Chương 318: Cứu người


Trực giác của cô từ trước đến nay luôn chính xác.

Hơn nữa Lục Tiểu Mãn ngày thường kiêu ngạo như một con chim công, lúc nào8 cũng chỉ trực chờ xòe lông, không thể đến một nơi nhỏ hẹp như này được.
Anh muốn lái xe qua đó, đi đến đây rồi, chỉ cần tìm một chỗ nào đó rồi cho xe va chạm, thì anh có thể vĩnh viễn được ở bên cạnh Tiểu Mãn.
Có thể ở kiếp sau, hai người sẽ ở cạnh nhau một cách ngang hàng.
Thực sự đấy.
Tiêu Đại Thanh bình thản nói.

Anh điên rồi.
Lục Tiểu Mãn đột nhiên giận dữ nói.
Vừa may, nhìn thấy xe của Lục Tiểu Mãn cũng vừa mới đi.
Đó là một chiếc xe thể thao màu vàng rất chói mắt.
Anh ngừng một chút, ánh mắt tối dần.
Sau đó giúp cô ta đặt túi xách ở ghế sau, còn tận tâm giúp cô ta cất điện thoại.
Lục Tiểu Mãn nhẹ nhàng đưa tay chạm vào gò má của anh.
Khuôn mặt nghiêm túc của Tiêu Đại Thành nhanh chóng đỏ ửng, anh khàn khàn lên tiếng:
Đừng nghịch, Tiểu Mãn, tôi đang lái xe
Lục Tiểu Mãn cười lớn.

Xe đi nhanh lắm, nhìn điện thoại sẽ bị choáng đầu đấy.
Cô có thể để mắt nghỉ ngơi một chút, hôm nay cảm giác cô có vẻ rất mệt mỏi.
Lục Tiểu Mãn vốn quen được người khác phục vụ, mấy ngày nay bận rộn thi cử, quả thực rất mệt mỏi.

Anh muốn làm cái gì?
Lục Tiểu Mãn kinh hoảng.

Tiểu Mãn, cô có biết tên của tôi không?
Tiêu Đại Thành không trả lời mà hỏi ngược lại.
Xe vẫn chạy như bay, vượt qua chiếc xe này đến chiếc xe khác.
Tiêu Đại Thành lái xe vô cùng, vô cùng chăm chú.
Có lẽ là mẹ lo lắng thật, bà ấy vứt con của người khác nên chắc sợ quả báo.
Lục Tiểu Mãn không ngờ ở trong hoàn cảnh này mà vẫn có thể nghĩ đến chuyện đấy.
Anh không biết tại sao, mình đã từng yêu quý cuộc sống như vậy, cảm thấy tương lai tràn đầy hi vọng, dù cho có làm gì đều không thấy mệt mỏi, rất nhiệt huyết.
Nhưng bây giờ, anh dường như không còn tương lai nữa.

Tôi không điển, Tiểu Mãn à.
Tôi chỉ thích em mà thôi, muốn ở cạnh em, mãi mãi trông coi em.
Tiểu Đại Thành buông tay lái, nghiêng người, nhẹ nhàng hôn lên trán Lục Tiểu Mãn.

Chúng ta là sự giao hòa của cô độc, vì vậy mà đến bên nhau, vì anh mà thổn thức cõi lòng, làm sao để hóa giải đây, vì anh mà thổn thức cõi lòng, làm sao để hóa giải đây...
Lục Tiểu Mãn giờ mới nghe bài hát này.
Cô ta hoảng sợ nhìn Tiêu Đại Thành, nhớ lại tối nay trải qua những gì.
Mẹ tôi nói vậy không đúng, tôi xin lỗi anh.
Tôi gần đây rất bận rộn nên chưa kịp bảo mẹ giải thích chuyện của anh cho mọi người.
Lục Tiểu Mãn cảm giác xe càng lúc đi càng nhanh, xung quanh càng lúc càng tối.
Điều không thuận lợi lớn nhất là sự xuất hiện của Chu Chi Chi, cảm giác như mọi người đều quan tâm có nhiều hơn cô ta một chút.
Nhưng so với tình cảnh bây giờ, chuyện nhận được ít chú ý hơn mà tức giận thì không còn là chuyện quan trọng nữa rồi.
Không cần phải tỏ ra quyền lực ở trường, không cần phải tỏ ra là tiểu thư nhà họ Lục hàng nghìn dáng vẻ nữa, bây giờ có như thế nào cũng không sao.

