Chương 316: Cuộc gặp tình cờ
-
Hắc Thiên Kim
- Tống Tượng Bạch
- 1811 chữ
- 2022-02-06 10:12:36
Cả một năm chắc chỉ có hôm nay là đông người nhất.
Mọi khi còn có các sinh viên xin nghỉ, bỏ tiết.
Thế nhưng hôm nay là kỳ thi cuố8i kỳ nên người nào đầu óc còn bình thường đều sẽ ngoan ngoãn đến làm bài thi.
Hướng Tiến đã nói với mọi người chuyện vừa nãy gặp Chi Chi, cô ở đó nhắc đáp án lung tung khiến mọi người đều cười lớn.
Lúc nhỏ tớ vẫn còn nhớ rõ nhất, vì để được ăn một thanh socola của Chi Chi, ngày nào tớ cũng ra sức làm việc cho Chi Chi.
Tam Bình nhớ lại những việc hồi xưa liền cảm thấy rất buồn cười.
Lúc đó chúng ta còn luyện phi dao cơ, tớ còn cầm theo cả dao thái rau của nhà mình đến trường...
Mọi người nhớ về những chuyện đã qua, thật thân thiết.
Cả một kỳ không hề đọc sách, chỉ có cách cảm kích mà làm đề trắc nghiệm.
Trước đó Hướng Tiến đã hẹn hết với mọi người, Chi Chi đã nói với bố rằng mình sẽ đi ra ngoài ăn cơm với bọn Hướng Tiến.
Chu Mộc nghe đến đám trẻ Hướng Tiến kia cũng coi như yên tâm.
Hướng Tiến à, cậu trắng ra rồi đấy!
Chi Chi nhìn chằm chằm Hướng Tiến một lúc rồi nói.
Khuôn mặt Lý Hướng Tiến tức khắc đỏ bừng.
Trước đây da cậu đen còn không nhìn thấy, bây giờ da trắng nên lập tức lộ ra.
So với đám trẻ ở thành phố Đại Kinh này, bọn Hướng Tiền thật sự là đám trẻ thuần phác.
Cả đám đều đã thi xong, cảm thấy chẳng còn áp lực gì nên vô cùng vui vẻ.
Bây giờ Mỹ Châu phát triển rất tốt, đã có chút danh tiếng rồi.
Từ lúc năm tuổi, Chi Chi đã được lão tú tài dạy bài học vỡ lòng bằng các loại văn cổ mỗi ngày.
Đề thi như thế này vẫn còn rất dễ với cô, vài nét bút là xong.
Còn chưa đến thời gian nộp bài, cô thậm chí còn vẽ một cái đầu lợn trên lớp thủy tinh mờ sương kia.
Lão tủ tài dạy Chi Chi rất kỹ về đ5iều này, hơn nữa cô vốn dĩ có kiến thức nền môn văn rất chắc vì thế nên làm bài thi cũng thoải mái hơn những người khác nhiều.
Bạn học ngồi cạnh cô nhíu chặt mày đến nỗi có thể kẹp chết một con ruồi.
Năm nay đề thi của bọn họ là do giáo sư Ngô ra đề, toàn là cái quái gì đây? Không nói đến những câu trắc nghiệm hoàn toàn phải dựa vào đoán mò, chỉ nhìn những câu tự luận thôi cũng đã muốn chết: Chép năm lần Thị Kinh? Cảm nhận về Tả truyện? Cống hiến của Tống Huy Tông? Càng xem càng muốn hộc máu.
Thành phố Đại Kinh rất rộng lớn, bình thường không ở gần nhau, thế nhưng khi đi cùng nhau thì rất nhanh đã đồng lòng.
Đó là một cảm giác vô cùng ấm áp.
Tuy rằng ai cũng thay đổi thế nhưng tình bạn thời còn trẻ con chưa từng thay đổi.
Thế nhưng có một câu nói rằng, thời sinh viên mà chưa từng thi lại thì không phải là một thời sinh viên hoàn mỹ...
Đám sinh viên này cố gắng an ủi bản thân mình như thế.
Mà Chi Chi thì lại cầm bút viết từng câu từng dòng, không hề ngừng bút.
Cô ấy buộc tóc đuôi ngựa thật cao, bởi vốn dĩ cô ấy có thân hình to lớn.
