Chương 320: Tỉnh lại


Chi Chi lắc đầu.

Hình như cô không có kí ức như vậy mà chỉ là nghĩ đến bố lúc đó cũng là như này mà thôi.
Nhưng Thành Tuấn em trai con biết tin con bị thương, vào viện thì cũng ngất đi.
Thằng bé nằm cùng bệnh viện với con đấy.
Bà ta còn vừa vì chuyện này mà cãi nhau, còn cảm thấy mình không sai.
Vậy mà chỉ chớp mắt báo ứng đã xảy ra trên người con gái ruột của mình.
Sau đó ông lại nghe thấy con gái mình nói một cách bất đắc dĩ:
Nếu còn uống nước nữa con sẽ đái dầm mất...
Chu Mộc: ...
Con gái mình vẫn cứ nghịch ngợm như vậy khiến Chu Mộc không thể buồn bã được lâu.
Lúc sau, Lục Bái Đông cũng đi đến Bà nội của Chi Chi cũng đến cùng.
Lục Bái Đông vừa cam đoan sẽ chăm sóc tốt cho Chi Chi với Tạ Hữu Dung và vị kia.
Bổ sợ bà con sẽ không chịu nổi.
Mẹ Phi Phi của con đến rồi nhưng lại đưa ông nội tú tài của con về rồi.

Con tỉnh rồi sao Chi Chi Cảm thấy đỡ hơn không? À, con không muốn nói chuyện.
Bố hiểu mà.
Chu Mộc cứ tự nói tự trả lời rồi b6ất giác nước mắt rơi xuống.
Lúc đó con bé rất ngoan.
Đút gì cho cũng há miệng rất to để ăn, còn ăn rất ngon miệng, sau đó thì cười vui vẻ.
Thật không biết ai mới là chị em sinh đối với thằng bé nữa.
Bình thường Chu Mộc không phải người nói nhiều.
Nhưng lúc này ông lại nói liên tục với con gái.
Vốn Chi Chi chỉ nằm phòng bệnh bình thường.
Ông Lục tới thì đổi đến phòng bệnh rất to này.
Lục Cẩm Hoa cũng đến với dáng vẻ mệt mỏi.
Nhưng Tiểu Mãn và Liễu Mạch lại không đến.
Cùng lúc Thành Tuấn cũng ở phòng bệnh bên cạnh.
Vừa nói Chu Mộc vừa giúp Chi Chi uống nước ấm.
Thấy Chi Chi còn đang nháy mắt thì Chu Mộc nói tiếp:
Không nói cho bà ngoại của con.
Sức khỏe của bà ấy không tốt.
Đúng rồi, con bé còn thích ị đùn.
Sau đó lại thích di mộng khắp nơi.
Chỉ phút chốc mà Lục Bái Đông như giá cả chục tuổi.
Biết được Chi Chi tỉnh lại, ông cụ chạy vội tới.
Ông thật sự sợ hãi.
Lúc biết Chi Chi xảy ra chuyện, đầu óc của Chu Mộc trống rỗng.
Còn cả cô con và chồng cô ấy cũng đến nữa.
Cả ông nội kia của con cũng đến.
Nhắc đến người ông nội này, Chu Mộc cũng không còn tức giận nữa.
Nhưng giờ khắc này, người mạnh mẽ hơn ai khác như Chu Mộc lại đang khóc thút thít như một đứa trẻ.

Bệnh viện không cho mang Nhị Hổ và Tiểu Hoa đến.
Bao nhiêu năm nay, nói là ông thu dưỡng Chi Chi, nhưng thực ra phải là Chi Chi thu dưỡng ông mới đúng.
Ông rất muốn nói chuyện vì ông sợ nếu con gái lại nhắm mắt vào thì sẽ không bao giờ mở mắt ra nữa.
Từ đó con không đào bông ra nữa.
Nhưng lúc ngủ vẫn chóp chép miệng giống như đang ăn gì đó khiến bố sợ ơi là sợ.
Ánh nắng chiếu trên gương mặt đầy râu của Chu Mộc, trông thật lôi thôi.
Sau đó ông lại tiếp tục giúp Chi Chi uống nước.
Ông cảm giác như được quay lại lúc con gái còn nhỏ, ông đút cơm cho con mình.
Chi Chi ngoan ngoãn gật đầu.
Lúc này, cửa phòng bệnh được đẩy ra.
Cũng may là phòng bệnh rộng rãi nên không bị chật chội.
Lúc Cao Thành Triển tới lại chỉ có thể đợi ở bên ngoài.
Ông nội tú tài và mẹ Phi Phi tới.
Sau đó Thành Tuấn ở phòng bên cạnh nghe thấy Chi Chi tỉnh rồi cũng tự ngồi xe lăn đến đây.
Nặng nhất cũng chỉ là dị ứng với cá mà thôi.

