Chương 319: Ly hôn


Phòng ngủ của bà ta rất lộng lẫy.

Bước vào phòng, chân sẽ được chạm vào tấm thảm làm từ lông cừu con, vừa ấm lại vừa mềm.

Phòng ngủ8 cũng rất ấm áp vì Liễu Mạch thích mặc váy ngủ hai dây bằng tơ tằm.
Nếu không có bọn trẻ thì chẳng phải bà ta phải đi tay không sao?
Anh không thể đối xử với em như vậy.
Là người thì đều mắc sai lầm cả.
Năm đó do em còn trẻ, không hiểu chuyện...

Råm!

Từ lúc ở tầng khách quý chính phủ về, Thành Tuấn và Tiểu Mãn đều chuyển đến ký túc xá trường ở.
Mà chồng bà ta thì lại chưa từng đến phòng của bà ta.
Anh ấy nói hôm nay sẽ tìm mình để nói chuyện hẳn hoi.
Ngực cũng bị cọ vào khiến cho khó chịu.
Mấy ngày nay không về nhà, ngoài đi làm, ông còn đang điều tra việc năm đó.
Còn có những việc mà mấy năm nay vợ ông đã làm.
Vậy mà khi nghe ông nói những lời này, Liễu Mạch còn bày ra vẻ mặt không phục.

Tiểu Mãn là do tự tay em dạy dỗ.
Lễ nghi, giáo dưỡng của con bé vô cùng tốt.
Nhưng dù vậy bà ta vẫn không thể kìm được phẫn nộ.
Nếu đã muốn ly hôn thì cái gì cũng đều là sai cả.

Em chỉ bán đồ mà thôi.
Nơi đó vốn là mẹ con bé để lại.

Em không muốn! Cẩm Hoa, đừng đối xử với em như vậy! Chúng ta ly hôn, bọn trẻ phải làm sao?
Liễu Mạch điên cuồng lắc đầu.
Bộ váy ngủ trên người bà ta vốn đã lộ liễu, giờ càng như chẳng che đậy được gì.
Đóa hoa trước ngực kia lại như ẩn như hiện, cực kỳ quyến rũ.
Khi đó cô mang thai hai đứa con, còn mang vẻ mặt hạnh phúc nói cô được làm mẹ rồi.
Một người đã làm mẹ sao có thể không do dự chút nào mà vứt bỏ đứa nhỏ của người khác đi được chứ? Cô còn nói cô còn trẻ, không hiểu chuyện...
Vứt cái đồ trên người của cô đi đi.
Lục Cẩm Hoa bực dọc, xoay người ra mở cửa ban công.
Ông nhịn cơn giận xuống, nói:
Cô không xứng đáng làm mẹ.
Tôi sẽ không để bọn nhỏ đi theo cô đâu.
Nghe được lời này tất nhiên Liễu Mạch không đồng ý.
Nó hại Thành Tuấn còn chưa đủ, còn muốn trở về trả thù em.
Chính là như vậy đấy.
Lục Cẩm Hoa không rảnh cãi nhau với Liễu Mạch.
Hai người đều vội vàng chạy đến bệnh viện.
Một cô bé vào ngày sinh nhật mười tám tuổi mặc miếng dán ngực của cô thiết kế nổi bị người khác cưỡng gian đấy.
Sau đó phát hiện ra nguyên nhân là vì cô bé ấy dùng miếng dán ngực có thuốc kích dục này.
Người cưỡng gian cô bé ấy được phán vô tội.
Từng việc một ông đều điều tra kỹ càng vì ông không muốn vu oan cho vợ mình.
Nhưng...
Ông biết vì sao lúc này mình lại cảm thấy rung động như vậy.
Những cô nghĩ xem, nếu nhỡ may cái thứ đồ vật này ở trên người Tiểu Mãn thì sẽ như nào không?
Lồng ngực của Lục Cẩm Hoa phập phồng.
Lúc tra được sự việc này, ông quả thực không thể tin được.
Việc này thế mà lại do người vợ xinh đẹp, dịu dàng của mình làm ra.
Tôi sẽ cho cô một căn nhà.
Nếu thích, cô vẫn có thể tiếp tục kinh doanh Mạch Thượng.
Tứ hợp viện kia tôi sẽ trả lại cho Chi Chi.
Bà ta ngồi trước bàn trang điểm, nghe được tiếng mở cửa thì vui sướng đứng dậy.
Giọng điệu vừa tủi thân, vừa vui vẻ:
Anh Cẩm Hoa, anh đến rồi.
Lục Cẩm Hoa mặc quân trang.
Mấy ngày nay ông không trở về lấy quần áo mà mặc quần áo đi làm.
Móng t5ay sơn màu hồng phấn.
Gương mặt không để lộ ra lớp trang điểm.
Rất xinh đẹp.
Ông cũng không cạo râu.
Nhưng vì mặc quân trang nên lại có cảm giác rất khỏe, hoang dại, mà vốn Lục Cẩm Hoa chỉ đem lại cảm giác nhã nhặn mà thôi.
Liễu Mạch bổ nhào vào lòng chồng mình.
Ánh mắt ngập nước.
Bà ta nhìn chằm chằm mình trong gương.
Chỉ chốc lát nước mắt lại trào dâng, lộ ra nét điềm đạm, đáng thương, càng đẹp mắt hơn.
Bây giờ bà ta đã không để ý hình tượng nữa rồi.