Cách nói chuyện cũng đã có chút khẩu âm của người thành phố, không để ý còn có thể tưởng rằng đây là một cô gái gốc Đại Kinh.
Lúc ăn lẩu, Nhị Phán ngại ngùng nói:
Tớ có người yêu rồi.
Điều này khiến tất cả mọi người đều ngạc nhiên, không ngờ Nhị Phán lại là người nhanh nhất.
Không ngờ vừa mới vẽ xong đã nhìn thấy ở bên ngoài, Hướng Tiến đang nháy mắt ra hiệu với mình.
Chi Chi lật lại bài thi lần nữa, căn bản không hề sai liền đem đi nộp bài.
Cô hưng phấn chạy nhanh ra ngoài.
Sắp được nghỉ nên tớ và bọn Tam Bình đều định ngày mai quay về thôn Bình Khẩu.
Nghe Mỹ Châu nói bọn cậu phải quay về muộn hơn vài ngày thế nên tớ nghĩ tới nay bọn mình hãy ăn cơm cùng nhau đi.
Được đấy, tớ cũng rất muốn ở cùng với mọi người.
Thế nhưng tớ còn phải đi chúc tết ông nội và bà ngoại sớm nên đành phải vài hôm nữa mới về.
Hướng Tiển trắng ra một chút thế nhưng Tam Bình không hề gầy đi.
Thủy Thúy ngày càng thời thượng hơn, lúc nói chuyện cứ thỉnh thoảng bật ra vài chữ hay một câu ngắn bằng tiếng anh, vô cùng hiện đại.
Đến nay, Nhị Phán đã cởi mở hơn trước nhiều rồi.
Tuy rằng bộ phim mà cô ấy tham gia vẫn chưa công chiếu thể nhưng cô đã ký hợp đồng với một công ty kinh doanh khá tốt.
Dạo gần đây cô đang được sắp xếp cho buổi casting mới.
Vậy nên hôm nay, Mỹ Châu nói để cô chủ chi, mời mọi người đi ăn lẩu.
Ông nội ruột của Chi Chi hình như còn là một vị lãnh đạo chức to.
Hướng Tiến vốn dĩ đã cảm thấy Chi Chi luôn xinh đẹp hơn, đặc biệt hơn đám bọn cậu.
Bây giờ lại đột nhiên biết được ông nội là lãnh đạo, dường như khoảng cách giữa họ càng xa hơn nữa.
Đi ra chỗ xa kia mà nói chuyện.
Chi Chi ngoan ngoãn gật đầu, đột nhiên hét to một câu:
BDACD, DDCAB...
Sau đó cô kéo Hướng Tiển chạy như bay.
Thầy giáo bất lực...
Cậu đang mách đáp án cho bạn cậu sao?
Hướng Tiển không ngờ Chi Chi lên đại học còn có cả kỹ năng này rồi.
Đa số các sinh viên đều ngơ ngác cả.
Lên đại học, bọn họ thoải mái, tự tung tự tác chơi đùa còn không kịp, ai còn cố gắng học hành như hồi cấp ba chứ? Hơn nữa, Học viện Điện ảnh Đại Kinh này lúc nào cũng có vô vàn tin tức để xem, rất nhộn nhịp: hôm nay một học sinh nào đó được nhìn trúng nên thành danh, ngày mai một học sinh nào đó đóng phim trở nên nổi tiếng, ngày kia lại bla, bla,...
Nhìn đề thi thể này, hơn nửa số sinh viên đều cảm thấy có khả năng là họ sẽ đều trượt môn, thi lại cả rồi.
Mặc dù vậy, Hướng Tiến vẫn không nhịn được, vừa thi xong đã vội đến tìm Chi Chi.
Nhìn thấy Chi Chi vẫn nở nụ cười thân quen như cũ, cậu thở phào một hơi.
Tớ thi xong rồi, làm bài cũng khá tốt.
Thế nhưng người có thay đổi lớn nhất vẫn là Mỹ Châu.
Hồi xưa là con gái của một ông giết lợn, đến này trông đã vô cùng thời thượng, lúc ra ngoài còn đeo thêm khẩu trang và kính râm.
Trong tiếng cười giễu cợt của bạn bè, Mỹ Châu gỡ bỏ khẩu trang và kính râm, ngại ngùng nói:
Do người quản lý tớ bắt vậy.