Sau đó lúc con đi ngủ bổ đều đeo bao tay cho con, nhìn con qua cái tay được đeo bao tay tròn tròn rồi đi vào giấc ngủ sâu.
Chuyện xấu trong nhà thì không nên để bên ngoài biết được.
Nhưng chuyện gì của nhà ông cụ cũng không giấu được bên ngoài nữa rồi.
Chu Mộc cứ nói liên miên về chuyện hồi nhỏ của Chi Chi.

Đêm nào khi ngủ con cũng lấy tay đào đống bống trong chăn ra rồi cho vào miệng.
Ông rất sợ.
Kỳ thật ông không hề cưng chiều Chi Chi.
Ông có chút tức giận, nói:
Cô em gái kia của con không việc gì cả.
Đêm đó bố mẹ nó đón đi rồi.
Cả đêm đều giống như đang ăn gì đó vậy.
Ban đầu bổ còn không phát hiện ra.
Nhưng cô biết bố lo cho mình.
Từ nhỏ đến lớn cô đều rất khỏe mạnh, ít khi nào đau ốm.
Bọn chúng cũng nhớ con lắm.
Ông nội tú tài của con lớn tuổi rồi.
Có hôm Chu Mộc vừa về nhà thì thấy bên cạnh con bé là một
bãi chiến trường
do con bé di mông.
Thật không ngờ, chẳng mấy chốc mà con bé đã lớn như vậy rồi.
Sau khi hỏi rõ nguyên do thì phát hiện là do miếng dán ngực của Liễu Mạch.
Liễu Mạch cũng ngạc nhiên.
Ông và Chi Chi chỉ là sống nương tựa lẫn nhau.
Nếu như con bé xảy ra chuyện gì, ông cũng không thiết sống nữa.

Sau này không được như vậy nữa.
Bố sẽ lo lắng lắm.
Chu Mộc nghiêm khắc dạy dỗ.
Chi Chi nháy mắt ý bảo bố cũng uống nước đi.
Chu Mộc gật đầu rồi uống một ngụm lớn.
Đến lúc phát hiện ra thì góc gối của con và góc chăn bông đã trống rộng rối.
Không biết trong bụng con có bao nhiêu bông nữa...
Ánh mắt của Chi Chi hiện nét cười, cũng có nước mắt.
Ông rất ít khi khóc.
Khi còn ở trong tù, bị người ta đánh cho gần chết ông cũng chưa từng khóc.
Lần cuối cùng ông khóc chính là khi mới ra tù, phát hiện bố mẹ đều đã chết.
Chi Chi muốn cười nhưng lại không cười nổi vì toàn thân đều cảm thấy đau.
Chu Mộc đã 3ngồi như vậy hai ngày rồi.
Chi Chi cố gắng mở miệng nói:
Bố...
Bố
Chu Mộc gật đầu mạnh mẽ.
Giống như lần đầu tiên con gái mình biết nói, gọi tiếng bố vậy.
Thật vui sướng.
Vậy mà trong chớp mắt, Chi Chi đã phải vào viện rồi.
Mà lý do lại vẫn là vì Tiểu Mãn.
Tối thì bổ bảo ông ấy đi nghỉ ngơi rồi.
Lát nữa ông nội đến, ông nội nói nấu cho con nhiều đồ ăn ngon lắm.
Nhìn ánh mắt của Chi Chi, Chu Mộc biết con bé muốn hỏi điều gì.
Ông không chịu đi ngủ mà cứ ngồi cạnh Chi Chi.
Bỗng nhiên nghe được động tĩnh thì vô cùng vui sướng.9
Sau khi tìm hiểu sự việc thì Lục Bái Đông tức chết.
Tiểu Mãn vậy mà lại cùng lái xe của nhà...
Vừa tỉnh lại, mở mắt r8a đã được nhìn thấy bố.
Thật tốt.
Hai ngày nay cậu cũng đến thăm Chi Chi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hắc Thiên Kim.