Chương 315: Ba người ông
-
Hắc Thiên Kim
- Tống Tượng Bạch
- 1367 chữ
- 2022-02-06 10:12:38
Bà ta chỉ muốn mình sống hạnh phúc hơn mà thôi.
Dựa vào cái gì mà người khác có thể còn bà ta lại không thể: Bà ta chỉ đ8ang mưu cầu hạnh phúc của chính mình.
Năm xưa, bà ta bảo em trai mình cho người bắt cóc đứa bé kia cũng là do thuận nướ3c nên đẩy thuyền.
Vốn dĩ đang rất tức giận, Lục Cẩm Tú nghe được gã mập nói vậy liền không biết tức kiểu gì nữa.
Những người khác dường như nhờ vào câu nói này của gã mập mới không còn sự ngại ngùng vừa nãy.
Chi Chi cũng rất kinh ngạc, không ngờ rằng sự thật lại như thế.
Ban đầu, Lục Cẩm Tú làm mất con gái của anh trai nên bị bố mình mắng rất lâu, gần như đã bị đuổi thẳng ra khỏi Đại Kinh.
Bao nhiêu năm qua, trong lòng bà vẫn luôn rất khó chịu.
Thậm chí bản thân bà cũng không dám tưởng tượng đến cảnh mình kết hôn với người khác và sinh con, bà cảm thấy mình thật sự đã giết chết một đứa trẻ.
Lục Cẩm Tú không nghĩ gì liên xông vào trong.
Tính nóng nảy của bà mà đã bộc phát thì quyết đánh cho Liễu Mạch một trận nhừ tử.
Không ngờ vừa mới xông đến cửa, bà lại bị anh trai cản lại.
Cô ta quay đầu lại liền thấy một đám người đông đúc.
Cô ta cũng bị dọa rồi.
Vẻ mặt Lục Bái Đông khó coi vô cùng.
Chồng bà ta đứng ngay ở cửa.
Các vị khách cũng đứng ngay ngoài cửa.
Tất cả mọi người đang nhìn về phía này.
Thời gian đó vốn dĩ thường xuyên xảy ra chuyện lạc mất trẻ con.
Thế nhưng chỉ có bé trai bị l9ạc là nhiều, bé gái thì lại ít khi bị lạc.
Tuy vậy, em trai bà ta làm việc vô cùng ổn thỏa, đã bao năm trôi qua mà ông 6lão kia cũng đâu điều tra ra được gì.
Giọng nói thiếu nữ vừa lảnh lót vừa sắc nhọn của Lục Tiểu Mãn khiến cho mọi người nghe rõ từng câu từng chữ.
Vừa nãy vì sửa chỗ hạt trai trên váy của con gái nên bà ta bảo nó đứng dưới ánh đèn để nhìn được rõ hơn, thế nên tấm lưng của Lục Tiểu Mãn đối diện với cánh cửa.
Liễu Mạch thì lại có thể nhìn rõ ràng.
Liễu Mạch giấu kín chuyện này vào sâu tận trong tim.
Biết điều, nên khi ô5ng lão nhà họ Lục khua chiêng gõ trống nhận đứa cháu ngoại bị bỏ rơi kia về, bà ta vô cùng an phận, cũng không dám đi làm phiền ai.
Còn về chuyện vết sẹo trên tay kia, bà ta dám thề với trời rằng không phải do bà ta làm.
Bởi vì có bố và ông, từ trước đến giờ cô chưa từng tức giận đối với thế giới này, cũng chưa từng cảm thấy tủi thân, ấm ức.
Cô luôn sống những ngày vui vẻ, cho dù nhà cô giàu hay nghèo, Chi Chi vẫn luôn cảm thấy bản thân mình đang có rất nhiều thứ.
Diệp Phi và Tạ Hữu Dung là người có tư cách hỏi tội nhất nhưng hai người hiển nhiên cũng đã nghĩ đến chuyện này.
Cô thì khỏi cần nói, vốn dĩ đã không thích cô ta.
Nếu như phải sống cùng nhau một thời gian dài, Chi Chi cũng sẽ biến thành một người đáng sợ mất.
Chi Chi thậm chí còn thấy có chút may mắn.
Liễu Mạch ngã ngồi trên đất, nhìn Lục Cẩm Hoa đang chặn trước cửa, khuôn mặt bà ta biến sắc.
Lục Tiểu Mãn sau khi đẩy ngã mẹ mới giật mình thon thót.
Cô ta không ngờ mình lại đối xử như thể với mẹ, thế nhưng vẻ mặt của mẹ không phải giận dữ mà là kinh hãi.
Có thể chúng thấy trẻ con khóc quá phiền, quá ồn ào nên tiện tay dùng đầu thuốc lá làm bóng nó.