Sao cậu lại đến đây? Cậu thi xong chưa?
Chi Chi ngạc nhiên và mừng rỡ hỏi.
Hướng Tiến vốn vẫn còn hơi ngập ngừng, dạo gần đây bận rộn cho kỳ thi cuối kỳ nên rất lâu rồi cậu không đến tìm Chi Chi chơi.
Thế nhưng họ vẫn liên lạc với nhau, cũng nghe được Mỹ Châu nói chuyện Chi Chi tìm được bố và ông ruột.
Đám người tìm đến một quán lẩu hơi xa trường.
Bởi vì những quán ở trước cổng trường đều rất đông người, đang là giờ ăn cơm nên còn phải xếp hàng.
Quán này hình như không có ai, sạch sẽ hơn.
Chi Chi được xếp chỗ ngồi ở cuối cùng trong phòng thi, sát 3bên góc tường.
Hôm nay là bài thi môn Ngữ văn.
Đề thi vừa mới được phát, Chi Chi đã xem qua cả đề một lần, trong lòng cô đã biết 9phải làm thế nào liền bắt đầu hạ bút làm
Thế nhưng mọi người cũng đều rất hiểu nhau, không hề hỏi han tình hình nhà kia của Chi Chi.
Dù sao bây giờ Chi Chi vẫn họ Chu, Tết đến vẫn cần chú Chu trở về thôn Bình Khẩu.
Vậy chắc cô vẫn chưa có ý định chuyển đến ở nhà bố ruột.
Không ngờ Chi Chi lắc đầu nói:
Hét bừa thôi mà.
Hướng Tiến:...
Cậu cảm thấy Chi Chi ngày càng hoạt bát hơn! Đám học sinh đang ngồi vò đầu gãi tại trong lớp nghe được một trang ABCD kia thì não bộ như sống lại, lập tức ghi nhớ nó...
bài.
Tuy rằng dạo gần đây xảy ra rất nhiều chuyện thể nhưng việc học hành của Chi Chi cũ6ng không bị trễ nải.
Cô cần lên lớp thì sẽ lên lớp, về nhà cần làm bài tập đều sẽ làm bài tập.
Chi Chi phát hiện hóa ra Hướng Tiến cũng sẽ đỏ mặt và cậu dễ ngượng như thế.
Cô cười hi ha vỗ lên cánh tay cậu.
Giáo viên coi thi từ bên trong đi ra ngoài, ho khan một tiếng, nói:
Sinh viên đã thi xong thì đừng làm ảnh hưởng đến người khác.
Nhìn chồng đĩa được xếp cao vút kia, Chi Chi vô cùng có cảm giác thành tựu.
Đúng là chỉ có chơi với các bạn là vui nhất.
Ban đầu mọi người còn lo rằng sẽ có gì đó thay đổi, đặc biệt là Chi Chi.
Bình thường tớ mặc gì cũng có quy định cả, không được ăn mặc lung tung.
Nếu ở bên ngoài mà bị chụp được còn bị trừ lương.
Mọi người cùng nhau cười vui vẻ, vừa nói chuyện vừa ăn, cảm thấy rất ngon.
Lại đúng là lúc cơ thể cần lớn nên họ cứ thể gọi đến mười mất đĩa thịt.
Bây giờ cô còn nổi tiếng hơn cả một ngôi sao như Mỹ Châu.
Hơn nữa ông nội của Chi Chi là vị lãnh đạo rất lớn, nhà bố ruột của cô có địa vị vô cùng cao.
Thấy Chi Chi vẫn như trước đây, mọi người thoải mái hơn nhiều.
Đang nói chuyện, đột nhiên Mỹ Châu huých Chi Chi, nghi ngờ hỏi:
Chi Chi, cậu xem người ở đằng kia có phải Lục Tiểu Mãn, em gái cậu không kìa...
Chi Chi quay đầu nhìn về phía đó.
Quả nhiên cách không xa hình như đúng là Lục Tiểu Mãn.
Chi Chi rất tò mò, tại sao Lục Tiểu Mãn lại xuất hiện ở quán lẩu bé tí thế này? Lần trước, sau khi ăn cơm ở tầng khách quý của chính phủ, Chi Chi liền vội vàng chuẩn bị thi cuối kỳ, không đến nhà họ Lục nữa.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.