Chúng ta đi đâu đây?
Bất giác Lục Tiểu Mãn không còn biết mình đang ở đâu nữa rồi, hai bên đều là núi, cũng không ở đường cao tốc nữa.
Tiêu Đại Thành liếc mắt nhìn thấy đôi chân thon thả đi một đôi tất trắng trông rất mới, rất đẹp mắt.

Tôi sinh nhật sau Tết dương hai ngày, cũng không biết thuộc chòm sao gì nữa.
Tiêu Đại Thành đáp.
Lục Tiểu Mẫn cảm thấy tràn ngập tuyệt vọng, cô ta nhất định sẽ chết.
Toàn thân lúc này lạnh toát, mặc dù điều hòa trong xe đã được chỉnh ở mức phù hợp.
Tiêu Đại Thành lái xe như bay, hệ thống động cơ trong xe rất tốt, chỗ ngồi cũng là da thật, nhiệt độ điều hòa trong xe cũng rất phù hợp, âm nhạc vang vọng, mùi thơm tràn ngập.
Đây là một thế giới hoàn toàn khác với thế giới thường ngày của anh.
Người đàn ông đó cũng không giống bạn bè trong gi3ới của cô ta.
Chi Chi nghĩ, tuy rằng không ưa, nhưng cô ta vẫn là em gái của mình, cũng là chị của Thành Tuấn nữa.
Chi Chi và đám bạn cũng ăn được kha khá rồi.
Đường rất tốt và không có đèn đường.
Một chiếc ô tô theo sau, lái rất nhanh như thể nó sắp vượt.
Cô ta bị trói chặt hơn.
Lúc này, cô ta càng thêm sợ hãi.
Cô ta đột nhiên khóc rống lên.

Anh tha cho tôi đi.
Cứ như vậy mà mặc kệ tay lái.
Lục Tiểu Mãn như muốn điên lên, cô ta sợ hãi nhìn về phía trước, đột nhiên một chiếc xe từ con đường nhỏ bên cạnh lái đâm tới.

Vậy là cung ma kết rồi, chẳng trách nín nhịn như vậy.
Lục Tiểu Mãn câu có câu không nói chuyện với anh.
Lúc này, trong xe dường như rất ấm áp, Lục Tiểu Mãn cảm thấy rất thư giãn.
Lúc này cô ta chợt thấy trong gương chiếu hậu, có một chiếc xe đằng sau, Lục Tiểu Mãn đột nhiên kéo cửa kính ô tô xuống, liều mạng kêu cứu.

Cứu tôi, cứu...
Cô ta còn chưa nói xong, cửa kính đã bị đóng lại.

Anh muốn làm gì, ông tôi là Lục Bái Đông, ông tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu.
Anh đừng có nghĩ quẩn, xin anh tha cho tôi, tôi sẽ không khai báo gì đâu.
Lục Tiểu Mãn vô cùng sợ hãi, bởi vì đối phương tự dưng buông tay lái, quay sang trói cô trên ghế bằng dây thừng.
Cô ta trước giờ luôn mang hình tượng con gái ngoan ngoãn trước mặt bố, ngày hôm đó nói lời như vậy, cô ta không biết phải giải thích với bố ra sao.
Cô ta cũng chỉ là tức giận, mọi người đều vây quanh Chu Chi Chi, vì sao chứ, cô ta cũng là con gái nhà họ Lục mà?
Được thôi.
Lục Tiểu Mãn gật đầu.

Tiểu Mãn, tôi giúp cô cất điện thoại rồi.
Trông cô mệt mỏi rồi nên nghỉ ngơi một chút, chúng ta sắp tới rồi.
Tiêu Đại Thành không hề lo lắng nói.

Tớ nghĩ là nên đi quan sát một chút nhỉ.
Hướng Tiến cũng đứng lên nói:
Để6 tớ lái xe đưa cậu đi.