Bây giờ, Tiểu Mãn nói như vậy khác gì đang nghi ngờ bà ta làm ra vết sẹo trên tay con bé dã chủng này? Làm gì có chuyện đấy chứ? Hồi đó, trước mắt bao nhiêu bảo mẫu, vì muốn thể hiện mình là một người vợ hiền nên dù có ôm bụng bầu, bà ta vẫn phải chăm sóc thật tốt cho con bé chết tiệt đó.
Liễu Mạch còn chưa kịp biện hộ gì, cánh cửa đã bị đẩy ra.
Trong lòng họ vừa thấy may mắn vừa thấy thương tiếc.
Bao nhiêu năm qua, bọn họ cảm thấy có thể nhìn thấy Chi Chi là đã có thể bỏ tất cả xuống rồi.
Diệp Phi đi đến trước mặt Lục Cẩm Hoa, nói:
Việc năm xưa không biết anh sẽ giải quyết thế nào, nhưng em vẫn sẽ giữ quyền được xử lý.
.
Bà ta hận không thể nhảy lên bịt mồm con gái mình lại.
Sắc mặt của Liễu Mạch tái nhợt.
Thế nhưng người tức giận nhất không phải là Liễu Mạch mà là Lục Cẩm Tú đang đứng cách của không xa.
Tú Tú, đừng giận, đừng giận mà.
Tức giận hại thân rồi sẽ phải uống thuốc.
Mà thuốc thì quá đắng, em không uống được thì anh cũng không thể giúp em uống thuốc đâu.
Anh, anh cản em lại làm gì? Cái loại phụ nữ thế kia mà anh vẫn còn tâm niệm bảo hộ cho ả? Lúc đó ả ta sai người đánh cắp đứa trẻ của chị dâu mà còn giả bộ như kinh sợ lắm nên trốn vào trong viện nằm.
Đứa trẻ của chị dâu lạc
mất anh còn không đi tìm nó vì phải vào viện trông con tiện nhân ấy!
Sắc mặt Lục Cẩm Hoa vô cùng khó coi, cuối cùng vẫn nói:
Việc của anh anh sẽ giải quyết.
Gã mập nhìn thấy Lục Cẩm Tú nổi điên liền vội vàng chạy đến kéo bà lại.
Khi đó, Liễu Mạch còn dám giả bộ như bị chuyện này làm cho kinh hãi mà sinh non...
Việc đó khiến Lục Cẩm Tú càng thêm áy náy hơn, vốn dĩ rất ghét Liễu Mạch nhưng vì chuyện này mà luôn phải nhường bà ta.
Thế nhưng tất cả mọi việc hóa ra lại do Liễu Mạch lên kế hoạch.
Thành Tuấn đang ở đó, vẻ mặt cậu tái mét.
Cuối cùng cũng nói ra rồi.
Cậu rất áy náy, một bên là mẹ ruột của mình, một bên là cô gái cậu yêu thương - là chị gái cùng cha khác mẹ của mình.
Cậu hổ thẹn vì sự nhu nhược của bản thân, cậu thà chết đi cũng không muốn đối diện với chuyện này.
Thế nhưng khi việc đã xảy ra, cậu lại thở phào một hơi.
Đây là một sự giải thoát.
Cô không hề phẫn uất, cô chỉ nghĩ nếu như phải sống cùng mẹ của Thành Tuấn, chi bằng cô sống với bố và ông còn hơn.
Chỉ là, nghĩ đến cảnh vừa nãy, cô vẫn cảm thấy quá đáng sợ.
Lục Tiểu Mãn là con gái ruột của bà ta mà lại bị dạy dỗ ra như vậy, coi người khác như kẻ thù.
Lúc đó bà ta nhìn thấy báo cáo trên tivi còn rất tò mò nên phải âm thầm hỏi em trai mình xem.
Kết quả Liễu Chân nói rằng không phải do nó làm.
Thế nhưng những kẻ bắt cóc trẻ em kia đều là đám du côn lưu manh, không muốn làm việc đàng hoàng.
Đẹp để khoe ra, xấu xa thì phải đậy lại, thế mà nhà ông lão thì hay rồi, có chút chuyện xấu cũng bị lộ hết, lại còn là người trong nhà mình làm lộ ra.
Bà Dư và vị kia chỉ xuất hiện một chút liền chuẩn bị rời đi.
Mọi người đang tiền nên gần như đều đúng lúc đứng ở trên con đường ở cửa phòng nghỉ.
Cũng
nhờ
người đàn ông Lục Cẩm Hoa không có chút trí não nào vội vàng đi tìm Vợ mình mà không đi tiễn khách, nên...
ai ai cũng không hề bỏ lỡ dù một chữ của màn kịch hay này.
Vị kia lòng dạ vô cùng hẹp hòi, thù rất dai, và, vẫn còn ái mộ chị Tạ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.