Em không muốn ly hôn.
Cẩm Hoa à, em làm như vậy đều bởi vì em yêu anh.
Lục Cẩm Hoa lắc đầu.
Cũng giống như bán dao vậy.
Người khác cầm dao đi giết người thì chẳng lẽ người bán dao cũng phải chịu trách nhiệm ư?
Lục Cẩm Hoa không thể tin được là Liễu Mạch lại có thể nói như vậy.
Điều này càng khiến ông tức giận.

Đừng dùng chữ yêu.
Tình yêu của cô rất ích kỷ, tôi không dám nhận.
Ly hôn là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng trong lòng Liễu Mạch thì con gái vẫn rất quan trọng.
Nghe thấy chồng mình nói Tiểu Mãn và đứa con hoang kia đều đi bệnh viện thì Liễu Mạch la to:
Chắc chắn là do nó.
Nó muốn hại Tiểu Mãn.
Bà ta thích mặc 9váy ngủ ngắn thì vừa đủ để lộ ra cặp chân hoàn mỹ.
Xương quai xanh của bà ta cũng rất đẹp.
Đặt mười đồng tiền xu lên đây cũng khôn6g thành vấn đề.
Chân của bà ta rất xinh đẹp, giày cỡ 35, nhỏ xinh, lại trắng nõn.
3
Dáng chân cũng rất đẹp.
Ngón chân nhỏ nhắn lại thẳng tắp.
Đùi tuy có chút thịt nhưng lại rất nuột nà.
Trong gương, bà ta có mái tóc đen dài, thẳng mượt.
Làn da trắng nõn nà.
Chân dài thẳng tắp.
Liễu Mạch có hơi lo lắng.
Nhưng lại nhớ đến ngày hôm đó anh ấy đứng ở cửa để bảo vệ mình thì lại có chút kiêu ngạo.
Bà ta tin tưởng mình là người hiểu rõ Lục Cẩm Hoa nhất.
Ông không dám nghĩ tới rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Chỉ tra được có nhiều đó đã đủ khiến ông quá tức giận rồi.

Tôi đến đây chỉ là muốn nói cho cô quyết định của tôi.
Ông là một người đàn ông nên không muốn đôi co với một người phụ nữ.
Nhưng ông vẫn phải nói một câu:
Cô là phu nhân nhà họ Lục.
Người khác không dám tìm cô để gây phiền toái.
Bà ta chọn chiếc váy hai dây, lập lờ, theo sở thích của Lục Cẩm Hoa.
Bên trong lại không mặc áo ngực mà dính miếng dán ngực của cửa hàng mình.
Miếng dán hình hoa đào màu hồng phấn, rất sinh động và đẹp đẽ.
Tuy rằng Chi Chi gặp được một gia đình tốt.
Nhưng nếu con bé không được hạnh phúc như thế thì sao? Tôi không dám tin rằng tôi có thể yên tâm sống một cuộc sống thoải mái như vậy với cô ngần đấy năm được.
Nghe đến vào tù, sắc mặt của Liễu Mạch trắng bệch.
Bà ta không thể vào tù được.
Lục Cẩm Hoa đấm tay vào tường.
Tiếng động mạnh phát ra dọa Liễu Mạch sợ nhảy dựng lên.

