Chương 321: Lựa chọn


Lục phu nhân càng ngày càng tức giận.

Lục tiểu thư ngược lại, yên tĩnh đi rất nhiều.
Trong phòng, Liễu Mạch đang chăm sóc cho con gái Lục Tiểu Mãn.
Thế nhưng thay vì nói là chăm sóc, chi bằng nói là tẩy não.
Trên thực tế chị không hề nghĩ như vậy, chắc là cô ta rất hận chị...
Lục Thành Tuấn cũng nhàn nhạt nói theo:
Em cũng nói bừa thôi.
Chi Chi còn rất vui kìa, chị ấy nói lúc nhỏ xem Thủy thủ Mặt trăng thì rất thích ký hiệu hình mặt trăng trên đầu của thiếu nữ xinh đẹp ấy.
Nghe nói Chu Chi Chi ngủ hai ngày sau mới tỉnh lại, trên trán có một vết sẹo rất to.
Đây đều là do mẹ nói với cô ta, thế nhưng giọng điệu của mẹ lại như cười trên nỗi đau của người khác.
Bây giờ chị ấy cũng có một cái ký hiệu trên trán nên rất vui.
Chi Chi thật sự rất vui, Lục Thành Tuấn thích ở cùng với Chi Chi bởi vì trong lòng cô, mọi sự vật trên đời đều có mặt tốt đẹp.
Ở cùng với cô khiến cậu tràn đầy niềm vui và tinh thần phấn chấn.
Liễu Mạch hơi kích động, đứng dậy mở toang cửa sổ.
Vừa nhìn thấy xe ô tô là biết chồng mình đã trở về, mặt bà ta tràn ngập sự mừng rỡ, ngay cả cửa sổ cũng không kịp đóng lại.
Trước đây mẹ đúng là có hơi nhỏ mọn thế nhưng không đến nỗi phải nói những lời này với cô ta.
Thế mà bây giờ, nhìn bộ dáng tự đắc của mẹ, Lục Tiểu Mãn thấy rất khó chịu.
Tuy rằng mình không sao thế nhưng nếu như không có Chu Chi Chi xuất hiện, suýt chút nữa là chết rồi.
Thế mà mẹ cô ta lại không hề quan tâm điều này, mẹ chỉ quan tâm đến bản thân mẹ.
Chị ấy bảo con gái phải học chút võ phòng thân, người chị quá yếu đuối đấy.

Cô ấy thật sự nói như thế á?
Lục Tiểu Mãn vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
Hai chị em còn đang nói chuyện, đột nhiên nghe thấy tiếng đồ vật bị rơi ở trên tầng, giật mình.
Không phải con của mình làm gì có ai tình nguyện móc
tim móc ruột ra mà đối xử tốt với nó.

Lục Tiểu Mãn nghe suốt những lời này mấy ngày nay, thực ra cô ta có hơi ngơ ngẩn và chìm đắm trong cảnh tượng đáng sợ ngày hôm đó.
Cũng may là nằm cùng một viện với Chi Chi, Chi Chi có gì ăn thì cậu cũng có một phần.
Kết quả là sau khi ra viện, cậu còn béo lên một chút, có tinh thần hơn chút.
Nhưng chắc hẳn nhiều hơn vẫn là muốn đổi phương biến mất, như vậy thì sự việc mình đã làm sai cũng sẽ biến mất.
Chu Chi Chi là chấp niệm của mẹ.
Hai người vội vàng đi lên trên.
Cửa không khóa, đang muốn đẩy cửa vào trong thì liền nghe được tiếng mẹ gào hét:
Lục Cẩm Hoa, anh bắt nạt người khác quá rồi đấy! Tôi đồng ý ly hôn nhưng con phải theo tôi!
Lục Thành Tuấn và Lục Tiểu Mãn nhìn nhau, cuối cùng thì ngày này cũng đến.
Cô ta thấy em trai mình ngồi trên sofa trong phòng khách.
Lục Tiểu Mãn cũng đi đến đó ngồi xuống.
Chu Chi Chi vì cứu mình nên bị thương, mẹ lại cười trên nỗi đau của người khác.
Có lẽ một người đã từng làm hại người khác cũng sẽ từng sám hối.
Thế nhưng đám người làm trong nhà vẫn cứ cảm thấ8y không khí có gì đó sai sai.
Họ cảm thấy rất hoang mang về tiền đồ sau này của chính mình.
Đa số thời gian đều vô cùng nhàn rỗi.
Thế nhưng nếu như ch5ủ nhà có chuyện thì mọi người còn có thể làm tiếp ở đây không? Đó hẳn là một vấn đề.
Ngày mà ông Lục quay về, Lục thiếu gia cũng đã xuất viện.

Xem ra tinh thần của Lục thiếu gia rất tốt.
Dì Lưu là người khá lanh lợi, đi lên phía trước nghênh đón, khen ngợi, nói.
Gió thổi vào trong phòng khiến phòng hơi lạnh.
Cô ta mặc thêm quần áo để xuống tầng dưới.
Lục Thành Tuấn gật đầu.
Cậu cũng hơi ngượng, biết được Chi Chi phải vào viện cấp cứu, cậu thế mà cũng ngất luôn.

