Chương 317: Chấm dứt
-
Hắc Thiên Kim
- Tống Tượng Bạch
- 1036 chữ
- 2022-02-06 10:12:34
Những ngày gần đây của Lục Tiểu Mãn rất tệ.
Hôm đó, cô ta chỉ tùy tiện phát tiết một chút mà thôi, chỉ có điều phát tiết hơi lớn tiếng.
Cô ta chưa từng nghĩ tới, nó sẽ có hậu quả như vậy.
Anh đi giúp đỡ, nhưng lại bị đội trưởng đánh đuổi ra ngoài.
Đội trưởng nói:
Điều tôi hối hận nhất đó chính là giúp đỡ cậu.
Đội trưởng là người lấy chuyện giúp đỡ người khác làm niềm vui, đàn em dưới tay anh ấy, ai mà có khó khăn, anh ấy sẽ đều sẵn sàng phụ giúp một tay.
Lục Tiểu Mãn vốn quên mất chuyện anh ta nhờ mình lần trước, chẳng có ký ức gì trong đầu.
Có điều nhớ lại, đổi phương không phải họ Ngô mà là họ Tiêu.
Lục Tiểu Mãn rất hưởng thụ cảm giác này.
Chí ít, vẫn còn người thích mình.
Thu nhập của anh ấy cũng không ít nhưng bảy tám phần đi giúp người khác như vậy, anh ấy cũng không tích góp được nhiều.
Đến khi vợ bị bệnh thì anh ấy lại bị mình làm liên lụy khiến mất việc, không còn thu nhập.
Lục Tiểu Mãn nghĩ đến ánh mắt quái dị của mọi người, cô ta liền cảm thấy sợ hãi, hoang mang.
Cũn5g may bận rộn với kì thi cuối kì, cô ta liền ở luôn trong trường.
Trên đường đi, Lục Tiểu Mãn không nói gì, thật không ngờ, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, xảy ra bao nhiêu chuyện, cảnh thì vẫn vậy còn người thì đã thay đổi rôi.
Tiêu Đại Thành cũng không nói gì, chỉ im lặng.
Nếu không thì lúc trước đã không...
Lục Tiểu Mãn có xe, anh ta rất tự nhiên ngồi ở vị trí cầm lái.
Cô ta đã rất nhiều ngày không liên lạc gì với bạn bè rồi.
Cô ta biết, bản thân sẽ bị tất cả người trong giới chê cười, vì chính mình vạch trần sự xấu xa của mẹ mình.
Lục Tiểu Mãn không cảm nhận được điểm bất thường của Tiêu Đại Thành, nhưng cô ta cảm thấy được người trước mặt rất ái mộ, si mê cô ta.
Anh ta chạm nhẹ vào cô ta một cái, cảm giác như đang run rẩy vui mừng.
Lục Tiểu Mãn không muốn gặp bạn của mình, càng tức hơn là mấy người bạn đó gần đây không ai liên lạc với cô ta cả.
Cô ta từ trước tới giờ luôn kiêu ngạo, chưa từng chủ động liên hệ người khác.
Tiêu Đại Thành, bị đóng cửa không cho vào ở bên ngoài, dù cho bị đội trưởng đánh, nhưng lại không đau chút nào.
Đội trường không còn sức lực nữa rồi, nhưng đứng ở bên ngoài cửa, anh nghe thấy tiếng kêu khóc của đội trưởng ở bên trong, khóc như đứt từng khúc ruột.
Khi Tiêu Đại Thành vẫn là tài xế cho nhà cô ta, đi xách túi quần áo cho tiểu thư Lục, lấy bừa một cái váy thôi mà cũng mấy vạn, còn nhiều tiền hơn cả lương tháng của anh.
Bọn họ không phải là người trong cùng một thế giới, mãi mãi là như vậy.
Anh có chút vui mừng.
Thế nhưng lúc này nhìn tiểu thư Lục đang cau mày, Tiêu Đại Thành liền trở về với thực tại.
Ma xui quỷ khiến thế nào Lục Tiểu Măn liền đi theo tên đó.
Nhưng hôm nay anh ta để mặt mũi gọn gàng, quần áo cũng chỉnh tề, tuy chỉ là nhãn hiệu bình dân nhưng trông dáng dấp cũng không tệ.
Tất cả mọi người trong giới đều biết mẹ cô ta năm đó đã làm gì rồi, hơn nữa lại3 còn do chính miệng cổ ta nói ra.
Lục Tiểu Mãn bây giờ không dám nghĩ lại ánh mắt đáng sợ của mẹ hôm đó.
Anh đối với cô ta thì mãi chẳng thể quên, ngày nhớ đêm mong.
Còn cô ta đối với anh thì ngay cái tên còn chẳng nhớ, hoặc có thể nói, cô ta chưa từng để anh vào đầu.
Lúc cái váy mình mặc chạm vào ghế, Lục Tiểu Mẫn cảm thấy dính dính dầu mỡ, lúc về chỗ quần áo này nhất định phải vứt đi.
Tiêu Đại Thành không ngờ rằng bản thân mời tiểu thư Lục đi, cô ta lại đồng ý.
Thế nhưng lúc này, khi ngồi trong cửa hàng lẩu, Lục Tiểu Mãn liền hối hận.
Cô ta cảm thấy bản thân không được thoải mái.
Tiểu thư Lục có thói quen đốt quần áo, những thứ đồ cô ta không dùng nữa cũng sẽ không muốn cho những người khác nhặt lại, phải mang đi đốt.
Quần áo cô ta mặc hôm nay, dù cho có đắt ra sao, lúc về nhất định cũng sẽ mang đi thiêu hủy.
Dù cho có từng gặp nhau thì sau này sẽ càng ngày càng thêm xa cách.
Ánh mắt Tiêu Đại Thành đau khổ nhìn tiểu thư Lục trước mặt.
Nhưng bây giờ, ước vọng càng lúc càng xa, không thể chạm tới.
Ngày hôm qua, vợ của đội trưởng qua đời, chờ chết trong vô vọng.
Cô ta cảm thấy mình khôn9g có nói sai, chỉ là oán trách một chút mà thôi.
Người duy nhất sai là bố, không đẩy cửa vào sớm hơn mà cũng không đẩy cửa vào muộn hơn, 6cứ phải đẩy cửa vào đúng lúc đó.
Tiêu Đại Thành cảm thấy bản thân bị yểm bùa, ngày qua ngày, trong đầu anh toàn là hình bóng của người con gái trước mặt, nụ cười của cô, sự kiêu căng của cô, tính tình của cô, thân thể của cô, tất cả mọi thứ về cô.
Trước kia khi còn ở bên cạnh cô ta, Tiêu Đại Thành còn có thể mang theo một ước mơ, một ước vọng xa vời.
Mẹ lâm vào cảnh vậy, bản thân cô ta cũng chẳng biết đi đâu.
Lục Tiểu Mãn vốn hôm nay thi xong còn do dự không biết có nên về nhà, không nghĩ rằng tên lái xe lần trước lại đến tìm mình.
Anh ta nghe đến nửa đêm, nửa đêm đó anh không nhớ tiểu thư Lục.
Nhưng hôm nay, anh lại đến tìm cô ta.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.