Đủ rồi.
Bà ta chắc chắn có thể khiến cho Lục Cẩm Hoa hồi tâm chuyển ý.
Đàn ông ấy mà, chỉ tức giận mà thôi.
Ngủ một giấc thì tức đến mấy cũng hết.
Sau đây cô bé ấy mắc chứng trầm cảm mà tự sát.

Sắc mặt của Liễu Mạch trắng bệch.
Ngay cả chuyện như vậy Lục Cẩm Hoa cũng điều tra ra.
Nhưng giờ khắc này, bà ta lại khóc thật.
Bà ta sợ, thật sự sợ hãi.
Bị Liễu Mạch ôm, Lục Cẩm Hoa có thể cảm nhận được rung động trong lòng của mình.
Hai tay của bà ta ôm chặt thắt lưng của chồng.
Nước mắt cũng bắt đầu rơi xuống, làm ướt quần áo của Lục Cẩm Hoa.
Ban đầu Liễu Mạch còn cảm thấy mình phải giả khóc.
Chắc chắn sẽ không có chuyện như vậy xảy ra.
Liễu Mạch nói một cách chắc chắn.
Lục Cẩm Hoa lắc đầu.
Ông còn tra được vợ mình vô cớ sa thải một lái xe đã làm cho nhà mình lâu lắm.
Nhưng đầu dây bên kia lại là giọng nam.

Gì cơ? Tiểu Mãn xảy ra chuyện rồi? Đang đưa đến bệnh viện...
Liễu Mạch cũng hoảng sợ.
Tuy rằng bình thường Tiểu Mãn rất kiêu căng.
Tiểu Mãn không thể có một người mẹ ngồi tù được.
Bà ta lập tức khóc lóc.
Ban nãy còn cố gắng khóc cho đẹp.
Không thể ngờ được rằng vì sản xuất quần áo mà vợ ông lại cho thêm một loại thuốc kích dục vào trong đó.
Cũng chính là những đồ mà vợ ông đang mặc trên người lúc này.
Nghĩ đến việc Tiểu Mãn có lẽ cũng mặc những thứ đồ vớ vẩn như vậy, trán của Lục Cẩm Hoa nổi cả gân xanh.
Nếu cô kiên quyết không đồng ý, chúng ta có thể lên tòa.
Lục Cẩm Hoa không muốn nhìn thấy Liễu Mạch nữa.
Lúc này, tiếng chuông di động vang lên.
Lục Cẩm Hoa thấy là Chi Chi gọi thì nhanh chóng tiếp điện thoại.
Ông đẩy Liễu Mạch ra, bình tĩnh nói:
Chúng ta ly hôn đi.
Cô là mẹ của Tiểu Mãn và Thành Tuấn nên tôi không có cách nào đưa cô vào tù vì chuyện năm ấy được.
Nhưng tôi cũng không thể tha thứ cho có được.
Nhìn thấy Tiểu Mãn thì Liễu Mạch ngạc nhiên, chạy nhanh đến ôm lấy cô ta rồi nhìn khắp người cô ta:
Con không sao chứ Tiểu Mãn? Sao mặt con lại nhiều máu vậy? Làm mẹ sợ chết mất.

Bác sĩ đã khám cho con chưa? Có phải tiện nhân kia hại con không? Nó hại chúng ta như vậy rồi còn chưa đủ sao?
Nhìn thấy mặt con gái mình đầy máu như vậy, Lục Cẩm Hoa cũng lo lắng.

Người kia không phải nói là Chi Chi cũng cùng đến bệnh viện ư? Sao lại không thấy người đâu hết? Lục Tiểu Mãn lại ngượng ngùng đẩy mẹ ra, nói:
Con không sao.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hắc Thiên Kim.