Mẹ ơi, con mệt rồi.
Lục Tiểu Mãn trước đây cũng rất ghét Chu Chi Chi, cảm thấy cô cướp đi tất cả những gì đẹp đẽ nhất của mình.
Thế nhưng vào thời khắc lúc mình sắp chết, cô ta lại cảm thấy nó không còn ý nghĩa gì nữa.
Người làm nhà họ Lục vô cùng nhiều, nhiề3u hơn hẳn những gia đình bình thường khác.
Mọi loại công việc chi tiết đến đâu cũng có, nào là chăm sóc vườn hoa cũng phải có hai ba người. 9
Đến khi Chi Chi xuất viện, cậu mới chịu xuất viện.
Lúc đầu cậu thật sự đã ngất đi, sau này lại muốn ở bệnh viện cùng với Chi Chi nên mới nằm đến tận hôm nay.
Thế nhưng so với bố Chu và ông tú tài gần như không hề chợp mắt chút nào để ở cạnh cô, Lục Thành Tuấn vẫn có chút thảm.
Liễu Mạch trong lòng chỉ nghĩ làm sao để không phải ly hôn, thấy con gái không có việc gì mà trở về, còn Thành Tuấn vốn sức khỏe đã không tốt nên vào viện cũng rất bình thường.
Lục Tiểu Mãn nghe vậy liền vô cùng kinh ngạc.
Đứa em trai lúc nào cũng có khuôn mặt lạnh đơ của mình đang nói đùa với mình sao? Thấy vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ của chị mình, Lục Thành Tuấn mỉm cười, gật đầu.
Liễu Mạch nhắc đi nhắc lại:
Bố con sắp ly hôn với mẹ rồi, Tiểu Mãn, con nhất quyết không thể đồng ý.
Sau này nhỡ may bố tìm đến một người mẹ kể thì chẳng có ai là tốt đâu.
Vậy là ước nguyện của chị đã thành hiện thực rồi đấy.
Lục Tiểu Mãn bị giọng điệu bình ổn này của Lục Thành Tuấn làm cho bực tức.

Chi Chi nói bừa như thế.
Nhìn thấy trán Chi Chi toàn là máu, ôm lấy mình ra khỏi chiếc xe, Lục Tiểu Mãn rất muốn gọi một tiếng chị.
Vào thời khắc ấy, cô ta thật sự may mắn vì đã có một người chị gái.
Liễu Mạch tuy vẫn còn muốn nói thế nhưng thấy vẻ mặt của con gái rất mệt mỏi nên đành phải dừng lại.
Bà ta nghe thấy phía ngoài sân có động tĩnh.
Từ nhỏ bọn họ đã viết thư cho nhau, có chuyện gì cũng sẽ chia sẻ, Chi Chi chưa từng bị bệnh nặng, sức khỏe của cô vô cùng tốt.
Vào giờ phút ấy, Thành Tuấn chỉ cảm thấy mình giống như đang bị thương, đặc biệt là khi nhìn thấy người Lục Tiểu Mãn đầm đìa máu, nói rằng đó là máu của Chi Chi, cậu liền ngất đi.
Cô ta cầm chiếc điều khiển từ xa bật tivi lên, không chú ý đang là kênh nào mà lại hờ hững hỏi:
Cô ta khỏi chưa?
Lục Thành Tuấn gật đầu:
Rồi ạ, hôm nay Chi Chi cũng đã xuất viện.
Chi Chi hồi phục rất nhanh, chỉ là trên trán của chị ấy để lại một vết sẹo dài.
Lục phu nhân thích tổ chức yến tiệc nên người chuyên phụ trách yến tiệc cũng có đến hai người.
Tóm lại, mọi người cảm thấy Lục phu n6hân trừ việc soi mói, xấu tính một chút ra thì công việc này lại rất tốt.
Bà ta không muốn nhìn thấy tiểu tiên nhân kia vậy nên chỉ xuất hiện đúng một lần.
Mà Lục Cẩm Hoa bị Liều Mạch náo loạn đến hết cách, công việc cũng nhiều, vốn dĩ ông cũng không phải người cẩn thận thể nên Lục Thành Tuấn giống như một cô nhi bị bỏ rơi trong bệnh viện.

Chi Chi làm gì rảnh mà hận chị.
Chị ấy còn hỏi chị đã đỡ hơn chưa.
Ngọn gió mùa đông thổi vù vù vào bên trong.
Lục Tiểu Mãn nghe được giọng nói vui mừng của mẹ:
Anh Cẩm Hoa về rồi đấy ạ...
Sau đó lại nghe được một giọng nói ngạc nhiên:
Sao Thanh Tuấn cũng trở về rồi?
Bố nghiêm khắc nói:
Trước đây đã bảo em rằng hôm nay Thành Tuấn xuất viện, em quên rồi à?
Lục Tiểu Mãn đứng dậy đóng cửa sổ lại.
Mẹ bảo trên mặt Chi Chi cuối cùng cũng bị xấu đi, còn nói bản thân mình nói quá chuẩn.
Lục Tiểu Mãn không biết vì sao mẹ lại biến thành thế này.
Bọn họ thậm chí không dám đẩy cửa đi vào trong để xem cảnh tượng bên trong.


Tôi đã tranh luận với ông cụ rồi, cô muốn đưa hai đứa đi cũng được.

Chỉ là nếu cô muốn con thì phương án phân chia trước đó cần phải chia lại.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hắc Thiên Kim.