Chương 322: Trò chơi mùa hè


Liễu Mạch dựa lưng vào một tiệm quần áo rộng hai trăm mét vuông trên tầng hai của Bác Hữu Thương Hạ.

Bà ta vô cùng nhàm chán xem 8điện thoại.

Mới ly hôn được nửa năm, bà ta đã béo ra.
Nửa năm nay, bà ta không tổ chức yến tiệc hay hoạt động nào.
<3br>Mới ly hôn xong, bà ta một lần nữa mở lại tiệm của mình.
Bà ta chuyển tiệm vốn dĩ ở Tứ hợp viện kia đến khu thương mại nằm gi9ữa trung tâm thành phố.
Cửa hàng này là một trong những phần tài sản bà ta có được sau khi ly hôn, một tháng tiền thuê cũng phải6 đến mấy chục nghìn tệ.
Đương nhiên bà ta nay không tốt bằng Lục phu nhân trước đây, không cần phải diễn mà bà ta thực sự rất đau khổ.
Không ngờ nói một hồi lâu đến miệng cũng khô cả mà Thành Tuấn chỉ nói:
Con không có tiền, con vừa mở công ty game nên đã đầu tư hết tiền vào công ty rồi.
Liễu Mạch nghe được lời từ chối quang minh chính đại thế này thì tức vô cùng.

Tiểu Mãn, con xem em trai con đang nói gì kia.
Mẹ có thể thuê được nhiều người như thế chắc cũng không đến nỗi không có tiền đâu nhỉ?
Lục Tiểu Mãn hỏi tận cùng không buông.
Liễu Mạch tuy đã ly hôn nhưng tính xa xỉ đã ăn sâu vào máu.
Mà nhà họ Lục không có Liễu Mạch thì cũng không còn nhiều hoạt động nữa.
Rất nhiều người đều có ký hiệu này trên trán.
Cô đi một đôi giày Martin màu xanh thâm, quần bò và áo phông trắng.
Đôi chân dài giống như cao đến tận một mét tám.

Bọn họ nói em đang mở công ty game, thiếu tiền.
Chị phát hiện bổ chi tiết kiệm cho chị được rất nhiều tiền, có thể đầu tư cho em đấy.
Chị là chị mà, miễn cưỡng làm một đại cổ đông là được.
Chi Chi đặt quyển sổ tiết kiệm lên trên bàn.
Bởi vì đang ở trong góc nên cô ta liên ngồi khoanh chân trên sofa xem điện thoại.
Một tay lướt điện thoại, một tay dùng để ăn.
Thành Tuấn thi thoảng sẽ ngẩng đầu liếc mắt nhìn chị mình.
Bởi vì bình thường Tiểu Mãn rất để ý đến cân nặng, vẫn luôn ăn kiêng.
Cô ta phải khiêu vũ nên cần giữ dáng, calories của một cốc trà sữa với cô ta là quá đủ rồi.
Chỉ một cọng khoai tây chiên mà cô ta cũng phải ăn làm mấy miếng.
Liễu Mạch nhìn con gái, thấy có chút chột dạ.
Lúc ly hôn, Tiểu Mãn cũng đã nói sẽ đi với mình, mình lại từ chối nó.
Thế nhưng bà ta vẫn mở miệng nói với vẻ mặt bi thương đau khổ, nói đến hoàn cảnh hiện tại của mình.
Thấy là Chi Chi gọi đến, cậu vội vàng nhận điện thoại.

Thành Tuấn à, em đang ở đâu đấy? Chị đến tìm em nhé?
Giọng nói lanh lảnh của Chi Chi truyền ra từ điện thoại.

Em và chị đang ở quán cà phê Tình yêu của tường vy, chị ở đâu thế? Có cần em đến đón không?
Lục Thành Tuấn lúc nói chuyện đều nhìn về phía Tiểu Mãn, thấy chị ấy không hề có phản ứng gì.
Từ sau khi bố mẹ ly hôn, quan hệ của hai người càng hòa hợp hơn nhiều.
Trong nhà cũng không còn sự tranh chấp nào nữa.
Mẹ vừa đến đã gọi rất nhiều đồ ăn.
Lục Tiểu Mãn liếc mắt qua, nhìn thấy trên đó ghi 000000..., cô ta lặng lẽ uống tiếp cốc trà sữa và xem clip.