Ừm.
Vậy các cậu đi đi, có gì gọi điện cho chúng tớ.
Mỹ Châu lên tiếng, dù sao đó cũng là chuyện 5nhà bến đó của Chi Chi, Lục Tiểu Mãn là bạn cùng phòng của cô, lúc nào cũng tỏ ra rộng lượng tốt tính, đối xử với ai cũng lịch sự tử tế, nhưng rất nhỏ nhen, đúng là kiểu tiểu thư được chiều chuộng, chưa từng dọn vệ sinh kí túc bao giờ.
Hơn nữa lại luôn cho mình là nhất, nếu như nhìn thấy Chi Chi dẫn theo một đám bạn theo dõi cô ta, nói không chừng còn đem lòng sinh hận với Chi Chi.
Chi Chi không có nghĩ nhiều, vội vàng đi ra ngoài.
Vô cùng hoảng sợ.
Mọi chuyện của cô ta từ nhỏ đến lớn đều thuận buồm xuôi gió.
Ngay lập tức.
Lục Tiểu Mãn tức giận.

Tiểu Mãn, từ trước tới giờ cô chưa từng làm gì cho tôi, nên hãy đồng ý lần này thôi.
Trong tích tắc, Lục Tiểu Mãn tuyệt vọng lấy thân đập vào cửa sổ, hy vọng bên kia có thể nhìn thấy mình.
Thế nhưng Tiêu Đại Thành lại đi xe chậm lại, khiến cho chiếc xe kia vượt qua.
Tôi rất thích em, tôi nguyện vì em mà làm tất cả mọi thứ.
Em nói em trai em vì một người con gái mà có thể tự sát, tôi cũng có thể làm được vậy.
Mẹ nói mẹ lo rằng cô ta và em sẽ bị bắt cóc.
Lúc này nhớ đến, đúng thật mỉa mai.
Lục Tiểu Mãn thấy hai bên đường đen sì sì, không khỏi có chút căng thẳng, cố với tay vào túi định lấy điện thoại báo cảnh sát.
Nhưng lục lọi một lát, cô ta phát hiện ra điện thoại không ở trong túi.
Trên xe còn đang phát nhạc.
Giọng hát du dương mà đau thương.

Tôi nhớ Tiểu Mãn không thích mở cửa sổ, bên ngoài nóng quá hay lạnh quá cô đều không thích.
Tiêu Đại Thành cũng thấy phía sau có xe, nhưng cũng không quan trọng.
Anh đã có gan làm, thì cũng không có ý định quay về.
Cô ta không dám giãy dụa, xe đi với tốc độ nhanh như vậy mà anh cứ thể bỏ tay lái, dáng vẻ không thèm để ý.
Cũng may đoạn đường này là một đoạn đường thẳng tắp, không có khúc cua, nhưng dù như vậy, Lục Tiểu Mãn vẫn toát mồ hôi lạnh.
Bình thường cô ta trông có vẻ suốt ngày chơi bời, nhưng thực sự rất chăm chỉ.
Có điều dạo gần đây có rất nhiều chuyện xảy ra, kéo dài không dứt, vì vậy cảm thấy kì thi đến có chút đột ngột.
Nhưng nếu đã nói như vậy thì tôi quyết định sẽ lấy một thứ, thứ duy nhất khiến tôi lưu luyến đó chính là cô.
Trên mặt Tiêu Đại Thành bất chợt lộ ra một nụ cười.
Răng của anh trắng đều, khi cười lên, cảm giác như một chàng trai tỏa sáng.
Lục Tiểu Mãn từ bé đến giờ chưa bao giờ gặp tình cảnh này, luôn là muốn gì có nấy.
Người nhà bao bọc cô ta rất tốt, cô ta nhớ hồi nhỏ đi nhà trẻ còn thuê cả vệ sĩ đi theo.

Ngày thường anh lúc nào cũng gọi tôi là tiểu thư Lục, giúp tôi thắt dây an toàn tay còn run run.
Anh thuộc cung gì vậy?
Lục Tiểu Mãn ngả ghế về phía sau một chút, cả người dựa vào ghế, hai chân tháo giày, thư thái cho chân lên chỗ ngồi.
Anh ta nói sau này sẽ không đến tìm mình nữa, vì không còn sau này nữa...
Cô ta nghe không hiểu lắm.

