho con mình nữa.
Nhưng ngày nào bà cũng lưu ý các cô gái cùng độ tuổi của các nhà khác.
Lục Cẩm Hoa chào hỏi không ít người.
Ông còn đang muốn tìm Liễu Mạch và Tiểu Mãn.
Chồng bà luôn thích Tạ Hữu Dung nhưng chỉ như thích một thần tượng, mà bà mới là người mà ông ấy cùng dắt tay đi đến già.
Nụ cười trên mặt bà Dư càng chân thành hơn một chút.
Đây là lần đầu tiên cô ta cảm thấy tức giận như vậy.
Trước đây mọi người đều vây quanh cô ta.
Đây chính là đứa bé đầu tiên dám nói như vậy với vị này.
Mà có vẻ như tâm trạng của người này còn khá tốt.
Đến cả anh Thành Triển cũng bị cô ta đoạt mất.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hắc Thiên Kim.