Được, em nhất định sẽ cho chị làm cổ đông lớn nhất.
Thành Tuấn nhận lấy sổ tiết kiệm.
Cậu biết mật mã của Chi Chi.
Cô ta phát hiện ra, chỉ có lúc nhảy múa cô ta mới là người đơn thuần nhất.
Cô ta thích cảm giác ấy.
Cô ta không giống như trước đây ngồi một cách đoan trang nữa.
Một thiếu nữ tóc dài tung bay với khuôn mặt vô cùng xinh đẹp.
Ở giữa trán có một hình thù nho nhỏ vô cùng đẹp mắt.
Hình như dạo gần đây đang rất thịnh hành thứ này.
Những người như quản lý hầm rượu, thiết kế yến tiệc, quản lý vườn hoa và những người làm khác đều được Liễu Mạch thuê làm quen việc nên tất cả đều đi làm cho bà ta.
Bình thường Tiểu Mãn và Thành Tuấn chủ yếu vẫn ở trường là nhiều vậy nên trong nhà giờ chỉ giữ lại một đầu bếp nấu ăn và một dì quét dọn vệ sinh.
Tiểu Mãn và Thành Tuấn đều đã thi bằng lái xe, bình thường đều tự mình lái xe nên cũng thuận tiện hơn.
Cậu lại gọi cả nhân viên đến.
Lục Tiểu Mãn nói:
Em uống trà sữa matcha rất ngon, gọi cho chị một cốc nhé.
.
Chi Chi lắc đầu:
Không cần matcha đầu, chị không thích mùi vị ấy, gọi vị trà bình thường thêm trân châu là được.

Chi Chi không nhớ được số nên tất cả các mật mã đều chỉ có một cái.
Vốn dĩ bởi vì chuyện của mẹ nên vẫn còn hơi buồn, thế nhưng vào giờ phút này, Thành Tuấn rất vui mừng.
Chi Chi cũng mang theo sách nên cũng liền mang sách ra vừa đọc vừa ăn.
Trong quán cà phê, Lục Tiểu Mãn và Lục Thành Tuấn nhìn Liễu Mạch đang vội vã rời đi ở bên ngoài khung cửa sổ.
Ngoài cửa có tài xế đang lái xe đợi bà ta, họ lập tức rời đi.
Hai người đều không nói gì.
Lúc đầu bà ta không hạ nối mình xuống, nhưng sau này vẫn phải gọi điện cho từng người khách trước đây.
Bọn họ đều nói không có thời gian, đợi khi nào rảnh sẽ ghé qua ngay.
Nhưng cái đợi này cứ xa vời không hề có thời gian cụ thể.
Vẻ đẹp trai và mê hoặc của cô thiếu nữ khiến hóa tường vy trong quán cà phê cũng mất đi sắc đẹp khi ở trước mặt cô.
Thế nhưng việc cô đến quán cà phê không hề gây ra động tĩnh gì quá lớn.
Sau khi Lục Bái Đông chính thức nhận cháu gái của mình, ông lão đã gỡ hết toàn bộ tin tức lung tung trước đây liên quan đến Chi Chi, cũng không cho đăng báo nữa vì sợ ảnh hưởng đến sinh hoạt trong trường của Chi Chi.
Mẹ cũng đâu phải người ngoài, muốn có chút tiền thì đã làm sao!
Mỗi lần như vậy, Tiểu Mãn đều sẽ đứng về phía bà ta, không ngờ hôm nay Tiểu Mãn lại nói:
Tiền tiêu vặt của con cũng đưa hết cho Thanh Tuấn mở công ty game rồi.
Bây giờ nó rất bận, ngoài việc học ra còn bận cả việc của công ty.
Nếu như mẹ có thừa chút tiền thì cũng có thể đầu tư cho Thành Tuấn một chút.

Quần áo của bà ta bán ra rất đắt, một bộ cũng phải ít nhất năm, sáu nghìn tệ.
Trước đây còn phải xếp hàng hẹn trước để đến mua.
Thế mà nay căn bản không có lấy một người khách.
Lúc đầu khi ly hôn, bà ta coi như rất tài giỏi.
Bà ta tính rằng không cần hai đứa con kia thì bà ta cũng vẫn là mẹ của chúng.
Không đến nỗi vì con mình mà bớt đi một nửa số tiền cấp dưỡng.
Đến lúc đó cũng thi vào đại học của thành phố Đại Kinh thì tốt.

Bên ngoài nóng thật đấy.
Trong này mát mẻ ghế.
Nếu như là hồi trước, Lục Tiểu Mãn sẽ tức giận, nhưng giờ đây lại thấy ngưỡng mộ lượng ăn tốt của Chi Chi, dù ăn thế nào cũng không béo.