Kỹ thuật lái xe của tôi rất tốt, để tôi đưa cô đi hóng gió một chút.
Ngày trước làm tài xế cho nhà cô, phải lái xe chắc tay từ tốn, chưa bao giờ dám đi nhanh, hôm nay cô có thể cảm nhận.
Tiêu Đại Thành chồm người qua, giúp Lục Tiểu Mãn thắt dây an toàn, liền ngửi thấy mùi hương ngọt ngào quen thuộc trên người cô ta.
Tôi sẽ đưa cô đến một nơi rất đẹp, rất yên tĩnh.
Lục Tiểu Mẫn cảm thấy giọng nói của tài xế Tiểu Tiểu có chút kì lạ, bình thường anh nói chuyện với cô ta luôn có chút xấu hổ, nhưng bây giờ lại rất dõng dạc.

Tôi không muốn đi nữa, anh đưa tôi về nhà đi.
Xe anh đi về hướng nghĩa địa, một nghĩa địa ở rất xa, rất xa.
Đội trưởng không mua nổi được một phần mộ tốt, chỉ có thể an táng chị dâu ở một phần mộ xa xôi, sâu bên trong sườn núi.
Sau này tôi sẽ không đến tìm cô nữa.
Thật sự đó.
Tiêu Đại Thành tiếp tục lái xe, ánh mắt chăm chú.
Lục Tiểu Mãn bị lấy mất điện thoại rồi, nhìn ra ngoài cửa sổ thấy mọi thứ đen sì sì, cảm thấy không có gì hay ho cả.
Cô ta quay đầu nhìn tài xế Tiểu Tiêu, nhận ra góc nghiêng của anh trông rất đẹp, rất cứng cáp và góc cạnh.
Lý Hướng Tiền cũng nhanh chóng lái xe đuổi theo.
Sau khi lên xe, Lục Tiểu Mãn nói:
Đưa tôi về nhà.
Tiêu Đại Thành ở bên cạnh, im lặng một hồi rồi nói:
Để cho tôi lái xe đưa đi một vòng lần cuối đi, nốt lần này thôi, sau này tôi sẽ không đến làm phiền cô nữa.
Lục Tiểu Mãn vốn cảm thấy về nhà có vẻ cũng rất bực dọc.
Anh không phải tài xế, cô ta không phải là người chủ, hai người không chừng có thể là bạn cùng lớp, có thể cùng nhau đi xe đạp trong trường đuổi theo nhau, có thể bên cạnh nhau cùng đọc sách.
Khuôn mặt Tiêu Đại Thành mang theo nụ cười nhìn Lục Tiểu Mãn.

Anh không phải tên Tiểu Tiểu sao...
Lục Tiểu Mãn cảm thấy khó hiểu.

Tôi họ Tiêu, tên là Tiêu Đại Thành, phu nhân Lục nói chân tay tôi không sạch sẽ, nhưng lúc tôi ở nhà cô chưa từng lén lút lấy thứ gì.
Lục Tiểu Mãn bị nụ cười của anh dọa sởn tóc gáy.
Cô ta lúc này mới phản ứng lại.
Tôi xin anh đấy.
Tôi sai rồi.

Tiểu Mãn, em không có gì sai hết, em rất tốt, luôn rất tốt.
Có điều cô ta đột nhiên nghĩ ra cách trì hoãn tài xế, nhưng lại nhận ra, dây an toàn của mình không tháo ra được.
Bản thân không dậy được.
Lục Tiểu Mãn có chút sợ hãi.
Tiêu Đại Thành dịu dàng nói:
Đừng sợ, Tiểu Mãn.
Nhưng Lục Tiểu Mãn nghe thấy anh nói vậy, càng thêm sợ.

Anh đừng có làm chuyện ngu ngốc.
Lục Tiểu Mãn trừng to hai mắt, cô ta nhìn thấy trong xe là một gương mặt quen thuộc, đó là Chu Chi Chi! Ngay sau đó cô ta ngất đi.

Mắt tối sầm lại.

Lục Tiểu Mẫn cảm thấy bản thân được ai đó cởi trói, từ xe kéo ra.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hắc Thiên Kim.