Ô, em không nói thì chị cũng quên mất.
Chị không phải đến chỉ để ăn đâu.
Chi Chi lau một tay, lấy từ trong túi ra một quyển sổ tiết kiệm.
Sau khi trải qua vụ việc kia, Lục Tiểu Mãn rất sợ ngồi sau xe của người khác.
Liễu Mạch bị con gái làm cho cứng họng, vô cùng mất tự nhiên.
Bà ta thấy mình không lấy được tiền nên chỉ ngồi một lúc rồi vội vàng bỏ đi.
Khóe miệng cậu khẽ cong nhưng cũng không nói gì.
Quán cà phê bật những bài nhạc pop nhẹ nhàng, vô cùng an tỉnh.
Điện thoại của Thành Tuấn reo vang.
Bây giờ tin tức thay đổi chóng mặt, chỉ cần thời gian khoảng nửa năm là đã đủ vùi lấp rất nhiều chuyện.
Cũng có một vài cô gái vô cùng cuồng nhiều, đặc biệt yêu thích Chi Chi sẽ còn đứng ở cổng trường đợi Chi Chi.
Thế nhưng rất ít khi bọn họ đợi được cô, có đợi được cô thì cũng chỉ nhận lời cổ vũ hãy chăm chỉ học tập của Chi Chi.
Đồ ăn mới lên một nửa mẹ đã đi trước.
Thành Tuấn lúc nào cũng đem laptop theo bên mình.
Cậu dứt khoát mở laptop bắt đầu viết cho xong chương trình trước đây còn đang dang dở.
Công việc kinh doanh kém vô cùng, đến cả tiền thuê tiệm cũng không kiếm được chứ đừng nói đến tiền lương của nhân viên.
Mỗi ngày đều chịu lỗ, Liễu Mạch cứ luôn cho rằng bản thân có thiên phú trong việc thiết kế, bây giờ mới phát hiện ra những người mua bộ quần áo kia đều là do cái danh mục phu nhân mà đến.
Thế nhưng bà ta vẫn muốn mở tiệm.
Lục Tiểu Mãn vẫn chăm chú xem điện thoại giống như trước đây.
Thế nhưng không phải nói chuyện cùng bạn bè nữa mà là xem một vài clip về khiêu vũ.
Cô ta lại đăng ký thêm vài lớp luyện vũ đạo.
Hai người ăn gì ngon thế? Chị cũng muốn ăn.
Chi Chi ngồi xuống vị trí ban nãy mà Liễu Mạch ngồi.

Gọi nhiều lắm, có đồ ăn vặt, có cả thịt bò bít tết, đủ cho chị ăn.
Tối nay chị vẫn phải về nhà ăn cơm đấy, nếu như để ông tú tài biết chị lại ra ngoài ăn linh tinh thì ông sẽ mắng chị.
Thành Tuấn miệng nói là không tốt nhưng tay lại đẩy đĩa đồ ăn vặt trước mặt cho Chi Chi.
Vậy mà lúc vừa mở miệng nói ra câu đó, không ngờ Tiểu Mãn lại cũng nói ra.
Liễu Mạch hơi ngượng ngập, thế nhưng lại cũng đã nói, làm sao có thể rút lại được? Công việc làm ăn trong tiệm không khá lên khiến Liễu Mạch muốn tìm con trai Thành Tuấn đòi chút tiền.
Bà ta hẹn Thành Tuấn ở gần trường học, không ngờ Tiểu Mãn cũng đến.

Không cần, chị ở gần đấy thôi.
Chị đến ngay đây.
Quán cà phê này ở gần trường học mà Chi Chi cũng đi từ trường học ra nên vội chạy sang.
Cô bước vào quán cà phê liền thu hút mọi sự chú ý của mọi người.
Theo bà ta thấy, nếu như Mạch Thượng được chuyển đến đây, việc kinh doanh chắc chắn sẽ tốt hơn trước nhi5ều.
Tuy rằng bên Tứ hợp viện kia rộng rãi nhưng lại nằm trong hẻm ngõ nên vẫn chưa có nhiều cửa tiệm ở đó.
Thế nhưng không ngờ, tuy bà ta không cần nộp tiền thuê thế nhưng công việc kinh doanh lại vô cùng kém.
Lục Tiểu Mãn cũng không tức giận, dặn người phục vụ một cốc trà sữa trân châu.
Ba người ngồi quanh chiếc bàn ăn đồ ăn vặt cùng nhau.

Chị chạy vội đến tìm em là có việc gì à?
Thành Tuấn liên tục gắp đồ ăn cho Chi Chi, không gắp đồ cho chị Tiểu Mãn.
Liễu Mạch đúng là có tiền nhưng bà ta đến đây là để lấy tiền.
Tiền còn chưa lấy được mà đã bị đòi, đương nhiên sẽ không làm nữa.

Mẹ cũng không có tiền.

Con nghe dì Lưu nói, người làm trước đây trong nhà đã nghỉ việc cả để đi làm việc cho mẹ rồi.
Tóc ở trước trán của Chi Chi bị gió thổi nên cứ rơi xuống.

Thành Tuấn len lén nhìn chị Tiểu Mãn, thấy chị không hề ngẩng đầu mà vẫn chăm chú xem điện thoại.

Cậu nhẹ nhàng giúp Chi Chi gạt tóc ra sau tai.

Ánh mặt trời vừa hay chiếu vào khuôn mặt nghiêng của cô, đến cả vành tại của cô cũng lấp lánh xinh đẹp như những hạt trân châu.

Thành Tuấn ngắm nhìn Chi Chi, có chút mê mẩn.

Đột nhiên cậu nghe thấy tiếng ho khan của chị gái.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hắc Thiên Kim.